Hoạt Tích Niên quả thật từ chức, cũng không phải do anh muốn.
Tuy hôn lễ của Thái Niểu và Trương Cảnh Trí được tổ chức trong bí mật, nhưng hai người thường ra vào cùng nhau, người có mắt nhìn nhất định biết được quan hệ của họ. Từ khi Hoạt Trình nghe tin Thái Niểu và Trương Cảnh Trí muốn kết hôn, nhanh chóng đều động mọi người tìm hiểu sự tình, sau khi biết được nguyên nhân. Lập tức dạy bảo con mình, “Tiểu tử con nên cách xa Thái Niểu một chút, con sao này đừng thích cô ta nữa.”
Hoạt Tích Niên cười lạnh. “Người muốn con yêu chính là cha, người không muốn con yêu cũng chính là cha. Cha, con là người, không phải robot, cha nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu.”
Hoạt Trình giận dữ tát vào mặt Hoạt Tích Niên, “Người phụ nữ của Trương Cảnh Trí không phải người nào cũng có thể động vào, lần này anh ta chỉ mới cảnh cáo , lần sau sẽ như thế nào, nếu anh ta nắm được điểm yếu của ta, sẽ đẩy ta xuống. Con có biết để có được như ngày hôm nay anh ta đã làm gì không? Trương Cảnh Trí chính là tử thần, anh ta điểu tra bắt thóp điểm yếu của người khác. Anh ta đẩy rất nhiều người suống ngựa, một mình bước lên, thị trưởng còn phải kính anh ta mấy phần, anh ta được mọi người đề cử, những mánh khóe, bối cảnh, của anh ta muốn một người nào đó chết, người đó sẽ không thoát khỏi.”
Hoạt Tích Niên ngẩn ngơ, anh không phải sợ, mà là bi ai.
Hoạt Trình nhìn con trai, thở dài, “Không phải con muốn ra nước ngoài ư, tìm một trường học con thích, cho sẽ cho người sắp xếp cho con qua đó.” Có một số việc ông không thể không đề phòng.
“Lúc đầu con xin cha, nhưng cha không đồng ý, nhất quyết không cho con du học, nên con mới chọn làm quan chức. Hôm nay, con cái gì cũng ổn, cha lại bắt con ra nước ngoài?” Hoạt Tích Niên cảm thấy buồn cười.
“Tích Niên, nếu cha có thể bình anvề hưu, cha với mẹ con sẽ đi Vancouver, nếu….” Hiện giờ không nắm chắc Trương CẢnh Trí có rat ay hay không. “Tóm lại, trước tiên con nên du học, quyết định như vậy đi.”
Hoạt Trình đi khỏi, Hoạt Tích Niên nhìn bong dáng của ông, giận giữ nhắm mắt lại.
Thái Niểu không nghĩ tới còn có thể gặp Hoạt Tích Niên, vì phải về quê đón năm mới, nên Thái Niểu và Lưu Ly vào cửa hàng mua vài bộ đồ nam mới, lại tình cờ gặp Hoạt Tích Niên cũng mua đồ tại đây.
“Đã lâu không gặp.” Thái Niểu gượng cười hỏi.
Hoạt Tích Niên cũng cười, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Nói xong, liền nhìn Lưu Ly,
“Nghe nói cô mang thai, chúc mừng.”
Lưu Ly vuốt bụng chưa nhô lên của mình, nở nụ cười hạnh phúc, “Cám ơn, đợi đứa bé được một tháng mời anh đến uống vài ly rượu.”
“Đầy tháng à.” Hoạt Tích Niên nhớ kỹ ba chữ kia chán nản cười, “Tôi không đi thì hơn, cuối tuần này tôi phải đi Vancouver.”
“Anh ra nước ngoài à?” Lưu Ly và Thái Niểu đều không nghĩ đến câu trả lời này.
“Đúng vậy.”
“Lúc trước không nghe anh nói.” Thái Niểu hỏi.
Đó là vì trước kia không có Trương Cảnh Trí, Hoạt Tích Niên cười như không cười, ánh mắt ẩn chứa bi thương nhìn Thái Niểu. Ánh mắt này cả Thái Niểu và Lưu Ly đều chưa thấy bao giờ, trong trí nhớ của hai người Hoạt Tích Niên năm đó là một người rất kiêu ngạo, cả người đều rạng rỡ, rất đúng là một công tử hào hoa.
Thái Niểu thấy anh không trả lời, nở nụ cười xán lạn, “Xuất ngoại cũng tốt, ở nước ngoài có nhiều cơ hội phát triển hơn.”
Hoạt Tích Niên nghe thế nở nụ cười châm biếm, “Đúng vậy, nhiều cơ hội, cũng nhiều mỹ nhân.”
“Vậy chúc anh mọi việc đều thuận lợi.”
Nghe đến đây Hoạt Tích Niên không cười nữa, chuyên chú nhìn cô, nhìn đến khi thấy Thái Niểu sắp bực mình, mới bĩu môi cười nói: “Em không khác gì lúc trước cả.” Nói xong, cười tự giễu thởi dài, ánh mắt nhanh chóng trở lại như thường, “Nghe nói em sắp kết hôn, hôn lễ này chắc ta không tới được, chúc em hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
Lưu Ly cảm thấy mệt, nói với Thái Niểu, “Chúng ta tìm quán cà phê nào đi, tớ mệt lấm rồi.”
“Uh, được.” Thái Niểu nhìn Hoạt Tích Niên, “Anh có đi không?”
Hoạt Tích Niên xua tay, “Không, tôi còn phải mua rất nhiều đồ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Lưu Ly và Thái Niểu cùng nhau xoay người.
Hoạt Tích Niên đứng bất động nhìn bóng dáng Thái Niểu, tự thì thầm, “Rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng lại không thể chạm vào được.”Anh nói xong, gọi tên cô rất to: “Thái Niểu.”
Thái Niểu dừng lại, xoay người liền thấy Hoạt Tích Niên chạy đến, “Thái Niểu, em không muốn hại người, nhưng người bên cạnh em lại muốn hại người. Tôi vì sao xuất ngoại, có phải em nên về hỏi Trương Cảnh Trí một chút.” Hoạt Tích Niên nói xong xoay người, lúc này anh không có một tia lưu luyến, rất lạ, tất cả đều là không cam long.
Thái Niểu ngây ngốc sửng sốt, Lưu Ly biến sắc, :Tiểu Điểu, cậu đừng có ngây ngốc, đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta là….”
Thái Niểu nhấc tay tỏ vẻ chính mình không có việc gì, “Chúng ta đi tìm quán nào uống nước đi.”
“Tiểu Điểu, cậu….”
“Tớ không sao.” Thái Niểu cười cười, tựa hồ như không có chuyện gì.
Khi Trương Cảnh Trí về nhà Thái Niểu đã chuẩn bị cơm xong, anh đi qua, từ phía sau ôm lấy cô, “Không có gì muốn hỏi anh sao?”
“Anh nghĩ em muốn hỏi gì sao?” Thái Niểu hỏi lại.
“Không có.”
“Em cũng không có.”
Hai người đối diện với nhau cười, trong ánh mắt đều là hạnh phúc. Dù anh có làm gì, cô đều tin tưởng, cô sẽ làm tất cả, để anh vui vẻ.
Ngày ba mươi tuyết đã rơi đầy trời, Thái Niểu về nhà sớm hơn Trương CẢnh Trí ba ngày, Nhưng nhiệt độ lại giảm xuống làm cho cô chỉ có thể quấn chăn ngồi ở trong nhà, một bước cũng chưa rời khỏi nhà.
Thái Bằng nhìn cô so với quỷ rất giống nhau, châm chọc nói, “Nên đem chị đến Russia đi, cho chị biết cái gì mới gọi là lạnh.”
Sao khi Thái Bằng nói xong chờ đón cậu chính là một cơn bão không hề nhẹ, Thái Niểu giơ tay vỗ lên đầu Thái Bằng. Làm cậu la lên, “Đau, chị càng ngày càng bạo lực, không biết ai nuông chiều tật xấu này của chị, mới nói vài câu đã động thủ rồi.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Thái Niểu ra mở cửa, thấy Trương Cảnh Trí đứng trước cửa phòng.
Thái Niểu vui vẻ, “Anh về sớm thế còn không mau vào nhà?”
Trương Cảnh Trí không trả lời cô, ngược lại nhìn THái Bằng, “Tiểu Bằng, tôi thật không biết xấu hổ, tật xấu này của cô ấy đều là do tôi quản.”
Thái Bằng giật giật mí mắt, thức thời đi ra ngoài.
Thái Niểu cảm thấy lòng mình như có cái gì rót vào rất ngọt, ôm chăn, chiu vào trong ngực anh, “Hôm nay thật lạnh, máy sưởi không biết hư từ lúc nào, thật là muốn đông chết người mà.”
Khu này ai cũng biết đường nước nóng xảy ra vấn dề. Trương CẢnh Trí ôm cô ngồi trên giường, “Anh có thể ở lại đây lâu một chút.”
“Anh định không gặp ba mẹ em à?” Cô nháy mắt cười cười nhìn anh, Trương Cảnh Trí cúi đầu cắn vào cổ cô, “không được, không được, ba mẹ em đi chợ, một chút nữa sẽ về bắt anh!”
“Đúng lúc, bắt gặp chúng ta, chúng ta cũng không cần phải giả bộ giữ lễ nữa.” Trương Cảnh Trí mới không sợ.
Thái Niểu thấy hắn làm bộ không sợ, đúng là anh không sợ, đến lúc đó người xấu hổ chính là mình. cô nhắc tay lên xin tha, “Cậu út, con sai rồi, bỏ qua cho con nha!”
“đã biết mình sai?”
Thái Niểu gật đầu mạnh một cái.
Trương Cảnh Trí cười, “nói thử xem em làm gì sai?”
“không nên uy hiếp anh!”
“Còn có?”
Còn có? Thái Niểu vắt óc suy nghĩ, bất quá vẫn nghĩ không ra là mình còn làm gì sai nữa.
Trương Cảnh Trí hung hăng cắn cô một cái, dán lên tai cô nói, mặt TháiNiểu lập tức đỏ lên. “Lưu manh!” nói xong lại thấy câu này nhẹ quá, lại nói tiếp “Cầm thú!”
Trương Cảnh Trí chui vào cổ cô cười, nhân tiện ăn đậu hủ, “Vậy em có thể cho… cầm thú không?” Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa. Thái Bằng đẩy cửa, “Chị, anh rễ, ba mẹ đang chờ ở dưới lầu.”
Mặt Thái Niểu đỏ lên, lúng túng, Trương Cảnh Trí nhìn Thái Bằng gật gật đầu, chuẩn bị đứng lên, thu lại vẻ bỡn cợt.
Thái Niểu ở sau lưng anh than thở: “Mặt người dạ thú mà!” Trương Cảnh Trí thong thả xuống phòng khách ngồi, căn bản là không để ý tới cô. Ba Thái và mẹ Thái vào cửa, thấy Trương Cảnh Trí đoan trang ngồi trên ghế salon, mẹ Thái định xuống bếp chuẩn bị nấu cơm, không ngờ lại gặp Trương Cảnh Trí, ngạc nhiên: “Sao con tới sớm thế?”
Trương Cảnh Trí đứng dậy giơ tay cầm đồ giúp mẹ Thái, “Hôm qua con về trễ, không thể qua gặp Tiểu Điểu, nên sáng sớm đã qua thăm một chút.”
“Tiểu Điểu đâu?” Vu Việt đi vào phòng hỏi.
Trương Cảnh Trí mỉm cười không nói, Thái Lam Thiên đi vào phòng TháiNiểu, thấy Thái Niểu ở trong chăn ngồi dậy, lúc này cô đang ủ trong chăn. Hai người vừa thấy liền nhíu mày, “Thái Niểu, con không biết Tiểu Út đến sao? Sáng sớm đã ôm chăn nằm trên giường rồi, càng lớn càng lười, chờ gả con cho bên chồng chê cười.”
“Chú Thái, mẹ của con thương còn không hết, sao có thể chê cười được.” Trương Cảnh Trí xen vào đúng lúc. Bất quá lời này chính là đổ dầu vào lửa.
Thái Lam Thiên trầm xuống, “Con mau ra đây tiếp Tiểu út.”
Thái Niểu căm giận liếc Trương Cảnh Trí, cũng không dám trái lời, bày ra vẻ mặt tươi cười, “Phó thị trưởng Trương, ngài muốn uống gì?”
Trương Cảnh Trí vẻ mặt không thay đổi, “không uống, tôi muốn về.”
Tốt nhất nên đi nhanh nhanh một chút! Thái Niểu nhăn mày.
Đêm ba mươi Thái Lam Thiên cũng không dám bắt anh ở lại, ngược lại thúc giục anh về, “Đúng vậy, mau về thôi, thủ trưởng còn phải tiếp câu đối xuân, con không nên ở đây, thủ trưởng sẽ tức giận.”
Trương Cảnh Trí nhìn Thái Lam Thiên và Vu Việt cúi đầu, “Chúc chú thím Tết vui vẻ, sang năm chúng ta chính là người một nhà. Chú Thái nếu đã chấp nhận con, về sau đừng khách khí, khách khí sẽ không giống người một nhà. Xem con như tiểu Điểu và tiểu Bằng, con làm sai, có thể la, như vậy mới tốt.”
“Được, tối rồi nên về sớm.” Trương Cảnh Trí đi từng bước, Thái Niểu bị ba mẹ đẩy đến gần anh, hai người một trước một sau đi ra ngoài. không đợi đóng cửa xong, Thái Niểu liền bị ôm vào trong ngực, “Ngài mau đi chúc Tết?”
cô gật đầu, ngửi lấy mùi trên người anh, nhớ lại có việc mình chưa nói. “Cậu út, em và ba tính xong, sau khi khai giảng em sẽ xin nghỉ, sau đó đi học nghiên cứu sinh. Bằng cấp cao một tí, cũng không phải tốt. Hơn nữa đi học thường xuyên có thể trở về, ba nói không ai ở nhà, ông nội, bà nội đều rất buồn, tuy rằng bọn họ cùng làm bạn với nhau, không có cháu vẫn không vui. Em muốn thường xuyên trở về thăm ông bà nội.”
“Anh không đồng ý.” Trương Cảnh Trí bật người ra, ai oán vô cùng, “Em ở trọ anh phải làm sao đây?”
“Anh cũng không phải còn nhỏ, lúc không có em, không phải anh vẫn sống một mình sau.”
“Bọn họ cũng không phải còn nhỏ, em không trở lại, cũng vậy à.”
“Anh…” Thái Niểu không biết nói gì nữa.
Trương Cảnh Trí cười xấu xa nói: “thật ra thì có một cách toàn vẹn cả đôi bên.”
“Cách gì?”
“Em mau sinh con, đến lúc đó con của chúng ta cho hai người bọn họ, như vậy sẽ không còn buồn nữa, rất toàn vẹn phải không?” Trương Cảnh Trí đắc ý nói.
Thái Niểu nhịn không được cười, cọ cọ trong ngực anh, “Hay mới lạ.” hắn đúng là thích có con mà, nếu thật sự có, sợ không chịu cho hai người kia đem đi, còn có thể đuổi bọn họ về nữa! Đúng là mạnh miệng mà.
Hai người trong tình trạng ám muội, chợt nghe tiếng ho khan, Thái Niểuđẩy Trương Cảnh Trí ra, ở đây có rất nhiều người, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ai cũng không biết ai! Trương Cảnh Trí ngửa đầu liền thấy Thái Bằng đang cười, “Là Tiểu Bằng.”
Thái Niểu cũng nhìn qua, nhướng mày: “Em xuống đây làm gì?” Lời này của Thái Niểu đúng là ghét bỏ mà!
Thái Bằng ủy khuất, cậu có muốn xuống đâu chứ! “Mẹ bảo em xuống xem, chị đưa anh rể ra cửa, mà nửa ngày còn chưa về.”