Thật thanh thuần thật không làm ra vẻ
Tác giả: Trì tổng / Trì Đại Tối Cường
11
Hôm nay công nghĩ đến một vài chuyện có chút buồn bực.
Bởi vì chỉ cần công và thụ cùng một chỗ, ông chủ nhỏ liền không cho công tiêu tiền.
Ăn mặc ở bao hết.
Công biết lúc ban đầu khi hai người mới thành lập quan hệ đã không giống với người khác.
Ông chủ nhỏ là thật sự chân thành nuôi hắn, cho tiền hắn xài.
Có lẽ mới đầu không có gì.
Thời gian lâu cảm tình sâu, công thật sự khó chịu.
Lúc ăn cơm công cắn chân gà ông chủ nhỏ gắp cho hắn, ăn đến miệng bóng nhẫy: “Em thật sự, thật sự muốn bao dưỡng anh à?!”
Lúc ấy ông chủ nhỏ đang chuyên tâm lột tôm cho công, nghe lời hắn nói liền sửng sốt, sau đó buông tôm xuống, đứng đắn đáp: “Anh muốn em bao dưỡng anh sao?”
Công: exo?????
Hai người hai mặt nhìn nhau, ông chủ nhỏ rất ư là do dự một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Em cho rằng chúng ta là đang nói chuyện yêu đương!”
Công phản ứng lại, nhìn gương mặt có chút không biết làm sao của ông chủ nhỏ, vui vẻ chạy qua, ôm ông chủ nhỏ mà lắc: “Không sai không sai, là yêu đương không phải bao dưỡng!”
Ông chủ nhỏ bị công lay đến chẳng hiểu ra sao, hắn giơ hai tay, cũng không thể kéo công đang lay động ở trên người hắn ra.
Chỉ có thể kéo công ăn cơm ăn đến một nửa liền bắt đầu nổi thú tính lên trên bàn, lột quần.
12
Công thụ từng có cãi nhau, lần nghiêm trọng nhất công trực tiếp chạy ra khỏi nhà, đáng thương ngồi ở bên đường muốn chờ ông chủ nhỏ đến tìm mình.
Nhưng ông chủ nhỏ không đến.
Hắn không đến tìm công.
Hai mắt công đều đỏ, đây là đỏ thật, công thật sự thương tâm.
Bởi vì trong lúc vô ý công nhận điện thoại của đối tượng xem mắt của ông chủ nhỏ.
Mặc kệ ông chủ nhỏ giải thích rằng hắn chỉ gặp mặt cô gái một lần, số điện thoại đó là cha mẹ ở nhà tự chủ trương cho cô gái kia như thế nào, công cũng không thể tiếp nhận.
Công rất tức giận: “Cô ta và em từng gặp nhau, vì cái gì em muốn đi xem mắt.”
Hắn biết hắn không thể bắt buộc ông chủ nhỏ come out, hẳn là về sau loại chuyện này không hề ít.
Càng thêm thương tâm muốn chết.
Hắn ngồi ở bên đường, cảm giác mình bị toàn thế giới vứt bỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, trên đầu có thêm một cái ô.
Là ông chủ nhỏ.
Hắn nghe thấy ông chủ nhỏ thấp giọng thở dài cả giận: “Đi thôi, con dâu xấu, trở về cùng em gặp cha mẹ chồng.”
13
Công thật khẩn trương!
Công vô cùng vô cùng khẩn trương!
Hắn khẩn trương tới mức liều mạng khống chế mới có thể ngừng dục vọng muốn run chân của mình.
Nhà ông chủ nhỏ ở nông thôn, là một nơi non xanh nước biếc.
Cha ông chủ nhỏ cười tủm tỉm nói muốn chiêu đãi công thật tốt, sau đó kéo một con heo hét thảm, làm thịt trước mặt công.
Máu heo hứng đầy một chậu.
Công mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng hắn rất trăn trở, vụng trộm nhắn tin cho ông chủ nhỏ.
“Ông xã! Cứu anh!! QAQ “
Ông chủ nhỏ hiển nhiên không thể cứu vợ ngốc nhà mình, hắn đang bị mẹ hắn kéo.
Mẹ hắn cầm mấy cái khăn tay nhỏ, chùi nước mắt, miệng lẩm bẩm nói: “Tuy rằng con đã sớm nói với chúng ta, nhưng không có người kia, mẹ và ba con làm thế nào cũng không tin.”
Ông chủ nhỏ vỗ vỗ tay mẹ mình.
Mẹ hắn tiếp tục khóc: “Sao lại là một người như vậy chứ, rõ ràng nhiều năm như vậy, con đều không thể gặp được, mẹ và ba con còn có thể tự mình lừa dối mình.”
Sắc mặt ông chủ nhỏ nhu hòa: “Hắn rất tốt, con rất thích.”
14
Buổi tối, mẹ ông chủ nhỏ kéo cha hắn đang hầm hừ đi.
Hai người rốt cuộc có cơ hội đơn độc ở chung.
Nhưng ai cũng không nói gì.
Trong không khí tràn đầy im lặng ăn ý.
Công ngoan ngoãn ôm gối, đá dép lê trèo lên cái giường trước kia của ông chủ nhỏ.
Ông chủ nhỏ nhìn người mình đặt ở đầu trái tim, cứ như vậy ngồi ở nơi mình trưởng thành.
Chỗ trống trong lòng đều giống như bị lấp đầy.
Hơn nửa ngày, công mới ném cái gối trong lòng ra, mở hai tay về phía thụ: “Mau mau! Ôm anh một cái! Hôn hôn anh!”
15
Ông chủ nhỏ bị đặt ở chân giường, dựa lưng vào cái bàn học nhỏ kế bên mà thao.
Chỗ kết hợp có tiếng nước phốc phốc vừa ướt vừa dính nhẹ nhàng vang lên.
Ông chủ nhỏ ôm công không ngừng dùng lực eo, tim đều treo tới cổ họng.
Hắn không dám để công kêu, hắn sợ trái tim cha hắn bị công lãng kêu kêu cho suy sụp luôn.
Cho nên cánh tay rắn chắc của hắn che miệng công.
Công có chút ủy khuất, mí mắt đỏ ửng toàn bộ, sắp khóc.
Đầu lưỡi vươn ra liếm liếm lòng bàn tay ông chủ nhỏ.
Lại ngoan ngoãn một chút cũng không kêu.
Rất thành thật, thậm chí là đâm đâm đụng đụng với tần suất nhỏ, sợ làm ra động tĩnh lớn gì.
Công rất thành thật, thành thật đến mức tim ông chủ nhỏ đều đau.
Hắn cắn lỗ tai công, nói có muốn đổi địa điểm ẩn nấp không, chẳng hạn như sau núi để công tận tình.
Công lắc lắc đầu: “Em hôn hôn anh là được, hôn hôn anh, đừng che anh.”
Tim ông chủ nhỏ đều tan chảy.
Hắn nhích lên hôn hôn mí mắt, trán, chóp mũi công, cuối cùng như hôn như không dừng ở chỗ cằm.
Công nhịn không được cười, ôm eo ông chủ nhỏ ở tư thế cắm vào, đẩy ngã người ở trên giường, trong đệm chăn mềm mại.
Hắn hôn lên miệng ông chủ nhỏ, cẩn thận liếm một lần, ánh mắt ôn nhu ôm ông chủ nhỏ: “Ngọt.”
16
Tối hôm qua ầm ĩ quá muộn, cho đến giữa trưa ông chủ nhỏ mới tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai.
Hắn vội vàng mặc quần áo.
Ở bên ngoài tìm một phen mới biết được cha hắn bảo công đi thả trâu.
Ông chủ nhỏ dở khóc dở cười.
Một thân da mềm thịt non của công, vẫn luôn được hắn nuông chiều.
Ánh mặt trời rất độc, phơi bị bệnh thì làm sao đây.
Ông chủ nhỏ muốn đi tìm người, lại phát hiện một già một trẻ kia đã trở về, còn vừa nói vừa cười, cũng không biết sao quan hệ lại tốt lên.
Ông chủ nhỏ suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, hắn đi hỏi công.
Công lại ra vẻ thần bí nói: “Anh không nói cho em biết.”
Ông chủ nhỏ nhìn hai má bị phơi nắng đến hồng hồng của công: “Không nói thì không nói, hai người có thể hòa thuận là được, nhanh vào phòng, em thoa chút thuốc cho anh.”
Công lại ôm lấy eo ông chủ nhỏ, có chút do dự nói: “Em… đã mang anh về nhà em, nhưng mà anh còn chưa từng nói với em về… chuyện nhà anh.”
Ông chủ nhỏ nhìn lông mi công buông xuống, tinh tế run rẩy: “Còn không phải anh quậy mới mang anh trở về sao, vợ.”
Công cau mũi, dùng sức thơm một cái bên miệng ông chủ nhỏ.
Hắn biết ông chủ nhỏ đang đợi hắn nói.
Không có truy vấn, mà nói sang chuyện khác.
Đều là săn sóc.
17
Công nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được thẳng thắn.
Một buổi đêm, hai người bọn họ vừa làm xong, công làm ổ trong lòng thụ rốt cuộc mở miệng: “Ông xã, kỳ thật nhà anh là bán bánh que cay.”
Ông chủ nhỏ nghe mà không đáp, kỳ thật trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
May mà không phải gia đình gì quá phức tạp.
Bán que cay thì bán que cay đi.
Cùng lắm thì sau này ngày lễ ngày tết, hắn đều thưởng cho nhân viên cửa hàng mấy rương bánh que cay, giúp đỡ chuyện làm ăn trong nhà công.
Kết quả hắn nửa ngày không lên tiếng, ngược lại khiến công khóc hức hức.
Công xoa đầu nhũ ông chủ nhỏ, vừa khóc vừa chen vào giữa hai chân ông chủ nhỏ: “Có phải em ghét bỏ nhà anh bán que cay không cho nên không nói lời nào! Không phải em nói yêu anh sao, vì sao em không nói lời nào!”
Ông chủ nhỏ lập tức lấy lại tinh thần: “Không đâu! Em chỉ đang nghĩ nhà anh bán bánh que cay hiệu nào, ăn ngon hay không, về sau em có thể mua số lượng lớn, ủng hộ chuyện làm ăn nhà anh.”
Kê kê công đã cứng lên, hắn đỡ lấy đồ vật của mình, chậm rãi đâm vào.
Hơn nửa ngày mới thoải mái mà thở dài, lười biếng nói: “Không cần ủng hộ chuyện buôn bán bánh que cay, hiện tại bọn họ đều đổi nghề sang bất động sản rồi.”
“??????”
18
Trong TV phát một già một trẻ đang hát vang.
“Cay cay, bạn đáng giá có được.”
Một cái nhãn hiệu cực lớn xoay tròn trong màn hình dần dần biến mất.
Ông chủ nhỏ vẻ mặt chết lặng.
Chiếu trong TV, dán ven đường, thậm chí mấy cái cửa hàng mặt tiền của ông chủ nhỏ.
Nơi nơi đều thuộc về công ty này.
Làm từ thực phẩm làm lên, cuối cùng phát triển thành nhiều hạng mục sản nghiệp như thực phẩm, ô tô, bất động sản vân vân.
Người dát vàng version hiện thực cứ như vậy ngồi ở bên cạnh hắn.
Mà hắn làm cái gì?
Cha hắn còn bảo người dát vàng đi thả trâu…
Ông chủ nhỏ cảm thấy mình sắp té xỉu.
Công hoàn toàn không biết trong lòng ông chủ nhỏ nát tan, ngược lại để chân trần nhảy nhót vùi vào trong lòng ông chủ nhỏ, miệng mở lớn muốn ông chủ nhỏ đút hắn.
Đút từng ngụm từng ngụm.
19
Ông chủ nhỏ rất ngạc nhiên, nếu công là người dát vàng, vậy muốn nổi tiếng trong giới showbiz thì lại có gì khó.
Tại sao phải đến làm quần chúng, ăn bữa có bữa không.
Lúc ấy công ăn kem, đầu lưỡi liếm kem Bạch Tuyết nồng đậm mùi sữa, hàm hồ nói: “Cha anh chán ghét anh không đủ khí khái nam tử, trước đây ông ấy ném anh vào trong bộ đội đặc chủng lớn lên, nhưng anh thích đồ màu hồng, thích nói chuyện như vậy, thích nam nhân, dù ở trong bộ đội cũng không đổi được.”
Ông chủ nhỏ nghe có chút đau lòng: “Vậy hiện tại anh rời khỏi nhà cắt đứt liên hệ với người nhà sao?”
“Không khác nhiều lắm, anh trai anh còn thường thường gọi điện thoại tới vô nghĩa với anh, nói anh không có khả năng lăn lộn trong giới giải trí, bảo anh mau về nhà.”
Ông chủ nhỏ bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên nhân vì sao bộ dạng công rõ ràng tốt như vậy ngoan như vậy, lại vĩnh viễn không có biện pháp nổi tiếng.
Công ty nào dám ký với người dát vàng nhỏ này.
Miếu nhỏ sẽ bị người dát vàng lớn hủy đi.
Ông chủ nhỏ có chút suy nghĩ, bất tri bất giác ánh mắt liền dừng ở trên người công.
Nhìn đầu lưỡi màu hồng của đối phương liếm liếm trên kem, bất tri bất giác liền có chút đỏ mặt.
Hắn ho khan một tiếng, tính toán đứng lên lấy chổi quét rác, thuận tiện lấy khăn giấy cho công lau miệng.
Lại không nghĩ rằng bị người chặn ngang ôm lấy.
Công ngậm ngụm kem trượt vào trong miệng ông chủ nhỏ, đầu lưỡi lành lạnh liếm qua môi ông chủ nhỏ.
Công theo miệng đi xuống, cắn cắn cằm ông chủ nhỏ: “Ông xã, thời tiết nóng như vậy, chúng ta đến làm chút chuyện càng nóng đi.”
20
Khi tới giữa hè.
Hai người bọn họ cùng một chỗ cũng đã gần một năm.
Ông chủ nhỏ đã sớm thích ứng tính cách làm bừa trên giường của công.
Công đem vật kia hoàn toàn đâm vào liền bắt đầu kêu: “Ông xã em thật tuyệt! Cắn anh thật thích.”
Mỗi khi đến lúc này ông chủ nhỏ liền có chút đỏ mặt.
Hắn chỉ có thể xoay xoay mông, nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác từng chút đâm vào kia.
Rất nhanh chỗ đó liền ướt, trơn trơn, qua lại trừu sáp đều rất sảng khoái.
Giống như có cái gì đó bị chen ra, theo chân hắn chảy xuống.
Ông chủ nhỏ dẹp rap giường, nhìn công hai chân run rẩy, tay ở trước ngực đùa bỡn đầu nhũ mình.
Dần dần xấu hổ nhắm hai mắt lại.
21
Công nói muốn dẫn ông chủ nhỏ đến nhà bọn họ.
Ông chủ nhỏ nghĩ đến việc phải đối mặt với một đám người dát vàng, kỳ thật trong lòng hắn cự tuyệt.
Nhưng mà không có lý do vợ mình đã gặp cha mẹ chồng, mà người làm ông xã là hắn lại không dám tới cửa gọi cha vợ mẹ vợ.
Cho nên ông chủ nhỏ đoan trang mặc tây trang, kéo chàng vợ một thân hồng phấn, xách một thùng đại lễ que cay đến cửa.
Vạn vạn không ngờ nhà công xây ở giữa sườn núi, ông chủ nhỏ lái xe nhỏ quanh co lòng vòng lạc đường.
Cuối cùng vẫn là công không kiên nhẫn, đoạt tay lái lại, chân ga vừa giẫm, cứ như xe đấu mà đua xe đến cửa nhà mình.
Sắc mặt ông chủ nhỏ trắng bệch: “Vợ à, anh có giấy phép lái xe không?”
Công mở mui trần, lưu loát nhảy ra: “Không có, nhưng anh từng lái xe tăng, phi cơ trực thăng…”
Công còn muốn nói nữa, ông chủ nhỏ đã gật gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Quả nhiên không thể miệt mài theo đuổi kỹ năng của người dát vàng.
Sẽ rất dọa người.
Kết quả vừa xuống xe, ông chủ nhỏ xách que cay cảm thấy hai chân bởi vì mới đua xe mà mềm nhũn của mình lại càng thêm mềm.
Kiến trúc cao lớn phục cổ này là cái quỷ gì…
Trên cánh cửa khổng lồ kia là dát vàng thật sao?
Thế giới quan của ông chủ nhỏ lại một lần nữa bị làm mới.
22
Dưới từng hàng hạ nhân nghênh đón, trong sự nghẹt thở của ông chủ nhỏ, hắn và công rốt cuộc đi tới phòng tiếp khách trong truyền thuyết.
Ông chủ nhỏ im lặng như gà, bị kiến trúc và khí chất khoa trương của nơi này làm cho không dám nói chuyện.
Công rất lo lắng nhéo nhéo tay hắn: “Nếu không hay là chúng ta đi thôi, anh cảm thấy hình như rất không thoải mái.”
Ông chủ nhỏ nghe vậy không khỏi ưỡn cái eo mình, bắt buộc mình trấn định lại: “Em là ông xã của anh, sao có thể lâm trận bỏ chạy.”
Công nghe hắn nói như vậy liền vui vẻ cười.
Ôm ông chủ nhỏ cho một cái hôn moa moa.
Hai người đang thân mật, liền nghe thấy một tiếng ho khan cố ý.
Công lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc.
Ông chủ nhỏ gần như chưa từng nhìn thấy mặt này của công, khó tránh khỏi thú vị.
Cảm thấy hơi thả lỏng, hắn nghĩ rằng thua người không thua trận, khí thế không thể yếu.
Vì thế khóe môi hắn mỉm cười, giương mắt nghênh đón ông cụ từ lúc mới tiến vào đã dùng tầm mắt áp bách nhìn chằm chằm hắn.
23
Lúc từ trên núi đi xuống trở về nhà, ông chủ nhỏ còn chưa có hoàn hồn.
Công rất sung sướng ngồi ở phía trước mở que cay ra, cắn từng que từng que.
Đầy xe đều là mùi que cay.
Hơn nửa ngày ông chủ nhỏ mới mở miệng: “Vừa rồi lúc em gọi cha anh là cha vợ, mặt ông ấy đều đen.”
Công nghe đến đó, cười đến đau cả bụng: “Em không thấy bộ dạng ông ấy khi nghe anh gọi em là ông xã à.”
Ông chủ nhỏ yên lặng lái xe: “Cha anh sẽ diễn giống như trên TV đơn độc đến tìm em, sau đó nhét cho em một tờ chi phiếu bảo em rời khỏi anh sao?”
Công vừa nghe lập tức mở to hai mắt ngồi dậy: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Không cho lấy! Cũng không thể động lòng!!”
Ông chủ nhỏ nhịn nụ cười xuống: “Ai, em cảm thấy như vậy cũng rất không tồi.”
Công ủy khuất, đôi mắt lập tức đỏ: “Đã nói muốn nuôi anh mà, sao hiện tại lại không cần anh.”
Tim ông chủ nhỏ lập tức rúc thành một nắm, hắn đậu xe ở ven đường, cởi bỏ dây an toàn ôm lấy công: “Nói đùa, không cần anh thì đi đâu tìm người tốt hơn.”
“Em còn muốn tìm người tốt hơn hả?!”
“Không có, em chỉ là lấy ví dụ thôi.”
“Anh mặc kệ, cho em mười triệu em cũng không được lấy.”
“Ừm, không lấy.”
“Một trăm triệu cũng không cho lấy.”
“Một trăm triệu à…”
“Vì! Sao! Em! Phải! Do! Dự!”
Ông chủ nhỏ nghẹn cười, còn chưa mở miệng, liền bị công buông ghế dựa xuống bổ nhào tới.
Áo bị kéo ra, quần bị lột xuống mới hoàn hồn: “Từ từ, bà xã à, đừng xúc động, đang ở ven đường lớn đó.”
Dưới chân núi hoa cỏ rực rỡ, một chiếc xe tiểu bạch dừng dưới hai gốc đại thụ.
Nhìn kỹ liền có thể phát hiện đại thụ quấn lấy nhau, mọc cùng một chỗ.
Ngẫu nhiên có một tiếng than nhẹ mỏng manh mơ hồ không rõ từ trong chiếc xe trắng tràn ra.
Thân xe lay động, ngẫu nhiên dọa chạy mấy con chim nhỏ.
Thời tiết rất tốt, phong cảnh tuyệt vời.
Một đôi một đôi.
Một đời một kiếp.
Phiên ngoại 01
Công bị bệnh, đang quay một bộ phim ở cao nguyên.
Ông chủ nhỏ xem weibo công hai ngày trước còn đăng hình selfie ngây thơ rực rỡ nằm trong tuyết.
Sau hai ngày diễn chấm dứt trở về, lại bởi vì cảm nặng mà phải mang khẩu trang.
Quầng thâm mắt cũng hiện ra, cả người đều thũng thũng.
Lúc ấy công đáng thương ngồi ở cửa nhà, do do dự dự không biết muốn đi vào hay không.
Hiện tại bộ dạng hắn xấu như vậy, ông chủ nhỏ ghét bỏ thì làm sao đây.
Không đợi hắn nghĩ xong là đi hay là trốn, ông chủ nhỏ đã mở cửa.
Công theo cửa mở ngã xuống bên chân ông chủ nhỏ, nhìn tới mặt ông chủ nhỏ, nhất thời không thể nhịn được nhớ nhung nhiều ngày như vậy.
Nhảy dựng lên chính là một cái ôm ôm.
Ông chủ nhỏ bị công ôm, còn chưa lấy lại tinh thần.
Sau đó người yêu nhiều ngày không gặp liền vùi mặt vào trong ***g ngực hắn bắt đầu cọ bắt đầu làm nũng.
Đợi đến buổi tối, công lột mình trần trụi, nâng kê kê ở trên giường quay cuồng, muốn ông chủ nhỏ lên giường ịch ịch với hắn.
Ông chủ nhỏ nhìn hắn có chút bất đắc dĩ: “Ngay cả khẩu trang anh cũng không cởi, cảm mạo còn chưa khỏe, nhanh mặc quần áo, không sẽ cảm lạnh.”
Công ủy khuất, hắn vỗ chăn bộp bộp bộp, âm thanh cách khẩu trang rầu rĩ truyền ra: “Ông xã mau lên đây, hiện tại anh cũng sắp bốc cháy rồi, nghe nói làm lúc phát sốt sẽ càng thích, kê kê đều nóng hơn so với lúc bình thường.”
“…”
Ông chủ nhỏ trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mặc kệ công khóc nháo, mạnh mẽ mang công đi bệnh viện.
Cuối cùng lúc truyền dịch, ông chủ nhỏ nhìn công, không khỏi nhẹ giọng an ủi: “Đừng tức giận, em cho anh hôn hôn được không.”
Ánh mắt công đều sáng lên, nhưng lúc ông chủ nhỏ muốn kéo khẩu trang hắn xuống, hắn liền ngăn cản bàn tay ông chủ nhỏ.
Cuối cùng thật cẩn thận cách khẩu trang ngừng trên miệng ông chủ nhỏ một hồi lâu, mới cười: “Thực sự hôn thì em sẽ bệnh, anh không muốn em mắc bệnh, sẽ khó chịu. Anh cũng không muốn làm với em đến như vậy, anh chỉ là nhớ em thôi.”
Mặt mày ông chủ nhỏ mềm mại: “Em biết, em cũng nhớ anh.”
———-HOÀN———-