Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười hướng cô giáo Y gật đầu một cái,
hướng chỗ trống đi đến. Vừa ngồi xuống, bên cạnh liền truyền đến một
thanh âm nữ nhân cố ý đè thấp xuống, nhưng vô cùng hưng phấn: “Cameron
tiên sinh? Cư nhiên là anh?”
Mạc Lặc Nghị Phàm quay đầu, nhìn liếc qua người mang bộ mặt hưng phấn Vương Ức Linh, nhất thời nhớ không nổi bản thân đã gặp cô gái
này ở đâu nha. Bất quá ngẫm lại người mê luyến bản thân mình, ngưỡng mộ mình
không biết đã xếp thành bao nhiêu đống rồi, nên hắn không biết cũng là
bình thường.
Thời điểm hắn hướng cô gật đầu một cái, Vương Ức Linh
cười tủm tỉm nói: “Cameron tiên sinh nhất định không nhớ rõ tôi đi? Tôi là nhân
viên của Viễn Vọng, cũng phụ trách quảng cáo của Thụy Ca nha.”
“Vâng, chào cô.” Mạc Lặc Nghị Phàm nở một nụ cười mê người
với cô ta, khiến cho Vương Ức Linh cùng với những cô gái ngồi bên thần hồn điên
đảo, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
Vương Ức Linh khẩn trương đến mức chân tay luống cuống, thật
vất vả mới dùng thanh âm bình thường cười nói: “Cameron tiên sinh là anh họ của
Lâm Duyệt đến đây sao? Ha ha, tôi là chị họ, chúng ta thực sự có duyên…” Trong
lòng lại sợ hãi than, nha đầu ngốc Lâm Duyệt kia thật là có mặt mũi, cư nhiên
mời một người có mặt mũi như vậy đến đây ngồi!
May mắn gặp qua Mạc Lặc Nghị Phàm chân nhân không lộ tướng,
nếu không khẳng định mọi người đều điên lên rồi, loạn thành một mảng a! Mạc Lặc
Nghị Phàm đối với cô ta nói gì cũng không biết nên đáp lại thế nào, đành phải
mỉm cười đáp lễ.
Cảm giác được hơn phân nửa ánh mắt người ở đây cũng không
thèm để ý đến mình, Cô giáo Y nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.
“Mọi người xin trật tự!’’
Vương Ức Linh thế này mới thu hồi ánh mắt háo sắc, ngoan
ngoãn ngồi im, bắt đầu nghe cô giáo Y thao thao bất tuyệt nói.
Từ lúc bắt đầu khen thuởng tán dương, nửa ngày đều
không có chuyện gì động chạm đến Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Vương Ức Linh, thẳng
đến khi cuộc họp sắp kết thúc, cô giáo Y rốt cục mới đem ánh mắt chuyển đến
trên người Mạc Lặc Nghị Phàm, yêu cầu hắn đứng dậy , sau đó lạnh lùng
nói: “Từ ngày Lâm Duyệt vào trường tới nay, trốn học bỏ tiết luôn đứng nhất
lớp, tiên sinh, tôi mặc kệ anh và người anh họ trước kia của Lâm Duyệt có phải
thật hay không, nhưng thân là phụ huynh của học sinh, mong anh quản giáo tốt
một chút, cám ơn đã hợp tác.”
Thân ảnh cao lớn của Mạc Lặc Nghị Phàm đứng ở chính giữa đám
người, hấp dẫn tới 80% ánh mắt của nữ nhân ở đây. Mặt hắn nháy mắt nóng lên,
chưa bao giờ có chuyện mất mặt như thế này.
Hắn rốt cục biết vì sao Lâm Duyệt lại nói với
hắn, mặc kệ gặp phải tình huống gì , đều không cần tức giận. Đứng ở trong
đám người bị người ta chiêm ngưỡng như vậy, nghĩ không tức giận mới khó, tâm lý
trầm ổn của hắn còn chưa có tu luyện đến đẳng cấp này nha.
“Tôi sẽ cố gắng.” Mạc Lặc Nghị Phàm một mặt âm trầm, tận lực
dùng ngữ khí lịch sự nói.
Vừa được phê chuẩn ngồi xuống, Mạc Lặc Nghị Phàm còn chưa kịp
hít thở, liền lại bị gọi tên. Lúc này là chuyện gì hắn cũng không có nghe
được rõ ràng. Chỉ biết là cô giáo Y lại đưa ra bản kiểm điểm gì đó, chung quanh
tất cả đều là như đang xem kịch vui vậy.
“Cô giáo Y, tôi xin phép đi toilet.” sắc mặt Mạc Lặc Nghị
Phàm tím lại hoãn thanh mở miệng nói, cô giáo Y hơi hơi sửng sốt, theo dõi hắn:
“Đi thôi.”
Mạc Lặc Nghị Phàm bước hai chân thon dài, bước nhanh đi ra
khỏi phòng học, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến cái tên đầu
sỏ đẩy bản thân vào thế nước sôi lửa bỏng kia, sắc mặt lại càng thêm u tối.
“Thiếu gia.” lái xe đợi ở cửa trường học thấy Mạc Lặc Nghị
Phàm đi ra sắc mặt không tốt, dè dặt cẩn trọng hô một tiếng, lại liếc mắt
một cái sân trường vẫn yên tĩnh, nghi hoặc chủ tử của hắn sao lại ra sớm
đến như vậy ?
“Đi công ty.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhàn nhạt phân phó một câu,
lái xe liền cung kính gật đầu một cái, khởi động xe rời đi khỏi cổng trường.
Mạc Lặc Nghị Phàm hoàn toàn không để ý tới việc cô giáo Y có
vì hắn chạy trốn mà phê bình Lâm Duyệt hay không, bởi vì hắn cảm thấy, đi
học giống như nàng thì thà không đi còn hơn.
Còn chưa có thoát khỏi bóng ma của cuộc họp tộc trưởng, di
động của Mạc Lặc Nghị Phàm liền đã vang, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm dè dặt cẩn trọng của Lâm Duyệt: “Nghị ca ca, nếu anh thật sự
nghe không được thì có thể tìm cơ hội chuồn đi nha, hắc hắc.”
“Em hiện tại ở đâu?” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh giọng hỏi, hắn
còn cần nàng dạy sao? Lại ngốc mà ngồi đấy nữa, thể diện của hắn đều mất
hết, bị người ta vây quanh phê bình thì dễ chịu chắc!
“Nga, em hiện tại đang trên đường chạy tới nhà trẻ, con gái
đáng yêu tốt đẹp của anh dường như đã được hưởng thụ giáo dục tốt đẹp của em, không thế nào tuân thủ kỷ luật, vừa đánh nhau với bạn học khóc đòi
về nhà đâu.” Lâm Duyệt hì hì cười nói, một chút cũng không cảm thấy đỏ mặt.
Mạc Lặc Nghị Phàm vừa nghe thấy thế liền phân phó lái xe phía
trước nói: “Quay đầu đến nhà trẻ.”
Xe nhanh quay ngược trở lại, đi sang một con đường
khác.
Lâm Duyệt vừa xuống xe, liền hướng nhà trẻ bên trong phóng đi
vào, xa xa chợt nghe đến tiếng khóc của đứa nhỏ, trong đó có một tiếng là của
tiểu bảo bối nhà nàng.
“Bảo bối, ai đánh con, nói cho mẹ biết, mẹ thay con đánh lại hắn.” Lâm Duyệt ôm lấy tiểu Thư Tình đang oa oa khóc không ngừng, nhỏ
giọng trấn an nói, sau đó ngẩng đầu đánh giá một cô giáo trẻ tuổi đang đứng
ngây ngẩn, còn có bên cạnh cô ta là một vị thiếu phụ xinh đẹp.
“Là nó đánh con… Đau quá…” Tiểu Thư Tình vươn cánh tay
xưng rất đau ra, giơ đến trước mặt Lâm Duyệt, tay kia thì chỉ vào một đứa nhỏ
nam đang ở trong lòng thiếu phụ kia khóc lớn.
Lâm Duyệt tìm nửa ngày cũng không có tìm thấy một chút dấu
vết bị đánh nào trên cánh tay tuyết trắng của tiểu Thư Tình, nhưng là nhìn nó
khóc thảm như vậy, đành phải làm bộ mà hướng về phía cậu nhóc kia, giả bộ tức
giận mắng: “Tiểu bằng hữu, cháu làm sao có thể đánh người chứ? Còn có chị…”
Chuyển hướng thiếu phụ: “Chị quản giáo tiểu hài tử nhà chị như thế nào
vậy ?”
“Uy! Ai nói là Thiên Kỳ nhà tôi đánh người chứ? Rõ ràng là do
bảo bối nhà cô động thủ trước!” Vẫn trầm mặc Lâm Tử Hàn không đồng ý hét lên:
“Là chính cô không biết dạy giỗ còn nói gì?”