Người Ở Chung Cuồng Ngạo

Chương 2: Chương 2




Sau khi Mẹ Lam tỉnh lại, trừ vết thương ở trên người, cũng không bị chấn thương sọ não. Ngược lại Lam Huệ Tâm, bị chạm vào góc bàn, lại hôn mê bất tỉnh cùng vấn đề tổn thương bên trong! Ngũ Tư Trần sau khi biết được tình trạng của Lam Huệ Tâm từ bác sĩ Lưu, cảm thấy đau lòng, thay lời muốn hai mẹ con cô lưu lại, hơn nữa muốn bác sĩ Lưu điều trị cho Lam Huệ Tâm thật tốt.

Mẹ Lâm vô cùng biết ơn tiểu thiếu gia Ngũ Tư Trần cho bọn họ ở đây, chủ động bày tỏ muốn lưu lại làm giúp việc, bởi vì các cô đã không còn chỗ nương tựa, mới đầu Ngũ Tư Trần không biết nên không đồng ý, vẫn còn do dự, cuối cùng mẹ Lam quỳ trên mặt đất xin anh chứa chấp, trong đầu anh rối loạn, đột nhiên nghĩ đến anh có thể lấy danh nghĩa “ quà sinh nhật” mà đòi với mẹ anh, mà anh cũng không ghét mẹ Lam, vì vậy anh đồng ý.

Dù sao, Lam Huệ Tâm bị thương, anh cũng có trách nhiệm!

Mẹ Lam chính thức trở thành người giúp việc cho nhà Ngũ Tư Trần, phạm vị công việc sẽ do quản gia phụ trách, mà bà quản giá nhìn mẹ Lam làm việc tận tâm tận lực, sẽ không vì được tiểu thiếu gia chăm sóc mà kiêu căng, đối với bà cũng có ấn tượng tốt. Lam Huệ Tâm vào ở Ngũ gia, mặc dù mẹ cô trở thành giúp việc, nhưng cô có thể đi học như cũ, địa vị cũng không bị người ta coi thường. bởi vì, người của Ngũ gia đối xử với người giúp việc cũng giống với nhân viên trong công ty, nhưng, Lam Huệ Tâm vĩnh viễn không quên Ngũ Tư Trần hung hăng đẩy cô, hại cô nằm trên giường một tuần lễ!

Mẹ Lam ở Ngũ gia rất tận tâm với công việc, bà rất hài lòng Ngũ gia cho mình quyền lợi, không chỉ có việc ăn mặc không phải lo nữa, cũng có nơi để che gió che mưa, bà cùng Lam Huệ Tâm không cần phải bôn ba cho cuộc sống xung quanh, vì vậy, bà đối với tiểu thiếu gia Ngũ Tư Gia rất thương yêu từ tận đáy lòng.

Ngũ Tư Trần mỗi lần trở về nhà chính, chỉ cần bà tại chỗ, đều để cho anh nụ cười ấm áp, ánh mắt yêu mến, để cho anh cảm nhận được tình thương ấm áp của mẹ.

Đối với mẹ Lam, trong nội tâm Ngũ Tư Trần cũng tràn đầy kính yêu.

Cả ngày lẫn đêm cũng không thấy bóng dáng mẹ Ngũ đâu vì bà phải trông coi quá nhiều thứ, căn bản cũng không có cách cho anh tình thương yêu gia đình bình thường, đối với anh mà nói, đó là một loại xa xỉ đi! Bởi vì sự nghiệp tập đoàn cần phải tiếp tục kinh doanh lâu dài, lúc anh năm tuổi đã trưởng thành sớm, cộng thêm tư chất của anh quả thật cũng tốt so với người bình thường, vì vậy, muốn học tập, trách nhiệm cũng vượt quá đứa trẻ 5 tuổi có thể đảm nhiệm. Anh luôn cắn răng tiếp tục kiên nhẫn, vì không để cho cha mẹ anh thất vọng, để cho bọn họ tự hào, anh không buông tha bất kỳ cơ hội học tập nào, chỉ muốn cho bố mẹ có thể thương anh nhiều hơn, nhìn anh lâu một cái.

Ở Ngũ gia, anh ở đây mà không cảm thấy tình thương của mẹ, mặc dù khẩn cầu, nhưng luôn có thể gặp mà không thể cầu.

Anh không muốn bị người hầu thông cảm, luôn ra vẻ cao ngạo, thật ra thì, trong nội tâm của anh cũng tràn đầy tịnh mịch, nhưng anh vẫn không tìm được tri tâm để trò chuyện.

Việc anh có thể làm, chính là cố gắng học tập hơn so với người bình thường, cố gắng tiến bộ!

So với Ngũ gia từ quản gia cùng nhân viên nhà bếp, tài xế, người anh thích hơn chính là mẹ Lam bình dị gần gũi, thân thiết yêu thương.

Nếu ai muốn tiến vào làm đều phải trải qua bài kiểm tra cùng cuộc điều tra của mẹ Mẫu, mới có thể vào làm công việc nhà chính Ngũ gia, vì vậy, bọn họ đối với anh đều là cung kính, rất sợ anh có một chút khó chịu, cũng bởi vì trong lòng bọn họ run sợ, khiến anh cảm thấy xa cách rồi biến mất, anh thích mẹ Lam thật lòng đối đã từ trong lòng hơn. Mẹ Lam cùng Lam Huệ Tâm tặng kèm là quà sinh nhật anh yêu cầu mẹ Ngũ, nếu không, muốn vào ngũ gia cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy! nhưng, nói đến Lam Huệ Tâm, anh cũng muốn bắt nạt cố gái ngây thơ thiện lương, nhu nhược có thể lấn.

Cô xem ánh mắt của anh nhìn cô cho cách nào che giấu đó là không thích, mà cô càng không thích anh, anh liền càng muốn trêu cợt cô.

Giống như, anh sẽ cố ý nhà bếp nấu một chén canh hạt sen, sau đó cố ý không thêm đường mà thêm dấm, yêu cầu đi lừa gạt Lam Huệ Tâm ăn vào bụng, anh núp một bên nhìn lén, nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn của Lam Huệ Tâm vặn vẹo hết sức buồn cười, tất cả cho mưu kế được như ý mà ôm bụng cười lăn lộn, cô cũng biết mẹ Trù cũng bất đắc dĩ do anh tà ác làm mà hung hăng nhìn anh chằm chằm, anh cũng không để ý, ngược lại cười to mà tâm tình tốt lên.

Hay là, anh sẽ bảo người làm việc gọi Lam Huệ Tâm ra nhặt cỏ dại, cố ý cầm mấy con sâu róm to béo trên cỏ, để cô sờ tới mà khóc òa lên.

Hay có lúc, anh sẽ đưa cô một quà tặng nhỏ vào sinh nhật cô, cô không muốn mở ra, mẹ cô cũng sẽ vì tiểu thiếu gia ra lệnh mà bắt cô mở ra, bó ra, không phải cóc nhảy ra ngoài, chính là đánh tráo một con rắn hướng có thè lưỡi, khiến sắc mặt cô trắng bệch, hoặc là hét chói tai. Anh thích bắt nạt cô, cũng không phải là chuyện mới có, vì vậy, cô càng ghét anh! Mẹ Lam biết rõ con gái luôn bị trêu cợt, lại có thể mở một mắt nhắm một mắt, khiến Ngũ Tư Trần cảm thấy bà độ lượng rất lớn.

Anh cũng đã hỏi mẹ Lam, “Tôi bắt nạt con gái cô, làm sao cô còn đối với tôi tốt như vậy?”

Mẹ Lâm luôn quay lại với nụ cười ấm ấp, “Trước gia thiếu gia luôn là một người tịch mịch, hiện tại có người giúp cậu đỡ buồn, tôi rất vui Tâm Tâm có chỗ đứng này., Hơn nữa tôi tin rằng thiếu gia sẽ có giới hạn, sẽ không chơi quá mức, Tâm Tâm có thể cho cậu vui vẻ, tôi thấy được thiếu gia cười, tôi cũng sẽ cười”.

Ngũ Tư Trần bị mẹ Lam cảm thấy cảm động, nhưng hành vị anh bắt nạt Lam Huệ Tâm vẫn kéo dài, anh chỉ muốn nhìn Lam Huệ Tâm đơn thuần nhát gan bị dọa đến mức kêu to lên, chưa bao giờ làm Lam Huệ Tâm bị thương hoặc bị đau bụng là được.

“Cốc cốc”. Cánh cửa nhẹ vang lên hai tiếng, đây là thói quen gõ của mẹ Lam.

“Vào đi”. Ngũ Tư Trần kêu lên một tiếng, tắt máy laptop trên bàn, vì anh tỉnh táo cảm thấy có điểm không biết xấu hổ.

“Thiếu gia, tôi thấy thư phòng của cậu vẫn sáng đèn, tôi làm một ly sữa, cậu uống đi, đi ngủ sớm một chút”.

“Được”. Ngũ Tư Trần nhận cái cốc từ từ uống.

“Trước lúc ngủ một ly sữa có thể giúp ngủ dễ hơn”. Mẹ Lam gật đầu cười cười, “Ba tháng không thấy, thiếu gia hình như cao lên, hơn nữa nghe nói thiếu gia có thể một mình đảm đương một phần công việc rồi”.

Ngũ Tư Trần 22 tuổi có được văn bằng thạc sĩ quản lý công ty sau 2 năm, thành tích tốt khiến ông Ngũ vui vẻ, lập tức đưa anh đến tổng công ty tại Newyork đi huấn luyện ba tháng. Ba tháng huấn luyện khiến anh càng thành thục hơn, càng kiên quyết hơn, thành tích huấn luyện của anh cũng rất tốt.

“Thật sao?”. Ngũ Tư Trần không lộ vẻ mặt gì, mắt sắc bén nhìn bà một cái.

Mẹ Lam tự biết lỡ lời, vội vàng cúi đầu.

Bất kể chuyện gì về công ty không phải là chuyện mà người đầy tớ Ngũ gia bàn tán!

“Thôi, về sau nhớ, ở trước mặt tôi nói không sao, nhưng đừng nói trước mặt người khác, nếu không tôi không giúp nổi cô đâu”.

“Cám ơn thiếu gia”.

“Tôi uống xong, cô cũng sớm nghỉ một chút, không cần bận rộn vì tôi như vậy”.

Mẹ Lam nhận lấy cốc, không khỏi mỉm cười. Chợt, cái mũi của bà có 2 hàng máu tươi chảy ra, mắt hoảng sợ, khiến Ngũ Tư Trần sợ hết hồn, “Cô! Cô bị bệnh gì vậy?”. Vẻ mặt anh nặng nề, mày rậm nhíu lên.

Mẹ Lam thuần thục lấy giấy lau trong túi lau đi, “Thiếu gia, không cần nói cho Tâm Tâm”. Sắc mặt bà tái nhợt nói.

“Để bác sĩ Lưu xem qua chưa?”

Mẹ Lam gật đầu một cái, “Cầu xin thiếu gia, đừng để cho Tâm Tâm biết”.

“Cô bị bệnh gì vậy?”

“Ung thư biểu mô” (liên quan tới mũi với họng).

“Cô vẫn ở nơi này, có bao nhiêu người biết bệnh của cô?”

“Tất cả mọi người rất tốt, đều giúp tôi”.

“Cho nên, nếu như không phải tôi phát hiện, tôi còn chẳng hay biết gì sao?”

“Thật xin lõi, cầu xin thiếu gia tha thứ,tôi còn có công việc, thật, xin thiếu gia không cần sa thải tôi”. Mẹ Lâm lập tức quỳ trên mặt đất.

Ngũ Tư Trần hơi nhếch môi, lập tức đứng sang một bên không để cho bà quỳ, “Cô không nên khiến bệnh này nặng thêm, cô nên sớm đi trị liệu đi”.

“Vô dụng! Bệnh này tốn rất nhiều phí chữa trị, tôi còn hi vọng Tâm Tâm có thể tiếp tục đi học, tôi chỉ muốn Tâm Tâm về sau thành người, tôi liền thỏa mãn rồi”.

“Cô ấy còn không biết cô ngã bệnh, cô gạt con mình được không?”

“Chỉ cần thiếu gia không nói, tôi có thể lừa bao lâu liền lừa bao lâu, van cầu thiếu gia, xin thiếu gia đừng nói, coi như người không biết sự việc này đi! Van xin cậu”.

“Cô đứng lên mà nói”.

“Thiếu gia, xin cậu đồng ý thỉnh cầu của tôi”.

“Đứng lên, tôi liền đồng ý”.

“Cám ơn, cám ơn thiếu gia”. Mẹ Lam từ từ đứng dậy.

“Cô bị bệnh này, bác sĩ Lưu nói thế nào?”

Bà lắc đầu một cái, “Bệnh cũ, tôi cũng biết rõ là chữa không được”.

“Cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết, hơn nữa, ngộ nhỡ cô không ở đây, con gái cũng không chịu đựng được sẽ đi theo đấy”.

“Thiếu gia, van cầu cậu giúp một tay, chỉ cần có cậu ở đây, con bé nhất định có thể chịu đựng được”.

“Tôi giúp đỡ?”

“Đúng, tôi biết rõ là quá đáng, nhưng, đây là tâm nguyện của một người làm mẹ, tôi chỉ hi vọng thiếu gia có thể làm cho Tâm Tâm tiếp tục ở lại, ở cho đến khi con bé 20 tuổi có thể ra ngoài một mình đảm đương là được rồi, xin thiêu gia xem mấy năm qua toi tận tâm tận lực làm việc mà giúp tôi, tôi biết rõ tất cả mọi người làm việc nỗ lực, nếu không, xin thiếu gia giúp đỡ một người mẹ đáng thương thôi…..”

“Tôi sẽ suy nghĩ”. Ngũ Tư Trần tâm tình nặng nề.

“Cám ơn thiếu gia…..”

“Không cần cám ơn nhanh như vậy, tôi còn chưa đồng ý, suy tính hậu quả, có khả năng tôi không đồng ý”.

“Thiếu gia….”

“Tôi sẽ bảo bác sĩ Lưu, cô hi vọng tôi chứa chấp Lam Huệ Tâm, cô cũng phải cố gắng sống thật tốt nữa, cùng bác sĩ Lưu phối hợp!”

“Thiếu gia, nhưng tôi đã bị ung thư….”

“Cô không cố gắng sống nữa, tôi tuyệt đối sẽ đuổi Lam Huệ Tâm ra ngoài!”

“Thiếu gia….” Mẹ Lam nghẹn ngào.

“Bây giờ mời đi ra ngoài, đừng ảnh hưởng công việc của tôi”

“…..Vâng!”. mẹ Lam chán nản rời đi. Ngũ Tư Trần hai tay bám trán, cảm thấy phiền lòng nôn nóng.

Giấy cuối cùng cũng không bao được lửa! Nửa tháng sau, Lam Huệ Tâm phát hiện mẹ Lam có cái gì không đúng, chỉ là, mẹ Lam cố tình tránh né che giấu, cô phát hiện vẫn còn quá muộn rồi.

“Mẹ, thuốc đây”. Mẹ Lam bị cái bệnh ung thư này mà chỉ còn da bọc xương, có vẻ bệnh nặng, cả người không chỉ mất đi sức sống, mà cả ý chí muốn sống càng ngày càng mất đi.

Lam Huệ Tâm nhìn hai má mẹ gầy gò, vẻ mặt có bệnh của mẹ, cô thật sự rất muốn khóc.

“Mẹ không muốn uống nữa”. mẹ Lam khẽ lắc đầu, lời nói cũng không còn hơi sức .

Nhưng, cô không thể khóc, cô nuốt nước mắt vào trong, trên mặt cười khích lệ mẹ, “Mẹ, uống thuốc đúng hạn mới có thể giúp cho bệnh của mẹ”.

“Bây giờ mẹ chỉ chờ chết….”. Sắc mặt bà trắng bệch, không còn khí.

“Không! Mẹ sẽ không chết. mẹ chết, Tâm Tâm làm thế nào? Mẹ, mẹ phải tốt, bác sĩ Lưu cũng chưa có bỏ rơi mẹ… mẹ liền có hi vọng, hiện tại y học phát triển như vậy, tôi tin tưởng kinh nghiệm của bác sĩ Lưu, mẹ, không cần buông tha sự sống, không cần bỏ rơi con như vậy. Van xin mẹ, Tâm Tâm cần mẹ a!”. Lam Huệ Tâm vừa nói, nước mắt liền chảy xuống, đôi mắt trong suốt sáng có lệ, ngưng mắt nhìn mẹ.

Mẹ Lam cười khổ một tiếng, nhìn Lam Huệ Tâm còn chưa trưởng thành, một lòng lo lắng không thôi.

Ngũ Tư Trần lần trước từ biệt, vẫn bận công việc, không thấy bóng dáng, không biết chuyện này có đồng ý hay không? Để cho bà cảm thấy bất ổn, thấp thỏm cực kỳ.

“Tâm Tâm, là mẹ thực lòng xin lỗi con”.

Bà đột nhiên không nói một tiếng ngã xuống, dọa sợ Lam Huệ Tâm, cô khẩn cấp mời bác sĩ Lưu giúp một tay chẩn đoán bệnh tình.

Bác sĩ Lưu chẩn đoán bệnh, phát hiện rõ ràng trừ ung thư biểu mô của bà, cũng bởi vì lao lực mà xơ gan.

Bác sĩ Lưu đề nghị lập tức đưa vào nằm viện, chỉ có ở đó có công cụ chấn đoạn bệnh cũng trị liệu chuyên nghiệp, mới có thể giúp cho bệnh tình mẹ Lam. Mà bởi vì mẹ Lam đã hôn mê, không cách nào khước từ ý tốt, bác sĩ Lưu cùng Lam Huệ Tâm đưa bà đi bệnh viện, liên tiếp tỉ mỉ chính xác, biết bà là ung thư biểu mô giai đoạn cuối, còn lại không nhiều thời gian.

Mẹ Lam yên lặng coi là ngày, biết ngày chết của bà ở nơi này còn mấy ngày.

Điều duy nhất bà không yên tâm, chính là con gái mình che chở từ nhỏ đến lớn!

Con gái bà vừa hiếu thuận lại thân thiết…. không có bà, nên sống như thế nào cho phải đây?

“Mẹ, mẹ uống thuốc được không? Không làm cho Tâm Tâm sợ, Tâm Tâm thật không thể mất đi người”. mặt Lam Huệ Tâm chân thành, giọng nói kiên định nhìn mẹ.

Thuốc không phải linh đơn! Đối với bệnh của bà không trợ giúp nhiều…..

Nhìn mắt Lam Huệ Tâm, bà lại không cách nào mở miệng cự tuyệt lòng hiếu thảo của con.

Mẹ Lam dưới sự trợ giúp của Lam Huệ Tâm cật lực ngồi dậy, nhận lấy thuốc, từ từ uống xuống.

Lam Huệ Tâm nhìn mẹ uống thuốc, mới cười rộ lên.

“Mẹ, hôm nay mẹ cảm thấy chỗ nào không thoải mái? Đầu còn có thể đau sao? Bụng sẽ chua sao? Có muốn con giúp mẹ siết chặt, xoa xoa, đấm bóp không?”

“Nằm đã lâu, lưng của mẹ…..”. Lam Huệ Tâm lấy cái gối sau lưng cho mẹ, để cho bà ngồi thoải mái hơn một chút.

“Mẹ, như vậy được chưa?”

Mẹ Lam gật đầu một cái.

“Mẹ, con giúp mẹ đấm bóp vai được không?”

Mẹ Lam khẽ mỉm cười.

Lam Huệ Tâm sức vừa phải, đấm bóp cho mẹ Lam hết sức thoải mái.

Bà không khỏi đành lòng, đưa tay cầm lấy tay Lam Huệ Tâm, “Mẹ sẽ không bỏ lại con đâu”.

Lam Huệ Tâm chóp mũi chua chua, hốc mắt ửng hồng, nặng nề gật đầu, “Mẹ, con muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ”.

“Đứa nhỏ ngốc, làm sao con có thể, suốt ngày hầu hạ mẹ đây?”

“Con mặc kệ, con phải giúp mẹ, con không muốn xa mẹ!”

“Được, được, tốt!”. mẹ Lam nhìn con gái khéo léo hiếu thuận, tỏng lòng hết sức vui mừng, nhưng cũng khó nén đau thương cùng không yên lòng.

“Tâm Tâm, dưới gối mẹ có hai quyển số tiết kiệm, một quyển là của con, con xem qua một chút”. Mẹ Lam tránh tránh đầu, nằm nghiêng vừa, dễ dàng lấy ra quyển sổ tiết kiệm, “Mấy năm năm chúng ta tiết kiệm, trừ học phí cùng chi phí cho cuộc sống chúng ta, mẹ giúp con tiết kiệm mấy ngàn, tiền trong tài khoản mặc dù không nhiều, nhưng con lấy ra giúp xử lý hậu sự cho mẹ vẫn đủ….”

“Mẹ sẽ không chết, đừng nói vậy khiến con sợ”. Lam Huệ Tâm lắc đầu, nước mắt tràn mi.

“Nghe mẹ nói, chuyện hậu sự mẹ nhất định phải nói rõ ràng. Người nào cũng sinh lão bệnh tử, mẹ sẽ không bị bệnh này mà suy sụp, mẹ sẽ tỉnh lại, nhưng một só việc muốn để cho con biết”.

“Về sau con biết thêm là được”.

“Mẹ hiện tại muốn cho con biết, con đang học cấp 3, cũng nên biết rồi”. bà lấy hơi sau tiếp tục nói, “Con dấu mẹ cất ở trong tủ quần áo, trong túi áo khoác mùa đông, có con dấu của mẹ và con, con chì cần mang theo sổ tiết kiệm cùng con dầu là có thể lấy tiền đóng học cùng tiền mua sách kì sau”.

“Mẹ, con sẽ cất giữ tốt, mẹ không cần nói quá nhiều, nếu không mẹ sẽ bị ho khan”.

“Để mẹ nói, hôm nay mẹ muốn nói nhiều lời cho con nghe”.

“Mẹ….”. Vành mắt Lam Huệ Tâm ửng đỏ, gật đầu một cái, yên lặng lắng nghe, “Tâm Tâm, thiếu gia là một đứa bé ngoan có nội tâm thiện lương, mẹ với con ban đầu nếu không có cậu ta giúp, có khi bây giờ chúng ta đã sớm lưu lạc nơi đầu đường, có bữa ăn có bữa không, có lẽ, chúng ta đã sớm không còn ở trên đời này. Tâm Tâm, thiếu gia đối với chúng ta có ơn rất lớn, thời gian mẹ ngã xuống cũng không có khả năng làm việc, mà con cũng thường ngày đi học, thiếu gia cũng không có đưa công việc của mẹ sang cho con, để cho con có thể chăm sóc mẹ, nói thật ra, thời gian này chúng ta chẳng khác gì ăn không ở không, thiếu gia không có đuổi chúng ta đi, thiếu gia thật rất từ bi. Tâm Tâm, về sau con nhất định phải hầu hạ thiếu gia thật tốt, biết không?”

Lam Huệ Tâm mấp máy môi, hàm răng khẽ cắn môi dưới.

Cô không thích vẻ mặt cùng thái độ cao ngạo tự phụ của Ngũ Tư Trần, nhưng, sự thật anh tôn trong mẹ con là không thể chối cãi, ở trước mặt cô hay bất kì người làm nào, Ngũ Tư Trần có lẽ không ai bì nổi, nhưng đối mặt mẹ Lam thì anh lại không đến nỗi quá đáng.

Đó bởi vì, ở đáy lòng Ngũ Tư Trần, cảm thấy mẹ Lam làm mẹ hết sức xứng, trên người bà có cảm giác làm mẹ tự nhiên để đáy lòng anh yêu thích, chuyện đương nhiên, đối với mẹ Lam cũng tương đối lễ độ, một chút khiếm tốn.

“Tâm Tâm, mẹ nói con có nghe không…. Khụ…. Nghe được không?”. Mẹ Lam thấy Lam Huệ Tâm hơi ngớ người, không khỏi tăng thêm lời, nhưng sau khi nói xong lập tức hon khan.

“Mẹ, con nghe rồi,con biết rõ nên làm như thế nào”.

Mẹ Lam yếu đuối khẽ mỉm cười. “Mẹ có chút mệt rồi, có thể là tác dụng của thuốc, mẹ muốn ngủ một giấc”.

Lam Huệ Tâm lấy xuống gối mềm cho mẹ, để cho bà nằm thoải mái hơn một chút.

Nhìn hai mắt mẹ nhắm lại, trên mặt mệt mỏi không giấu được, mấy nếp nhăn khắc sâu trên mặt bà một cái không sót gì, Lam Huệ Tâm cắn chặt hàm răng, biết mình nhất định phải kiên cường hơn mới được.

Mẹ cần cô!

Cô khẽ vuốt lưng mẹ, cảm thụ nhiệt độ của bà, cảm thụ thân tình ấm áp.

Hôm nay mẹ nói chuyện với cô rất nhiều, nhất định mẹ sẽ khá hơn.

Bà cho mình khích lệ, không biết mẹ Lam đã vực khỏi khó khăn, sẽ cùng cô nói nhiều lời như thế tất cả đều là hiện tượng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.