Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
. . . . . .
Mùa đông năm 201X, chủ tịch Buck-er Cham-bers, một trong những công
ty lớn nhất châu Âu lâm bệnh nặng, các thành viên trong hội đồng quản
trị gay gắt đấu tranh cho quyền lợi của mình, Đường Vũ Ngân với thân
phận thần bí tuân theo di chúc, trở thành người đại diện tối cao, lo
lắng chu toàn mọi việc, thề rằng sẽ bảo vệ cái ghế chủ tịch của ông,
đồng thời cũng dốc hết tâm huyết bảo vệ công ty.
Đêm về, hội nghị của ban giám đốc cuối cùng cũng kết thúc, Đường Vũ
Ngân vượt lên dẫn đầu, lớp sau hơn lớp trước, sử dụng sát khí mãnh liệt
của mình giữ yên ngôi vị chủ quản.
Sau khi kết thúc, mọi người đều giải tán, Đường Vũ Ngân ngồi một mình trên chiếc ghế cao nhất của phòng họp, hoa lệ, trống trải, nhưng cũng
tịch mịch vô cùng. Nét mặt không cảm xúc, anh lấy một điếu thuốc ra từ
trong túi, châm lên rồi đưa tới bên môi, bắt đầu hút.
Phụ tá tạm thời Lạc Minh Huy đưa tới một chén nước, rồi nhíu mày nhìn anh: “Mỗi lần đàm phán thắng lợi xong cậu đều có dáng vẻ như vậy, không hề vui mừng dù chỉ một chút.”
Động tác của Đường Vũ Ngân rất thành thạo, gần như hoàn hảo quá mức,
thản nhiên để lớp sương khói mơ hồ bay lên, vị bạc hà lan tỏa khắp bốn
phía, sau đó anh khẽ nở nụ cười nhạt: “Bằng không, tôi nên có dáng vẻ
thế nào?”
“Thỏa mãn một chút chẳng hạn…” Lạc Minh Huy đè tay anh lại, không để
anh tiếp tục nhấc lên nữa. “Cậu thắng rồi, có biết không? Bảo vệ chiếc
ghế của mình ở công ty, tuy rằng mất đi cuộc hôn nhân ở trong nước,
nhưng mà ở châu Âu cậu vẫn còn có công việc, thiên hạ trong tương lai
chính là của cậu, chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy vui sướng hoặc an ủi
chút nào hay sao?”
Ánh mắt Đường Vũ Ngân có phần mơ màng, nhưng chỉ chốc lát sau nó đã tan đi, thay thế bằng sự nhanh nhạy quen thuộc.
“Thật ra thì cũng có…” cái cảm giác hưng phấn, vui vẻ, được khích lệ
động viên sau khi đàm phán thành công, thế nhưng, Đường Vũ Ngân dụi tắt
điếu thuốc, đứng dậy bước đi, rồi quay đầu lại nói :“…Chẳng qua đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia, tôi không còn nhớ rõ nữa rồi.”
Đã bao nhiêu lâu đây? Những ngày ở thôn quê ấy, khi anh dạy một người thuận lợi đàm phán thành công trong trận chiến đầu tiên, mặc dù với anh đó chẳng qua chỉ là một trò đùa, tư cách để làm trò chơi cũng không có, nhưng cảm giác vui vẻ lúc ấy chính là vui vẻ từ đáy lòng, giờ nghĩ lại, có lẽ nó giống như chút hoang phí cuối cùng trong cuộc đời của anh vậy.
Hồi ức, quả nhiên là một gánh nặng khiến người ta khó lòng chịu nổi.
. . . . . .
Thời gian quay ngược trở về hai năm trước đây.
Vẫn là mùa đông năm ấy.
Chiến thắng trở về là một cảm giác như thế nào? Ừm, khi quản đốc Tiểu Giản đàm phán thành công vào một tuần sau đó, bắt các nhà buôn nguyên
vật liệu phải cam đoan bán với giá gốc cho nhà máy, cô mới có thể nếm
được cái mùi vị của việc vừa xuất quân đã giành được thắng lợi.
Sau khi cuộc đàm phán chấm dứt, Giản Tiệp vẻ vang rạng rỡ cùng Đường
Vũ Ngân đi dọc đường núi trở về. Nhân dịp nhiệt tình đắc ý hiếm có này,
lúc đi ngang qua một ngọn núi lớn hùng vĩ, Tiểu Giản một mạch trèo lên
tới chỗ cao nhất có thể, đương nhiên còn cách đỉnh núi một khoảng nữa,
nhưng dãy núi này vốn bao la, đứng đây quan sát cảnh vật dưới chân núi
một lúc cũng được rồi.
Nhớ năm đó lúc cô học tiểu học, vào mùa xuân trường có tổ chức đi leo núi, đi đến núi Vô Tích Huệ Sơn gần thành phố C, đi xong rồi còn sắp
xếp viết một cuốn du ký tên là “Dõi mắt nhìn Vô Tích, cảm xúc trèo Huệ
Sơn”. Mẹ nhà nó, đi có hết một sườn núi nhỏ 300m mà thôi, kích động cái
gì chứ? Chỗ bà đây đang đứng bây giờ mới là núi, mới là mountain thật
nhá!
Tiểu Giản không khỏi có chút tự mãn, ‘đứng trên đỉnh núi cao, dõi mắt nhìn núi nhỏ’, quả nhiên lão tiên sinh Đỗ Phủ nói không sai, phải leo
lên ngôi vị cao nhất mới cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa!
“Phó quản đốc, anh xem này…” Tiếng của quản đốc Tiểu Giản hơi trầm
thấp, phất tay ra dáng như chủ tịch: “Cảnh vật dưới chân núi trông thật
đẹp…”
“. . . . . .”
Đường Vũ Ngân đang chậm rãi đi theo phía sau cô, nghe thấy liền không nhịn được ngẩng đầu, quét mắt liếc nhìn cô một cái.
Người mới quả nhiên là người mới, vừa thấy chút ánh sáng mặt trời
liền vui vẻ đến vậy, hơn nữa vị tiểu thư họ Giản này còn là kiểu người
không khoe sẽ chết, cho nên lúc này bảo cô làm như không có chuyện gì là điều không thể.
Đường Vũ Ngân chỉ có thể nhắc nhở cô: “Hôm nay chẳng qua chỉ giải
quyết được một chút việc nhỏ, về sau vấn đề gặp phải sẽ càng lúc càng
nhiều, đặc biệt là vấn đề nội bộ. Loạn trong giặc ngoài, bên trong chính là thứ khó giải quyết nhất.”
“Biết rồi, biết rồi…” Giản Tiệp nhảy từ trên tảng đá xuống, đi tới vỗ vai anh: “Có anh giúp tôi rồi, vấn đề đương nhiên sẽ không còn là vấn
đề nữa.”
Đường Vũ Ngân trêu chọc: “Cô tin tưởng tôi đến thế sao?”
“À,” Tiểu Giản cười đáp: “Trước kia cha tôi thường xuyên nói, dùng
người thì không nghi, đã nghi sẽ không dùng, điểm này rất quan trọng…”
Đường Vũ Ngân cảm thấy được an ủi, ít nhất cô nàng này vẫn có suy nghĩ rõ ràng.
Tiểu Giản nói nốt: “Chẳng qua tôi đây chỉ là một bà chủ nhỏ, cấp dưới chỉ có một chân chạy là anh, không tin anh cũng không được mà…”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Địa vị bị hạ thấp hết cỡ như vậy, thật đúng là buồn bực…
“Đúng rồi, đưa cho tôi tờ giấy nhỏ vừa nãy đi.”
“Cái gì?”
“Khà khà.”
Tiểu Giản tự quyết định, vươn tay thò về phía túi áo của Đường Vũ Ngân.
Dáng người 1m67 của Giản Tiệp nói thấp thì không thấp, nhưng đứng
trước mặt Đường Vũ Ngân cao 1m89 mà nói thì vẫn chỉ là như một chú dê
nhỏ mà thôi. Lúc này cô đang ngửa cổ thò tay vào trong túi áo của anh,
Đường Vũ Ngân vừa cúi đầu đảo tầm mắt liền có thể nhìn thấy rõ đường
cong thon thả động lòng người của cô, khiến thân thể đàn ông có phần
nóng rực.
Tiểu Giản đương nhiên không biết lúc này trong đầu Đường Vũ Ngân đã
tràn ngập những ý nghĩ không thuần khiết, sau khi lấy được thứ mình
muốn, cô liền lùi lại vài bước, quơ quơ chúng trước mặt anh.
“Ban nãy nhắc nhở nhỏ của anh cho tôi lúc đàm phán, tôi muốn giữ lại.”
Đường Vũ Ngân ôm trán: “Đừng giữ làm gì, vứt đi.”
Tiểu Giản liều mạng lắc đầu: “Cần chứ, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm, bị ai thấy cũng không sợ dọa người.”
Thật ra Đường Vũ Ngân rất muốn nói, vấn đề không phải ở chỗ bị người
ta thấy sẽ tưởng cô dọa người, mà là tưởng anh dọa người mới đúng. Loại
chuyện bé cỏn con này đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là trò đùa, còn
chưa được tính là trò chơi nữa, tờ giấy nhắc nhở nhỏ dành cho cô này nếu để người ta nhìn thấy, anh không bị cười chết chắc?
Đường Vũ Ngân thuận miệng nói láo, cổ vũ cô: “Chờ cô tập luyện thành thạo rồi cũng sẽ rất lợi hại.”
“Thật sao?” Tiểu Giản đang mơ ước đến một ngày mai tốt đẹp.
Đường Vũ Ngân không chịu trách nhiệm, liên tục gật đầu lấy lệ.
Hai người cùng nhau bước đi trên nền tuyết đọng, hướng về phía chân
núi, dưới ánh mặt trời mong manh chiếu rọi khắp khoảng không tĩnh lặng.
Nghĩ đến hai tuần trước, cô vẫn còn đứng tại nơi thành thị phồn hoa,
vô tư cười đùa tức giận với mọi người, nay lại bước đi trong ngôi làng
nhỏ nơi núi rừng xa xôi, rời xa những ồn ào tấp nập, cùng một người đàn
ông mới chỉ quen biết trong hai tuần ngắn ngủi, sóng vai bên nhau công
tác và sinh hoạt. Giản Tiệp đút hai tay vào túi quần áo bảo hộ lao động, cảm thán nói: “Đường Vũ Ngân, anh có tin vào vận mệnh hay không?”
“Không tin.”
Giản Tiệp cười rộ lên, “Anh là người của thuyết vô thần sao?”
Đường Vũ Ngân không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ chậm rãi đi
bên cạnh cô, thản nhiên đáp: “Con người tôi không có tín ngưỡng nào.”
Chỉ khi không có tín ngưỡng, cảm giác yên bình mới có thể bao lấy
quanh thân anh, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng có thể giúp anh đưa
đoạn tình cảm này ra khỏi vòng nguy hiểm, xung đột, bi kịch, hãm hại,
cảm giác phạm tội, tất cả đều bị bỏ bên ngoài; anh mới có thể suy diễn
nó trở thành một tình yêu thầm lặng, yêu đến quên mình, yêu đến trốn
tránh, yêu đến vô lo, cũng yêu đến không còn ý nghĩa.
Giản Tiệp cứ đi hai bước lại nhảy một bước, còn Đường Vũ Ngân không
nhanh không chậm đi theo, hai người cứ thế vừa nói vừa cười, cùng nhau
xuống núi.
Đi tới đi lui, ánh mắt Giản Tiệp sáng ngời, bước chân bất ngờ dừng
lại, giọng nói đè thấp nhưng vẫn mười phần hưng phấn vang lên: “Kìa kìa! Đường Vũ Ngân! Anh thấy gì phía trước kia không?”
Đường Vũ Ngân: ” . . . . .”
Hoàn toàn không theo kịp lối tư duy nhảy vọt như thị trường chứng khoán trong nước của cô nữa.
Giản Tiệp sao còn có thể quan tâm xem Đường Vũ Ngân nghĩ gì được,
trong mắt cô lúc này chỉ còn có đám bồ câu cách mình trăm mét ở phía
trước. Tiểu Giản là một người theo trường phái thiết thực, mà trường
phái thiết thực chính là khi nhìn thấy đám bồ câu đáng yêu kia, cô không thì thầm kêu “55555555 đáng yêu quá…đến đây chị ôm nào…” như những cô
gái bình thường khác, mà cả đầu đều chỉ có duy nhất một suy nghĩ “wow,
con mẹ nó, chim bồ câu lớn thế kia nấu canh chắc được nhiều thịt lắm!!!”
Trước đó đã từng nói, ưu điểm lớn nhất của Tiểu Giản chính là chịu khó! Đã nói liền làm!
Không đợi Đường Vũ Ngân có bất kỳ động tác nào, Tiểu Giản đã chầm chậm tiến lên phía trước, vươn tay chộp tới lũ bồ câu.
—— trăm ngàn lần đừng nên tin mấy cái lời tự biên tự diễn của nhân
loại, cái gì mà ‘bồ câu là tượng trưng cho hòa bình, là sứ giả ôn thuần, trong miệng ngậm cành ô liu….’
Tưởng bồ câu ngốc lắm ấy không bằng? Sắp bị bắt đến nơi rồi, chẳng lẽ còn không phản kháng sao?
Tiểu Giản chưa bắt được con nào, nhưng trên mu bàn tay đã bị hung tợn hôn vài cái, kêu ‘đau đau đau’ ầm ĩ, cả đám bồ câu chạy tán loạn, cũng may trời không phụ lòng người có công, cuối cùng cũng bắt được một con
bồ câu to đầu chậm chạp.
Giản Tiệp cười ha ha, hô lên một câu: “Khà khà, đêm nay nấu canh bồ
câu uống…uống!!!….” Chợt thấy từ phía xa có một bóng dáng nho nhỏ chạy
vụt tới, tuy rằng thân thể tròn vo nhưng vẫn chạy rất nhanh, giống một
quả đạn pháo cỡ nhỏ, nắm chặt góc áo Giản Tiệp không cho cô chạy, tiếng
trẻ con phẫn nộ vang lên ——
“Kẻ trộm! Bắt kẻ trộm!!” Người bạn nhỏ vừa gào toáng lên vừa quay
đầu: “Trưởng thôn! Chị! Mọi người mau tới đây! Chỗ này có tên trộm bắt
bồ câu nhà mình!!”
Tiếng của người bạn nhỏ rất vang, vẫn còn là kiểu chưa thoát ra khỏi
vòm họng như trẻ con đang bú, cô bé vừa kêu lên như vậy, mọi người lập
tức đều chạy ra, ngay cả trưởng thôn cũng tới.
Vừa thấy là Tiểu Giản, trưởng thôn cũng sửng sốt: “Quản đốc Giản, cô đang. . . . . . ?”
Tiểu Giản vô cùng tủi thân, cầm chân con bồ câu lắc lắc: “Tôi tưởng
đây là thú hoang chứ.” Xem dáng vẻ của nó cũng nản không buồn bắt rồi.
“Nói dối!” Người bạn nhỏ ban nãy không phục kêu lên: “Chị là đồ ngốc sao? Bồ câu hoang sẽ tự tay đi làm chuồng cho mình chắc?!”
“. . . . . .”
Tiểu Giản nuốt nước miếng, chỉ có thể trách mấy ngày nay ăn thịt quá ít, tham ăn thành heo luôn. . . . . .
Tầm mắt của mọi người nhất trí đồng loạt nhìn cô chăm chú.
Đặc điểm lớn nhất của người ở nông thôn chính là chất phác, ghét nhất những kẻ không thành thật, mặc dù Giản Tiệp là người từ nội thành đến,
nhưng dưới con mắt của người trong thôn vẫn là người lạ. Người lạ đến từ thành phố ấy à, khôn khéo lắm, quả nhiên không đáng tin.
Tiểu Giản bị nhìn đến sợ run cả người, cuối cùng cũng nhớ đến viện binh, thảm thiết quay đầu kêu lên: “Đường Vũ Ngân. . . . . .”
[1] Thần thám Địch Nhân Kiệt: Phim mà tớ biết có Lâm Tâm Như và Huỳnh Hiểu Minh diễn, còn bản mà tác
giả xem tớ nghĩ là bản này, Địch mập mạp và Lý ngạo kiều, chuẩn men luôn