Rất nhanh, sữa chua đã được bưng lên, Lâm Duyệt mới vừa ở đáy lòng cười to một
đại nam nhân cư nhiên thích sữa chua, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem ly sữa chua
xoài đặt trước mặt nàng.
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn hắn: “Vì sao đưa cho tôi?”
“Cô cũng có thể lựa chọn không ăn.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng, nói.
“Chị cũng có thể lựa chọn đưa cho em ăn.” Tiểu Thư Tình cười hì hì , tiểu quỷ
liền bắt đầu hướng ly sữa chua trước mặt Lâm Duyệt kéo về phía mình. Lâm Duyệt
khẽ vỗ vỗ móng vuốt của nàng, bất mãn nói: “Cẩn thận đem bụng nhỏ vỡ tung
ra!”
Ai nói nàng không muốn ăn? Chẳng qua là tò mò vì sao Mạc Lặc Nghị Phàm lại cho
rằng nàng thích ăn sữa chua xoài mà thôi, còn tốt bụng như vậy đưa nàng một ly.
“Cám ơn Nghị thúc thúc.” Dựa theo lễ phép, là nên cảm tạ một chút, Lâm Duyệt
cười gượng cảm kích nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm không chỉ có biết nàng thích ăn sữa chua xoài , hắn còn biết
nàng có một thói quen không tốt, đó là thích ăn đồ ngọt trước bữa ăn. Hơn nữa
là nói mãi cũng không có sửa, cho nên tiểu Thư Tình cũng thừa hưởng của nàng
thói xấu này. . . ham ăn.
Nhân viên dự thính của Thụy Ca và Viễn Vọng ngồi ở đây đều bị hành động kỳ quặc
của Mạc Lặc Nghị Phàm làm cho bất ngờ, đặc biệt là mấy vị cán bộ cao cấp của
Thụy Ca. Bình thường đều phải tiếp xúc với khuôn mặt lạnh như băng của Mạc Lặc
Nghị Phàm, chưa từng nhìn thấy hắn cười, hơn nữa bây giờ lại sủng nịnh hai cô
gái một lớn một nhỏ như vậy, cười tươi như vậy.
Trong phòng ăn, những người đàn ông khác đang bàn tán nói chuyện công việc, Lâm
Duyệt dần cảm thấy mất vui, nghe mà như đang ngồi trên đống lửa, như ngồi trên
đống than, nhưng mắt vẫn không dám nhìn phía Mạc Lặc Nghị Phàm. Mỗi lần nhìn
thấy hắn nàng liền cảm thấy đứng ngồi không yên, tâm hoảng ý loạn.
Thật vất vả, rốt cục bữa cơm cũng kết thúc. Mọi người đứng dậy, Diệp Tường Phi
vươn tay phải bắt tay với Mạc Lặc Nghị Phàm, thực công thức hóa, mỉm cười nói:
“Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, dắt bàn tay nhỏ bé của tiểu Thư Tình nói với
Lâm Duyệt: “Chúng ta cần phải trở về.”
“Trở về?” Lâm Duyệt sửng sốt một chút, hắn mới cần phải trở về, sớm đã phải về
đi, bất quá vì sao lại kêu: “Chúng ta cần phải trở về?” Chẳng lẽ hắn lại muốn
bắt nàng quay về ngôi nhà ma đó?
Lắc đầu Lâm Duyệt cười gượng hai tiếng ha ha, cười nói: “Tôi còn chưa tan ca,
Nghị thúc thúc về đi, cám ơn chú đã giúp tôi chiếu cố Thư Tình.” Cúi đầu. Đi
nhanh đi! Mau cút đi! Cơ hồ Lâm Duyệt như đang cúi lạy hắn vậy.
“Ý tứ của tôi là chúng ta cùng nhau trở về.” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười nói,
xoay người nhìn Diệp Tường Phi: “Diệp tổng không có ý kiến gì chứ?”
Lâm Duyệt theo hắn nhìn về phía Diệp Tường Phi, đẹp trai, lạnh lùng, đáng yêu
tân chủ tịch. . . .
Không đợi nàng cầu nguyện xong, Diệp Tường Phi liền hướng Mạc Lặc Nghị Phàm lộ
ra nụ cười xin lỗi, bình tĩnh mà kiên quyết nói: “Thực xin lỗi, Cameron tiên
sinh, công ty còn có chuyện chờ Lâm Duyệt trở về xử lý.”
“Đúng vậy, Diệp tổng nói rất đúng.” Lâm Duyệt nhìn Diệp Tường Phi, cảm động
trong lòng dâng lên, tân chủ tịch vẫn là tốt nhất. . . . Đứng bên cạnh không
biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Tiểu Thiên đầu đã ứa đầy mồ hôi.