Thái Niểu và Trương Cảnh Trí “Ở chung” một tuần lễ sau mới biết Trương Cảnh Trí có rất nhiều việc phải làm, thật ra thì trừ cái ngày cô không mang chìa khóa làm Trương Cảnh Trí phải trở lại thì hai người mới ăn tối cùng nhau, sau đó thì không có cùng nhau ăn cơm tối nữa.
Lần thứ tư Lưu Ly bị cô kéo đi ăn tối cùng liền cảm thán một câu, “Bạch Kỳ Trấn mà không lấy tớ thì anh ấy quả thực là mắt bị mù, xem xem ngay cả phu nhân của lãnh đạo tớ cũng thường xuyên giúp anh ấy chăm sóc, anh ấy còn có thể nói cái gì. Thái Niểu này tớ nói với cậu, nếu Bạch Kỳ Trấn cưới người khác, cậu phải cho cô ấy “mang giầy chật”.”
Thái Niểu dở khóc dở cười, “Cậu đang chém gió thành bão đấy à.”
Lưu Ly trợn mắt, dáng vẻ uy hiếp cô.
Thái Niểu lập tức chịu thua, siêu cấp chân chó mà nịnh bợ, “Bí thư Bạch mà không lấy cậu thì mắt anh ấy thật sự là bị mù.”
“Nói vậy còn được.” Lưu Ly gật đầu hài lòng, cuối cùng cũng tha cho cô, đưa cô về nhà.
Thái Niểu thấy trong nhà tối như mực rõ ràng là Trương Cảnh Trí chưa có về, vào phòng, nhanh chóng thu dọn một chút, nấu một cốc nước ngọt ngân nhĩ táo đỏ. Từ lần đầu tiên cậu út hơn mười hai giờ mới về lại uống hết nửa nổi canh xương rong biển xong, cô vẫn luôn nấu một ít đồ ăn, dù căn bản nhiều lúc anh trở về không ăn đến, nhưng cô vẫn kiên trì nấu.
Không biết, Trương Cảnh Trí đã bị cô dưỡng thành cái dạng gì mà lúc nào về đến nhà cũng chạy thẳng đến phòng bếp tìm đồ ăn, thậm trí trên đường về nhà cũng mong đợi ở nhà có đồ ăn.
Có một lần anh và Bạch Kỳ Trấn một ngày cũng chưa có hột cơm nào trong bụng, công việc xong hết thì cũng gần mười một giờ rồi, Bạch Kỳ Trấn đói sắp không chịu được, “ Lãnh đạo, chúng ta tìm chỗ ăn một chút rồi trở về.” Hai người đều là người độc thân, về nhà cũng không có ai nấu cơm.
Trương Cảnh Trí lập tức từ chối, “Ngày nào Tiểu Điểu cũng nấu cơm cho tôi.”
Chỉ một câu thôi, cũng khiến cho Bạch Kỳ Trấn hâm mộ đến rơi cả nước mắt, chỉ biết than thở, “Tại sao tôi lại không có cháu gái nhỏ như vậy chứ. Ai, ai, ai.” Cảm thán ba tiếng liền, làm cho Trương Cảnh Trí bật cười thành tiếng.
“Nếu muốn thì tới nhà tôi ăn cơm.” Anh mời một tiếng nhưng rõ ràng chẳng có thành ý tẹo nào.
Ai ngờ Bạch Kỳ Trấn giả vờ như không hiểu, gật đầu đồng ý. Trương Cảnh Trí cũng không thể thu hồi lại lời mời được, đành gắng ngượng để cho anh đi cùng. Cũng may hôm đó Thái Niểu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, một nồi cháo bát bảo thanh đạm, trong tủ lạnh còn có một hủ dưa muối, bị hai người như chết đói này ăn sạch sẽ.
Bạch Kỳ Trấn nằm ở trên ghế salon, “Thật hạnh phúc.”
Trương Cảnh Trí cười cười, “Thấy hạnh phúc thì mau mau cưới Lưu Ly đi, tình yêu của người ta biểu hiện rõ ràng như vậy, cậu còn đòi hỏi cái gì nữa.”
“Không phải tôi đòi hỏi, mà là chúng tôi thật sự không thích hợp.”
“Không thích hợp?” Trương Cảnh Trí cười đẩy đẩy Bạch Kỳ Trấn, “Không thích hợp mà cậu đem cô ấy về nhà ra mắt?”
Gương mặt tuấn tú của Bạch Kỳ Trấn đỏ lên, “Tôi, tôi…”
Trương Cảnh Trí cười to, hiếm khi mới được nhìn biểu hiện 囧 của cậu ấy.
“Cậu út, cậu đã về.” Thái Niểu đang ngủ bị tiếng cười lớn của Trương Cảnh Trí đánh thức, mơ mơ màng màng đi ra phòng khách.
“Chúng tôi đánh thức em sao, thật ngại quá.”
“Bí thư Bạch cũng tới sao.” Lúc này Thái Niểu mới nhìn thấy Bạch Kỳ Trấn, chỉ là Bạch Kỳ Trấn cũng không dám ở lại, chào hỏi xong lập tức ra về. Làm cho Thái Niểu chẳng hiểu gì cả, còn nghĩ có phải do mình đã làm người ta sợ hay không. Cũng may, Trương Cảnh Trí nói chuyện với cô về chuyện “cuộc gặp trời mưa” nên cô cũng không để ý nữa.
Thái Niểu nấu chè xong, lại đem mấy cái bánh bao đậu mua ở siêu thị bỏ vào lò vi sóng, xem TV một lát liền về phòng. Vì Trương Cảnh Trí quá bận, nên cô không thể hỏi chuyện tìm phòng trọ, nhưng cũng không thể vì thế mà không tìm được, ngày mai cô được nghỉ, Thái Niểu quyết định tự mình đi tìm.
Trương Cảnh Trí bận rộn cả ngày, bên điều tra sắp kết thúc, những người bị giam cũng động đến những người khác rất nhiều, anh vốn tưởng rằng phải mất một thời gian dài mới tìm được chứng cứ, ai lại biết được sau cơn mưa lớn đã làm đổ rất nhiều cây xanh, con đường mới xây vừa được một năm đã hỏng sau cơn mưa dong, tuy nói lúc đó do tài xế chở hàng quá tải, nên cầu bị sập, cho dù là thế thì chất lượng cũng phải là quá thấp đến cả người dân chỉ cần nghĩ cũng nghĩ ra. Sập cả một cây cầu, bao nhiêu người đã bị cầu đè chết.
Thân phận của Trương Cảnh Trí tương đối nhạy cảm, Thị trưởng trốn tránh không muốn gặp, anh là người dẫn đầu tổ điều tra, có thể nói là trung tâm của sự nhòm ngó, những người không muốn bị liên lụy điều tránh mặt. Chỉ có Bạch Kỳ Trấn ứng phó với đám nhà báo đến mệt mỏi.
Bận rộn cả ngày vừa về đến nhà lại có cơm canh nóng hổi chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong một ngày của anh. Trước khi ngủ anh vào phòng xem cô gái nhỏ đã ngủ chưa, ngày hôm nay chuyện không hài lòng cũng đã hài lòng rồi. Trương Cảnh Trí ăn chè cùng bánh bao nhân đậu chợt phát hiện ra, không biết từ lúc nào, Thái Niểu đã đi vào cuộc sống của anh.
Lần trước gặp Thái Niểu ở Cảnh Giang, đặc biệt là lúc biết được tin Thái Niểu thất tình, Trương Cảnh Trí liền động tâm. Chỉ làThái Niểu tựa như một con ếch, nếu ném vào trong nước nóng cô nhất định sẽ nhảy ra, nhưng khi để trong nước lạnh rồi đun nóng bất tri bất giác sẽ bị nấu chín. Xem ra lý luận “Nước ấm nấu Thái Niểu” của anh đã thành công một nửa rồi, nhanh như vậy, cô đã hiểu được thói quen của anh rồi.
Thái Niểu nghiêng người, chăn liền rơi xuống đất, động tác lật người của cô khiến cho áo ngủ bị lật lên, lộ ra một mảng lớn phần eo. Ánh mắt của Trương Cảnh Trí càng nóng rực, bước nhanh lại chỗ cô, nhặt chăn lên đắp lại lên hông cô, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.Vừa bước ra khỏi phòng, liền đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Xem ra, anh phải đun nóng nhanh một chút rồi.
Sáng hôm sau, khi Thái Niểu tỉnh dậy đã thấy Trương Cảnh Trí đang ngồi uống cà phê đọc báo, anh dậy sớm như thế, làm cô thật ngạc nhiên (đương nhiên là ngủ không được rồi, dục hỏa thiêu đốt mà, ngủ gì được kàkàkà) “Sao lại dậy sớm vậy? Hôm qua mấy giờ mới về?”
“Chưa tới mười hai giờ, không ngủ được nên dậy sớm một chút.” Ai bảo vừa nằm xuống là nghĩ ngay đến da thịt trắng nõn mềm mềm của cô, dục hỏa không thể dập tắt làm sao có thể ngủ được. (An: em Thuyền Thu siêu kinh, đoán được “Tính chất của sự việc” hô hô.)
“Buổi sáng muốn ăn gì, để em làm.” Thài Niểu cười cười, biết anh gần đây rất bận, cho rằng anh vì công việc nên không ngủ được.
“Cà phê đã pha xong, bánh bao ở trong lò nướng.” Trương Cảnh Trí nhìn một chút rồi nói, “Hôm nay em được nghĩ đúng không, chìa khóa xe ở tủ giày ngay ngăn kéo thứ hai bên trái, ngồi xe buýt không tiện, em lấy xe mà chạy, chờ anh hết bận, anh sẽ đi cùng con.”
“Lưu Ly sẽ đến đón em, bọn em có hẹn trước rồi. Anh cứ lo việc của cậu, em không sao.” Thái Niểu cầm bánh bao, cảm thấy không đủ dinh dưỡng, lại làm thêm hai quả trứng trần nước sôi.
Trương Cảnh Trí nhếch khóe miệng, giơ tay kéo cô lại, ngồi lên đùi của mình, “Xem ra để cảm ơn Lưu Ly đã chăm sóc vợ anh nên đành phải cho bí thư Bạch nghỉ vài ngày rồi.” (làm đoạn này mà đau cả não :v, cậu con anh em, An loạn mất!!!)
Mặt Thái Niểu đỏ bừng, đối với kiểu thân mặt này cô thật không quen, giùng giằng muốn đứng lên. Trương Cảnh Trí nào để cô trốn thoát dễ dàng được nên càng ôm chặt hơn, lúc nói chuyện không biết là vô tình hay cố ý cứ đụng vành tai của cô, làm tai của cô cũng đỏ cả lên.
“Cậu út...ai u.” Trương Cảnh Trí nặng nề cắn tai cô.
“Gọi anh là gì?” Trương Cảnh Trí cười hỏi.
“Trương Cảnh Trí.” Thái Niểu kinh sợ nói. (An: há há, biết sợ rồi hả cô em???)
Trương Cảnh Trí chính là người thích khi dễ người khác, lại ở trên cổ cô hung hăng cắn một cái, “Không cho gọi cả họ tên.”
Lúc trước anh nói có thể gọi là Trương Cảnh Trí hay Cảnh Trí đều được, bây giờ lại đổi ý. Thái Niểu phồng miệng, giận mà không dám nói, sợ hãi cuối đầu nói nhỏ gọi: “Cảnh Trí.”
“Lớn tiếng một chút.” Nói xong lại cắn lên cổ Thái Niểu một lần nữa.
Anh là chó sao! Thái Niểu xù lông, thanh âm cũng cao hơn, “Cảnh Trí.”
Trương Cảnh Trí là người thông minh nên trước khi Thái Niểu sắp xù lông đã dụ dỗ cô thật tốt, nghe cô gọi, liền buông cô ra, xoay người cô lại, thấy cô đỏ hết mặt, khóe miệng cong lên, nhất là khi nhìn thấy vết đỏ đỏ mập mờ trên cổ cô do mình tạo ra, thì anh cười càng rực rỡ hơn, nếu như Thái Niểu không phải vì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu nhất định sẽ nhìn thấy hắn bây giờ giống như một lão hồ ly. “Thật nghe lời, không tới bốn năm ngày là anh giải quyết xong rồi, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em, giờ thì anh đi làm đây.”
Thái Niểu gật đầu như gà mổ thóc, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Trương Cảnh Trí nhịn không được lại hôn lên má cô một cái, rồi mới ra khỏi cửa. Chờ Thái Niểu dọn dẹp xong phòng bếp, đi thay quần áo chuẩn bị ra khỏi cửa mới phát hiện trên cổ mình có dấu vết mập mờ, vừa tức vừa quẫn, nhưng Lưu Ly đang chờ cô ở ngoài, cô không thể không thay áo cổ cao được.
Khi Lưu Ly nhìn thấy áo của cô, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đem tay để lên trán Thái Niểu xem nhiệt độ, tháng tám ở Cảnh Giang là nóng nhất, không phải 30độ thì cũng 28độ, “Tiểu thư, cô phát sốt à?”
“Đâu có.” Thái Niểu mất tự nhiên kéo cổ áo.
Không phải phát sốt, càng không thể không bình thường, nhất định là có thứ gì đó trên cổ mà cô không muốn cho mọi người nhìn thấy. Thái Niểu cứ nghĩ mặc áo cổ cao sẽ an toàn, Lưu Ly là người nhanh trí đến gần kéo cổ áoThái Niểu, Thái Niểu mặc áo cổ T, cổ áo rất lỏng, cô đưa tay liền kéo cổ áo xuống, mắt tinh ý liền nhìn thấy một vết đo đỏ.
“Cậu cùng cậu út nhà cậu đã lăn lộn rồi hả?”
“Không có.” Thái Niểu đỏ bừng mặt, che cổ áo mặt đề phòng.
Lưu Ly bĩu môi một cái, “Vậy sao trên cổ cậu lại có đấu đỏ đỏ đó, đừng nói với tớ là do cậu đi tắm chà xát mạnh nha, tớ không tin đâu.”
“Tớ, tớ, tớ...” Thái Niểu không nghĩ ra cái cớ nào để nói, xoay mặt, “Dù sao cũng không phải như cậu nghĩ.”
“Không phải là tớ nghĩ thì là thế nào, là các cậu không có lăn lộn trên giường, mà chỉ là cậu út không nhịn được cắn cậu một cái sao.”
Cô đỏ mặt, “Củng không khác là bao.”
Lưu Ly lập tức vỗ tay cái bốp, “Tiểu Điểu, không phải cậu út cậu có bệnh không tiện nói, hoặc là bên ngoài có người khác. Tuổi của anh ấy, cũng không phải mười bảy mười tám tuổi hay hai mươi, cố kỵ không dám ăn cậu. Anh ấy đã ba mươi, tuổi này nhu cầu rất lớn nha, đem câu ăn sạch là bình thường, không ăn cậu vậy chính là bất thường rồi.”
“Cậu lại nói bậy rồi.”
Lưu Ly bật cười, không biết Thái Niểu có phải từ cổ đại xuyên tới không, “Tiểu Điểu, cậu cho rằng cậu út cậu những năm qua không có phụ nữ, chỉ đợi cậu lớn lên thôi sao.”
“Dĩ nhiên không phải rồi, cậu út lúc còn học đại học đã có bạn gái rồi, chỉ là sau này chia tay mà thôi.”
“Chia tay mấy năm rồi?”
“Được bảy, tám năm rồi.” Thái Niểu suy nghĩ một chút rồi nói.
Lưu Ly liếc mắt xem thường, cô không tin một người đàn ông có thể cấm dục bảy năm. “Này không phải cậu cho rằng bảy tám năm nay anh ấy không có bạn gái chứ.”
Thái Niểu thật sự là không có nghe Trương Cảnh Trí nói.
Lưu Ly không cần hỏi cũng biết nha đầu này nghĩ gì, “Tiểu Điểu, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau chia ra rất nhiều loại, người yêu, lên giường, làm cảnh, mang ra ngoài ứng phó, cũng không phải muốn kết hôn với bọn họ.”
Thái Niểu cảm thấy mình thật ngốc, cô thật là không nghĩ tới.
“Nói với cậu những thứ này không phải bảo cậu về nhà chất vấn Trương Cảnh Trí, mà là để cho cậu biết không phải ai cũng đơn thuần như cậu, tớ không muốn cậu một lần nữa phải đau lòng.” Một Từ Lương Cẩm đã phá hủy niềm tin của Thái Niểu rồi, nếu như Trương Cảnh Trí thật sự làm cô đau lòng nữa, Lưu Ly thật hoài nghi có phải Thái Niểu không còn tin vào tình yêu.
“Cậu út sẽ không” Thái Niểu lảm nhảm một câu, liền cúi đầu xuống, ánh mắt lo sợ của cô đã bán đứng cô.