“Bây giờ vẫn còn nợ chủ nhà một số tiền lớn, làm gì mà có
tiền để làm đẹp, ôi mình như thế nào lại trở lên nghèo túng như vậy a!”
Lâm Duyệt kêu một hồi như sói tru đem chiếc váy ném sang một bên, nhụt trí ngã
ngồi trên ghế. Đều là do ông bố ma quỷ của nàng đem nàng vứt bỏ một mình ở
Trung Quốc hại nàng tự sinh tự diệt, đời này đúng là không còn ông bố nào hơn
ông ta.
“Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga cũng không nhìn xem thân phận
của chính mình.” Lưu Tuyết giọng mỉa mai liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục
xé túi đồ ăn vặt vừa nhai vừa nói: “Học trưởng Phạm Tư Ân gia tài triệu phú anh
tuấn tiêu sái, con gái theo đuổi anh ta còn rất nhiều, mà mình xem cậu cũng
đừng nên không biết tự trọng như vậy, nếu là mình có say mê thì cũng chỉ dám
lén lút thôi.” Thích đẹp cũng không phải muốn là được nha.
“Người ta chỉ là thấy anh ấy rất tuấn tú, thực hấp dẫn người
khác thôi.” Lâm Duyệt lẩm bẩm nói.
“Mình nghĩ cậu vẫn nên cố gắng kiếm tiền đem vòng cổ chuộc về
đây đi, đỡ phải lo cái tên mặt rỗ kia đến công ty đòi nợ.” Lưu Tuyết tốt bụng
nhắc nhở, người ta đều đã muốn khó dễ đến như vậy, nàng còn có tâm tư đi tham
gia cái gì dạ tiệc?
Nhắc tới vòng cổ Lâm Duyệt liền buồn bực lấy tay cào cào tóc
thở dài: “Mình tìm đâu ra nhiều tiền như vậy, chờ mình mang tiền về ông ta sớm
đã hét lên tới trăm vạn rồi.”
“Mặc kệ, chơi đã, tính sau.” Lâm Duyệt bò lên kéo chiếc váy
ngủ màu tím nhạt hướng phòng tắm đi vào. Đem sữa tắm thơm ngào ngạt tắm rửa
sạch sẽ, khiến chính mình ăn mặc thật xinh đẹp đến vừa ý mới đi ra.
Thay đổi mấy tuyến xe buýt, rồi đi bộ một quãng đường nhỏ dài
, rốt cục nàng có cũng tới được Phạm gia, khi đó cũng đã là hơn tám giờ tối.
Trong hoa viên xa hoa trụy lạc sáng trưng như ban ngày nam thanh nữ tú từng tốp
từng tốt đùa giỡn thật là vui vẻ.
“Kia là học trưởng Phạm Tư Ân sao? Thật đẹp trai nga!” Một cô
gái chỉ vào một chàng thanh niên đang đứng cười yếu ớt tiếp khách, hai mắt sáng
rực lên.
Lâm Duyệt nhìn theo hướng chỉ của cô ta, nhìn kỹ quả nhiên
người mà nàng vẫn điên cuồng mê luyến Phạm Tư Ân sau nửa năm không gặp ngày
càng tuấn tú, vẫn chói lóa như ánh mặt trời vậy.
Nhìn anh ta tim Lâm Duyệt lại bắt đầu nhảy loạn lên. Nâng
bước chậm rãi hướng phía đám người kia đi đến, càng gần đám người nàng càng cảm
thấy có gì không đúng. Khi tới bên cạnh thấy càng lúc càng nhiều ánh mắt tập
kích trên người mình bắt đầu cười trộm, Lâm Duyệt chợt tỉnh mộng. Đây căn bản
không phải là vũ hội đồ ngủ gì, toàn trường chỉ có một mình nàng mặc váy ngủ đi
dép lê.
Một tràng cười đột nhiên vang lên, từng đợt từng đợt một là
do một đám người là bạn tốt của Thi Tiểu Hân phát ra, một bên Thi Tiểu Hân vẫn
cười nhạo dùng khăn giấy lau đi nước mắt do không cẩn thận cười chảy ra, một
bên tao nhã mà tiến đến áp sát bên người Phạm Tư Ân. Cánh tay nhỏ bé khoác lên
vai Phạm Tư Ân nhìn từ trên xuống nói với Lâm Duyệt: “Tư Ân em đã nói Lâm Duyệt
rất thích anh, anh còn không tin, ngay cả bảo cô ta mặc váy ngủ tham dự dạ tiệc
còn nguyện ý a, ha ha tôi cười chết mất.”
Phạm Tư Ân cũng theo cô ta cùng nhau đánh giá chiếc váy ngủ
trên người Lâm Duyệt cười ha ha thật lớn, ngay cả nhũng người không hiểu gì –
lớn, bé, già, trẻ cũng nhịn không được mà cười lớn. Toàn bộ trí não của Lâm
Duyệt trong nháy mắt đều trống rỗng, tiếng cười nhạo như thủy triều hướng nàng
xô tới khiến nàng xấu hổ vô cùng, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.