Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
(*Nguyên văn: Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai – một câu thơ trong bài Du viên bất trị – Diệp Thiệu Ông[1])
Đêm nay, đồng chí Giản Tiệp cảm thấy hết sức thành công.
Bởi vì sau khi đi ra khỏi nhà bếp, từ đầu đến cuối Đường Vũ Ngân hoàn toàn không hề để ý đến cô (vì nói chuyện cùng con nhóc này chẳng khác
gì đàn gảy tai trâu), cho nên đối tượng tán gẫu của Đường Vũ Ngân tập
trung hết trên người Điền Tiểu Diệp.
Giản Tiệp đẩy Hoa Hoa: “Khà khà…Thành công rồi!”
Nhưng trái lại Hoa Hoa không kích động như cô tưởng tượng, mà chỉ nhíu mày suy tư: “. . . . . . Có điểm gì đó là lạ.”
Giản Tiệp tiến đến gần, thấp giọng hỏi: “Cái gì lạ cơ?”
Hoa Hoa sờ cằm, ra vẻ ông cụ non, trầm giọng nói: “Lấy hiểu biết của
em đối với chị thì chị ấy hẳn không thể nắm bắt nhanh như vậy được. . . . . .”
Giản Tiệp: “囧. . . . . .”
Đầu năm nay trẻ con dùng từ cũng thông thạo quá nhỉ . . . . .
Khoa trương dùng cùi chỏ huých huých con bé, quản đốc Tiểu Giản tỏ vẻ ta đây rất từng trải, giải thích với bạn nhỏ: “Cái này gọi là gặp đúng
người, em nhìn Uông Tiểu Phỉ với Đại S[2] mà xem, mới quen nhau hai mươi ngày đã nhanh chóng cưới rồi, đó mới gọi là tốc độ!”
Dù sao MM cũng còn nhỏ, ít nghiên cứu đến mấy cái lĩnh vực giải trí
kia, chỉ hiểu biết sơ sơ mà thôi, cho nên thích thú thầm gật đầu.
Giản Tiệp xoa đầu cô bé: “Cho nên mới nói, người bạn nhỏ, thế giới của người lớn rất là phức tạp đấy. . . . . .”
Hoa Hoa là một đứa trẻ thích tìm hiểu mọi vấn đề: “Chị à, chị có người trong lòng không?”
“À. . . . . .”
“Chị cũng hy vọng được kết hôn cùng người ấy sau đó cùng thân mật đúng không?”
“——!”
Giản Tiệp bị sặc một ngụm nước thật lớn.
Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt đẹp đẽ mê hoặc chúng sinh của Đường Dịch.
Hôn môi với Đường Dịch? Rồi lên giường? Rồi mây mưa thất thường sao??
. . . . . .
Giản Tiệp cảm giác cả người mình đều bị trúng sét đánh vì cái giả thiết này.
Không thể không thừa nhận. . . . . . Cảm giác không khỏe đột nhiên ập tới này là chuyện gì xảy ra chứ!!!
Tiểu Giản yếu ớt đáp lại: “Chị chỉ nghĩ đến việc cùng anh ấy đoạt thiên hạ thôi mà. . . . . .”
Đồng tâm hiệp lực, không vứt bỏ không rời xa, bất kể giàu nghèo, anh
ăn dưa muối thì em ăn cháo, anh ngủ sàn nhà thì em nằm giường đất. . . . . .(cô nàng này coi Đường Dịch thành cái gì vậy. . . . . . )
“. . . . . .”
Thế này thì ngay cả Hoa Hoa cũng phải 囧 rồi, vỗ vỗ bả vai cô, Hoa Hoa ho một tiếng, cảm thán nói: “Chị thật là ngây thơ quá. . . . . .” Lại
còn đoạt thiên hạ nữa chứ, chắc cô nàng này đọc tiểu thuyết võ hiệp hơi
bị nhiều.
Giản Tiệp: “. . . . . .”
Cứ thế, người trong phòng vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa cơm chiều.
Điền Tiểu Diệp xào một phần rau hơi mặn, Giản Tiệp vội vàng giúp giải vây: “Mặn một chút cũng không có việc gì đâu, ” sau đó hung tợn đá
Đường Vũ Ngân một phát, nhắc nhở anh: “Đường Vũ Ngân, anh nói xem có
đúng không?”
“. . . . . .”
Bị điểm danh bằng cách dẫm vào chân, bạn học Đường lúc này không thể
duy trì sự im lặng được nữa, đành phải áp chế sự khó chịu, mỉm cười thân thiện đáp: “Tôi cũng thấy không sao cả, khẩu vị mỗi người khác nhau,
không cần lo lắng quá.”
“Đấy đấy, phải không phải không =vv=.”
Bạn học Tiểu Giản rất vui sướng, vừa cầm bát cơm nhếch môi lén nhìn
Đường Vũ Ngân, vừa thầm mừng rỡ trong lòng: Đường Vũ Ngân, đây chính là
anh tự mình chui vào phần mộ đó nhé! Đến lúc kết hôn rồi trăm ngàn lần
đừng có nói cái gì mà ‘ngay cả đồ ăn cũng nấu không xong, mẹ cô còn dám
cho cô lập gia đình sao?!’ đó nhé . . . . . .
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Bạn học Tiểu Điền mỉm cười nhìn động tác của hai người, thầm nghĩ: ai chà, phó tổng Đường nhìn trông có vẻ đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi. . . . . .
Ăn xong cơm chiều rồi tiễn chị em Tiểu Điền, Giản Tiệp đưa Kim Phượng chuẩn bị đi dạo một vòng thị sát tình hình trị an trong làng.
Đường Vũ Ngân tiện tay cầm lấy cái chìa khóa, đóng cửa phòng rồi bước ra ngoài theo: “Tôi đưa cô đi.” Trong thôn trời vừa tối người liền thưa thớt hẳn, anh không an lòng.
“Hả? Không cần đâu, “ Giản Tiệp xua tay: “Một mình tôi đi cũng được rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi.”
Đường Vũ Ngân nói rất thản nhiên: “Một cô gái như cô chẳng may gặp phải chuyện gì, thường sẽ chịu thiệt.”
Giản Tiệp cười hì hì hỏi: “Thế nào, định báo đáp công tôi giúp anh tán gái sao?”
“. . . . . .”
Có thể đem lời nói tình ý rõ ràng như vậy trở thành một thứ đáng
khinh, xem ra trình độ nào đó của cô nàng này cũng được coi là nhân tài
hiếm gặp. . . . .
Nhưng mà lúc này, Đường Vũ Ngân không chỉ qua loa cho xong việc như
trước, chỉ nghiền ngẫm mỉm cười: “Giản Tiệp, cô thật sự quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi như vậy sao?”
Trong khoảnh khắc bất ngờ nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng anh,
Giản Tiệp quả thật có vài phần hoảng hốt. Đường Vũ Ngân rất ít khi gọi
tên cô, nói cách khác, anh chưa từng quá thân cận với cô.
Người đàn ông này, từ lúc quen biết tới nay, đều cho người khác cảm
giác xa cách. Bất kể là công việc, đàm phán, hay ăn cơm, nói chuyện, anh đều duy trì một khoảng cách thích hợp với cô, không cố hết sức, nhưng
tồn tại là sự thật. Đôi khi Giản Tiệp cũng sẽ mơ hồ cảm thấy, có lẽ cả
đời này cô không thể thấy rõ được diện mạo thật sự của người này, cũng
không có cảm giác anh ta đang tồn tại.
Đường Vũ Ngân giống như thứ cát lắng đọng tỉ mỉ, tùy lúc có thể tiến
cũng có thể lui, khi tiến lên liền dữ dội thổi quét trước mắt người
khác, không người nào có thể ngăn cản, lúc lùi về lại như những hạt cát
tinh tế vuốt phẳng cảm xúc. Không có quy tắc, lại có thể biến đổi bất cứ lúc nào. Muốn chạm vào anh, rất có thể đến cuối cùng sẽ bị anh xâm
nhập.
Không khí có phần kỳ lạ.
“Ha ha, “ Giản Tiệp cọ cọ hai hàm răng, tự nói với mình không có
chuyện gì thì đừng khẩn trương thế: “Vì tôi coi anh là anh em mà, cho
nên mới dạy anh như vậy.”
“Thế sao?” Đường Vũ Ngân bỗng nhiên nghiêng người về phía cô, trong
góc cầu thang nhỏ hẹp, tiếng nói của anh vang lên trong không gian nghe
khản đặc lạ kỳ: “Vậy cô thử dạy tôi đi, làm thế nào để tôi có thể cùng
cô ấy tiến thêm một bước?”
“Cái này ấy à, bước tiếp theo đương nhiên là chủ động tấn công rồi! Đạt được một bước phát triển mang tính thực chất!”
Nói đến chuyện sắc *, adrenalin trong người liền dâng cao, mang theo
khoái cảm khi dạy hư trẻ nhỏ, bạn quản đốc Tiểu Giản vô cùng dũng mãnh,
miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt không ngừng.
“Thật ra rất đơn giản thôi, thân mật cùng con gái nhất định phải làm
đâu chắc đấy, làm từng bước một, trước hết phải bắt đầu từ hôn môi, ừm,
tôi nói trọng điểm cho anh nghe nhé, không thể vừa hôn liền cởi quần áo
luôn được đâu, dĩ nhiên, cũng không thể suốt ngày chỉ hôn mà không cởi
quần áo, đừng có nói tôi háo sắc đấy, tôi coi anh như anh em trong nhà
nên mới nói với anh thôi ——“
Nói đến đây lại ngừng, bạn học Tiểu Giản cảm thấy bắt một đứa trẻ đơn thuần như Đường Vũ Ngân lập tức phải học mấy chuyện sắc *** này quả
thật là làm khó cho anh quá, thế nên quản đốc Tiểu Giản càng ra sức khoa tay múa chân dạy anh.
“. . . . . . Anh biết hôn môi chứ? Khụ khụ, vừa nhìn liền biết anh là chim non rồi, không có việc gì, anh chỉ cần nhớ rõ, phải biểu hiện thật dịu dàng, sau đó dần dần xâm nhập, rồi quấn quít hăng say —— ”
Lời còn chưa nói hết, trước mắt bỗng lóe lên một cái bóng, Giản Tiệp
cảm thấy môi của mình bị ai đó chặn lại, đôi môi mỏng manh mang theo hơi ấm lạnh lẽo bất ngờ dán lên môi cô, tư thế tiêu chuẩn, kỹ thuật thành
thạo, nhẹ nhàng cắn vào môi dưới, khiêu khích cô há miệng ra, anh đẩy
nhẹ hàm răng của cô rồi lập tức thăm dò tiến vào.
Bàn tay phải đỡ lấy sau gáy cô, đầu lưỡi như có ý thức tìm được cô
đang bất ngờ không chút phòng bị, anh ngậm lấy môi cô, nuốt hết cả hô
hấp lẫn khiếp sợ, cả những chuyện đã đi qua và tương lai sắp tới, hơi
thở trong trẻo mà lạnh lùng trên người anh trong phút chốc đã quét sạch
bốn phía xung quanh.
Giản Tiệp: “. . . . . .”
Ngẩn người. . . . . .
. . . . . . Cái kịch bản phát triển theo hướng tiểu thuyết tình cảm
Tấn Giang này là thế nào đây!!! Cô vẫn coi câu chuyện giữa hai người bọn họ là tuổi thanh xuân sóng vai nhau cùng chiến đấu mà!!!
Đến tận lúc bắt đầu có dấu hiệu phạm tội, Đường Vũ Ngân mới dừng lại động tác, chậm rãi lui về sau.
Cho dù vừa mạnh mẽ cưỡng ép bạn quản đốc Tiểu Giản anh minh thần võ,
bạn học Đường Vũ Ngân vẫn có dáng vẻ đứng ngồi đều thẳng, cực kỳ quang
minh chính đại.
“Những gì cô vừa mới nói, là thế này đúng không?”
“. . . . . .”
Đường Vũ Ngân dịu dàng nở nụ cười, sờ lên mặt cô, giúp cô lau đi vệt
nước vẫn còn dính bên môi, giọng điệu bình tĩnh không hề thay đổi: “Nụ
hôn đầu tiên đúng không, kỹ thuật kém như vậy, về sau vẫn nên để tôi dạy cho cô thì hơn.”
Lúc này quản đốc Tiểu Giản của chúng ta đã hoàn toàn mất hồn rồi,
nhưng Kim Phượng đứng một bên tận mắt chứng kiến cảnh này từ đầu đến
cuối bất ngờ thông suốt, chảy nước miếng lớn tiếng sủa ầm ĩ: “Grừ!!!
Gâu. . . . . . Gâu. . . . . . Gâu. . . . . . Oẳng. . . . . . !”
[1] Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai: Một câu thơ trích trong bài “Du viên bất trị” – Diệp Thiệu Ông.
Nguyên gốc:
遊園不值
應憐屐齒印蒼苔,
小扣柴扉久不開。
春色滿園關不住,
一枝紅杏出墻來。
Dịch nghĩa:
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Dịch thơ (người dịch: hongha83 – thivien.net)
Sợ chăng guốc phạm lối rêu
Mười lần gõ cổng, chín đều lặng thinh
Vườn bưng khó nhốt xuân xinh
Vượt tường hạnh đỏ một cành khoe bông.
Ở đây tác giả ý muốn nói, dù tường có cao đến mấy cũng không giấu nỗi một đó hoa(ý nói người con gái) đang ở tuổi xuân thì.
Nhưng bây giờ câu nói “Hồng hạnh xuất tường” lại ý chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình.
[2] Đại S và Uông Tiểu Phi: Cặp vợ chồng của làng giải trí Hoa ngữ. Đại S chính là Từ Hy Viên,
người từng đóng vai Hạ Mạt (Bong bóng mùa hè), Sam Thái (Vườn sao
băng)….Tiểu S là em gái của cô, Từ Hy Đệ.
Ban đầu hai chị em gia nhập một công ty
âm nhạc và trở thành một nhóm nhạc chị em với tên gọi là SOS ý nghĩa là
(Sister of Shu – Chị em họ Từ). Tên gọi này được nhà sản xuất âm nhạc
nổi tiếng Vương Trị Bình đặt cho hai chị em. Đây cũng chính là lý do vì
sao có tên gọi Đại S (Từ Hy Viên) và Tiểu S (Từ Hy Đệ).
Đại S và Uông Tiểu Phi cưới vào năm
2010, sau 20 ngày quen nhau. Uông Tiểu Phi trẻ hơn Đại S 5 tuổi, vì có
lý lịch trích chéo khá giống với Cường đô la nên còn được ví von là
“Cường đô la” của Trung Quốc.