Người Ngoài Cuộc

Chương 4: Chương 4: QUẢN ĐỐC NÔNG THÔN KHÔNG DỄ LÀM




Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Đối với cách chào đón đậm mùi thổ phỉ hoang dã trên núi của đồng chí Giản Tiệp, Đường Vũ Ngân không hề nhíu mày lấy một lần. Giản Tiệp còn đang nghĩ ‘không lẽ thằng nhóc này là bao cỏ, bị dọa sợ đến ngu người rồi’, thì vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp một động tác nhỏ lơ đãng của anh.

Khóe môi khẽ nhếch, anh không thèm đáp lại.

Mặc dù không hề có một tiếng động nào, nhưng cô vẫn nghe được rõ ràng tiếng cười nhạo từ đáy lòng người đàn ông ấy.

Coi thường.

Đường Vũ Ngân đang khiêu khích cô.

Phần lớn kẻ mạnh đều không thích đấu võ mồm với bạn bao giờ, chỉ cần nhìn bạn không vừa mắt, một chữ thôi: giết ngay lập tức! Mà họ giết cái gì? Tuyệt đối không phải là cái loại ‘một đao chém xuống gọi người khiêng đi’, mà là vô hình, là mặt không đổi sắc, là hình thức giết người có đẳng cấp cao nhất: giết chết uy phong, giết chết tôn nghiêm, đồng thời giết chết tất cả mọi tự tin và tư cách mà bạn vốn có.

“Này! Cậu cười cái gì hả? Không cho phép! . . . . . .”

Mặc dù chột dạ, nhưng Giản Tiệp vẫn cố lấy dũng khí ưỡn cao bộ ngực nhỏ, âm thầm động viên chính mình: Sợ cái rắm ấy! Thằng nhóc này chẳng qua cũng chỉ là một chức phó mà thôi, tốt xấu gì ông đây cũng là quản đốc phân xưởng này!

Không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cậu ta một câu: “Chuyện đó, chú em đã biết chưa, về sau chị đây chính là quản đốc.” Cũng chính là Lão Đại của mi! Boss của mi đấy!

Đường Vũ Ngân khẽ gật đầu một cái, tỏ ý khen ngợi: “Giản quản đốc có được cái giác ngộ này, không tệ, đáng để tuyên dương.”

“Hí hí, phải không phải không TvvvvT”

. . . . . .

Mẹ kiếp! Sao lại không cẩn thận đắc ý quên mất chuyện chính rồi! Quản đốc Tiểu Giản được một phen đổ mồ hôi, cũng tại nhiều năm qua cô chưa từng được ai thật lòng khen ngợi mà. . . . . .

Đường Vũ Ngân miễn cưỡng tỏ ý khen, còn đối với cái động tác nhỏ sau đó của Tiểu Giản thì anh không thèm để ý, giống như kẻ vừa nãy đùa giỡn người ta không phải là mình vậy.

“Thế thì, bây giờ đã có thể đi được chưa?”

“Hả? Đi đâu?”

“Dẫn cô đến chỗ ở sau này.”

“Tuyệt quá…” Tiểu Giản vô cùng vui vẻ: “Còn có chỗ ở nữa á, tôi còn tưởng sau này phải ở trong nhà của người ta chứ.”

“Không đâu, của cô là phòng riêng.”

“Oa oa còn có cả phòng riêng nữa sao OvO. . . . . .”

Tiểu Giản càng lúc càng hưng phấn, có phòng riêng có nghĩa là có giường, có điều hòa, có TV, còn có Internet!

Có câu nói rất đúng thế này: cho tôi một đường dây mạng, tôi liền có toàn thế giới trong tay!

Xem ra cuộc sống trong tương lai cũng không tính là quá tệ đâu, vừa được chơi game vừa được làm quản đốc, đúng tiêu chuẩn phú nhị đại* rồi còn gì. Mơ ước về một tương lai tươi sáng, Tiểu Giản hùng dũng bừng bừng khí thế đi như bay trên mặt đất.

(*phú nhị đại: chỉ những con nhà giàu thuộc thế hệ thứ hai, được thừa hưởng tài sản của người đời trước)

Nhưng có câu nói như thế nào ấy nhỉ?

Mộng giữa ban ngày, là không thể quá nhiều.

Ngay tại lúc Giản Tiệp đang ôm những lí tưởng lớn lao, ước mơ tốt đẹp vào tương lai tươi sáng thì sự thật vô tình đã đánh tan mộng đẹp của cô nàng.

Cửa vừa mở ra, Giản Tiệp lập tức chết lặng cả người.

Năm phút sau, Tiểu Giản mới tìm lại được thanh âm của mình, run lẩy bẩy chỉ tay vào trong nói: “Đây cũng được gọi là phòng riêng sao?”

“A,” Đường Vũ Ngân không hề cảm thấy có vấn đề dù chỉ một chút: “Cô cũng thấy mà, có giường, có điều hòa, có TV, còn có dây mạng nữa.”

Giản Tiệp ôm lấy ván cửa, vô cùng oán hận.

“Cậu có lầm không! Đây mà gọi là giường sao?” Chỉ là một tấm ván gỗ! Trên mặt phủ hai tấm vải cùng một đống rơm khô!

“Cậu có mắt thẩm mỹ không vậy! Đây mà gọi là điều hòa à?” Chỉ là một cái chậu than! Còn bị mẻ một góc nữa!

“Đường Vũ Ngân, TV thuộc hàng đen trắng tôi còn chưa tính đâu đấy!” Lại còn chỉ có đúng một kênh CCTV [1] nữa! Đây không phải là muốn cô nghẹn chết à?!

“Quan trọng nhất là! Đường dây mạng! Cậu nói có dây mạng chính là như thế này đây hả?!” Một cái dụng cụ rách rưới tự điều chế, dùng thẻ quay số điện thoại 201 để lên mạng. . . . . .

Đường Vũ Ngân hết sức kinh ngạc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Giản Tiệp nhìn anh như đang nhìn một con quái thú: “Chẳng lẽ thế này là chưa đủ vấn đề sao. . . . . .” Lão đại, ít nhất anh cũng nên cho em vài cái kênh truyền hình chứ, CCTV dành cho thiếu nhi cũng được mà.

“Ừm, cái này có chút khó xử đây.” Đường Vũ Ngân sờ cằm suy tư: “Trong xưởng của chúng ta, ngoài gian phòng này, những gian còn trống để cô có thể ở chỉ còn hai chỗ thôi.”

Hai mắt Tiểu Giản lập tức trở nên sáng ngời: “Chỗ nào?!”

“Chuồng heo.”

“. . . . . .”

“Còn lại là phòng của tôi, ở phía đối diện.”

“. . . . . .”

Giản Tiệp đổ mồ hôi như thác núi Lư [2] tuôn trào.

Cùng heo ngủ, cùng đàn ông ngủ, so sánh với hai hình thức khốc liệt kia, cô mới phát hiện ra căn phòng này vẫn còn tốt chán. . . . . .

Tiểu Giản vội vàng cười ngây ngô: “Cám ơn, không cần làm phiền cậu nữa. . . . . . Tôi vừa phát hiện ra cái giường này cũng được lắm! Có rơm rạ, rất mềm mại! Chậu than này, mẻ một góc, càng ấm hơn! TV này, được thế thì không còn gì phản đối, chỉ có CCTV, đúng hai chữ: trung thành! Còn có đường dây mạng này nữa, trở về thời nguyên thủy! Bảo vệ môi trường! Chỗ này rất tốt, rất tốt mà . . . . . .”

Đối với cái tâm tư nhỏ mọn mặt dày này của cô, có vẻ Đường Vũ Ngân hoàn toàn không có hứng thú, anh chỉ khẽ gật đầu một cái, tỏ ý chấp nhận: “Cô có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn.”

Giản Tiệp ôm đầu: tinh thần AQ của nhân dân lao động quả nhiên là bùa mê thuốc lú mà…

Giản Tiệp thong thả đi mấy vòng trong phòng, rồi bất ngờ tiến tới gần anh, lên tiếng hỏi: “Đường Vũ Ngân, anh là người cha tôi phái tới để giám sát tôi đúng không?”

“Giám sát. . . . . .” Đường Vũ Ngân bỗng nở nụ cười, dường như cảm thấy vấn đề này rất thú vị, anh nâng mắt nhìn cô: “Giám sát cô tại cái chỗ thế này, tôi có thể được lợi gì chứ?”

“A. . . . . .”

Đúng vậy.

Một người đàn ông bình thường tự nhiên đi tới cái chỗ chim không đẻ nổi trứng này để giám sát một cô nàng quản đốc, nơi đây chẳng có chút hoạt động giải trí nào, còn cô nàng đó thì vẫn là một con nhóc chưa lớn, có ngốc đâu mà làm thế.

“Tôi đã nói rồi, tôi tới nơi này là để giúp đỡ cô.”

“Giúp đỡ tôi cái gì?”

“Việc chính là kinh doanh, tôi sẽ giúp cô; còn về vấn đề sinh hoạt thường ngày, cô không muốn quản, tôi cũng sẽ quản giúp cô.”

Tiểu Giản chậc một tiếng: “Tiểu đồng chí, giác ngộ chính trị không tồi đâu, đã đọc qua ‘Lượng Kiếm’ chưa? Cũng biết học chính ủy nhà người ta cách phân công hợp tác rồi cơ đấy.”

Đối với cái loại đùa giỡn không mặn không nhạt này của cô, Đường Vũ Ngân luôn không có hứng thú, anh tự động bỏ qua nó.

“A, đúng rồi,” Anh chợt nhớ ra một chuyện, đi vào gian phòng đối diện của mình, cầm theo thứ gì đó quay lại: “Thiếu chút nữa quên đem cái này cho cô.”

Giản Tiệp mở to mắt: “Đây là cái gì?”

Ừm. . . . . . ừm. . . . . .

Vật này. . . . . . Nói đơn giản thì, chính là một cái thùng gỗ nhỏ. . . . . .

Đường Vũ Ngân vô cùng kinh ngạc nhìn cô: “Chẳng lẽ cô không biết dùng cái này?”

Cuối cùng cũng nhìn ra nó là cái gì, Giản Tiệp lập tức rùng mình nói: “Không lẽ anh đã dùng qua?!”

Lời còn chưa nói hết, hình ảnh liên tưởng trong đầu của quản đốc Tiểu Giản đã hiện ra vô cùng hoành tráng thế này: một người giống như Đường Vũ Ngân, đem cái thùng gỗ nhỏ đặt lên phía trước, sau đó, tao nhã, thản nhiên, kéo khóa quần dài xuống, lấy ra cái XX tráng kiện hữu lực của mình, nhắm chuẩn phương hướng, rồi sau đó . . . . . . Khụ! Mượn câu thơ người xưa từng viết thì đó là: Dây tơ nhường đổ mưa rào, nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng, tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy, mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu. . . . . . [3]

(*bốn câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, bản dịch của Phan Huy Vịnh)

Đúng vậy, đây chính là một cái: bồn cầu. Tên tục thường gọi là cái bô.

Quản đốc Tiểu Giản lập tức lau mồ hôi lạnh vương trên trán.

Nghĩ đến chuyện Đường Vũ Ngân từng dùng qua vật này, đem XX của anh ta bỏ vào qua, bây giờ còn muốn bảo cô đem PP* nhỏ cũng phải nhét vào theo đúng cách, cái chuyện này . . . . . . về tính tư mật. . . . . . tính vệ sinh thì. . . . . .

(*PP: nguyên văn là cái mông, tớ đổi cho nó đỡ tục -_- )

Đường Vũ Ngân khó có lúc kiên nhẫn như thế, chậm rãi giải thích một câu: “Yên tâm, tôi chưa bao giờ dùng qua.”

“Vì sao không dùng?”

Đường Vũ Ngân chân thành đáp: “Không quen.”

Giản Tiệp muốn hộc máu: “. . . . . . Chẳng lẽ trông tôi giống với kẻ quen dùng bô lắm hay sao?!” Đại ca à, em cũng là người chịu nhiều ảnh hưởng từ quan niệm vệ sinh của người hiện đại lắm đấy . . . . . .

“Ừm, “ Đường Vũ Ngân hết sức tốt bụng nói với cô: “Trong phòng đó không có buồng vệ sinh, chỉ có thể đi đến nhà vệ sinh công cộng cách chỗ này 1000m thôi.”

“. . . . . .”

“Hơn nữa trong đó không có đèn, cần phải tự mình cầm đèn pin, cẩn thận kẻo rơi mất.”

“. . . . . .”

“Còn nữa, nhớ dùng nhà vệ sinh công cộng xong phải thông nó, nếu không sẽ dễ bị tắc lắm đấy.”

“. . . . . .”

Đường Vũ Ngân khẽ nở nụ cười, cực kỳ vô hại: “Còn vấn đề gì không?”

“. . . . . .”

Quản đốc Tiểu Giản yên lặng thu hồi quan niệm hiện đại về vấn đề vệ sinh của mình, từ giờ phút này trở đi nhất quyết làm kẻ mặt dày muốn giành chỗ trở thành người nguyên thủy: “Tôi…hay là tôi dùng cái bô này cũng được…”

1] CCTV: Đài truyền hình Trung Ương Trung Quốc, hiện có 18 kênh.

[2] Thác núi Lư: Lư Sơn, hay Lô Sơn, là một dãy núi nằm phía nam Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Đây là nơi đã đi vào thơ ca nhiều thế hệ của Trung Quốc, điển hình là bài “Xa ngắm thác núi Lư” (Vọng Lư Sơn Bộc Bố) của Lí Bạch mà ai cũng biết, vì chúng ta đã được học trong sách ngữ văn =]]]

Tác giả đã đổi từ hình tượng Niagara trong phim hoạt hình sang hình tượng thác núi Lư trong thơ Đường cho gần gũi với dân tộc :P

[3] Dây tơ nhường đổ mưa rào, nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng, tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy, mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu: Bốn câu thơ trích trong bài “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.