Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 54: Chương 54




Hôm ấy, Viên Phi Phi sau cùng nói với Bùi Vân, nếu ngươi nguyện ý đợi thì đợi đi.

Nói xong nàng liền quay bước.

Những ngày sau nữa càng thêm bình lặng như nước. Viên Phi Phi mượn của Bùi Vân không ít ngân lượng. Bùi Vân cũng không chút do dự cho nàng mượn ngay, hỏi nàng muốn nhiều tiền như vậy dùng cho việc gì. Viên Phi Phi không nói cụ thể, chỉ bảo hắn là sớm muộn sẽ có một ngày cả vốn lẫn lời sẽ hoàn hết lại cho hắn.

Khi ấy, cách sinh nhật mười lăm tuổi của Viên Phi Phi, còn chưa đến nửa năm.

Đầu tiên phát hiện ra có gì đó không đúng, là Lăng Hoa. Có một lần, Viên Phi Phi đi tìm nàng ta chuyện gẫu, Lăng Hoa chợt hỏi nàng, có phải sắp đi rồi không. Viên Phi Phi thoáng sửng sốt, cười bảo: “Ngươi làm sao thấy được.”

Lăng Hoa nói: “Nữ nhân ngó nữ nhân, luôn rất chuẩn.”

Viên Phi Phi buông món đồ chơi trong tay xuống, nói với Lăng Hoa: “Mình ngươi biết được rồi.”

Lăng Hoa: “Ngươi tính đi đâu.”

Viên Phi Phi: “Không rõ.”

Lăng Hoa véo nàng một cái, nói: “Còn quay về không.”

Viên Phi Phi: “Không rõ.”

Lăng Hoa tức đến giậm chân, vặn tai Viên Phi Phi mắng nàng không có lương tâm. Viên Phi Phi nói: “Ta đi rồi ngươi phải mừng mới đúng.” Lăng Hoa thần tình thoáng cứng đờ, cười hừ một tiếng, nói: “Đi hay không đi đều như nhau.”

Viên Phi Phi gỡ tay của nàng ta từ trên người mình ra, nói: “Lăng Hoa, cha ta trước kia là một kẻ thần côn(1), khi hắn xem số mệnh cho ta, từng nói với ta mệnh ta là Âm Hoả Mệnh, lòng muông dạ thú, ghi thù không ghi ơn, ta đối với cách nói này của hắn trước đây không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, điều hắn nói không phải không có lý.”

(1) Thần Côn (gậy thần) – chỉ loại người bói toán bịp bợm. Lúc Mã Bán Tiên còn sống, Viên Phi Phi hay gọi hắn là Luân Côn (Gậy Lừa) cũng từ cái tên Thần Côn mà ra.

Lăng Hoa ít khi nào thấy được vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Viên Phi Phi, nàng ta ngồi xuống trước mặt Viên Phi Phi, nói: “Rốt cuộc là sao vậy.”

Viên Phi Phi nói: “Hắn tốt với ta, phần ơn đức đó ta vốn dùng cả đời này cũng không đáp lại được, nhưng giờ đây ta lại phát hiện mối thù nơi đáy lòng ta đã sắp nhiều hơn phần ân tình kia rồi. Ta phải mau rời xa hắn trước khi ta bắt đầu hận hắn, rời xa nơi này.”

Ánh mắt Lăng Hoa chứa chan tình cảm, khẽ nói: “Là người đàn ông kia sao.”

Viên Phi Phi ngó qua nàng ta.

Lăng Hoa: “Lúc đó lẽ ra ta nên nhìn ra.” Nàng nép vào cánh tay của Viên Phi Phi, thì thầm trêu đùa: “Người đàn ông đó thoạt nhìn không có gì, nhưng ngó một hồi, có một ý vị riêng biệt. Ánh mắt của ngươi không tệ.”

Viên Phi Phi cười lạnh nhìn nàng ta một cái, không nói gì.

Lăng Hoa: “Ngươi đã quyết định, ta sẽ không cản đường, ta chỉ yêu cầu ngươi, trước khi đi ghé qua gặp ta.”

Viên Phi Phi nói: “Hiện giờ còn chưa đi được.” Ngón tay mảnh mai của nàng vô thức vuốt ve mép bàn, thấp giọng lẩm bẩm: “Trước khi đi, ta còn vài việc cần phải làm.”

Về phần việc trong miệng của Viên Phi Phi là những gì, Lăng Hoa không hỏi. Nàng ta biết cho dù có hỏi, Viên Phi Phi cũng sẽ không nói.

Thời gian trôi nhanh, vạn việc quấn thân.

Có một số điều khó thay đổi, có một số người lại không muốn để yên hiện trạng.

Viên Phi Phi chỉ có một lần đích thân đi tìm Lưu Thị, nàng không hẳn có gì để nói, chỉ là ngồi một chốc mà thôi. Sau nửa canh giờ, Trương Bình bỗng dưng thấy được, hắn vội vàng kéo Viên Phi Phi về nhà.

Viên Phi Phi hỏi hắn.

“Ông tưởng rằng ta sẽ làm gì cô ta.”

Trương Bình không trả lời.

Viên Phi Phi bảo: “Trương Bình, tháng sau ta sẽ đủ mười lăm tuổi rồi, ta muốn ông chuẩn bị cho ta một món đồ.”

Trương Bình nhìn nàng, Viên Phi Phi mỉm cười nhẹ nhàng với hắn: “Đồ cưới thì bản thân ta có rồi, ông chuẩn bị cho ta một chiếc khăn đỏ trùm đầu là được.”

Trương Bình hoe mắt gật gật đầu.

Hắn không biết đi tìm mua ở nơi nào, lại sợ làm không tốt Viên Phi Phi sẽ không vui. Bạc cầm trong tay, chữ đã viết sẵn, đi một lượt bảy tám tiệm hỏi thăm.

Tiểu nhị trong tiệm đều bảo áo cưới và khăn trùm đầu là do gia đình của cô dâu tự chuẩn bị. Nhất là khăn trùm đầu, chỉ là một mảnh khăn vuông mà thôi, làm gì cần phải đi mua.

Trương Bình mua vật liệu tốt nhất, về nhà cắt làm khăn trùm đầu cho Viên Phi Phi.

Hắn ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn dầu hiu hắt, chiếu lên tấm vải màu đỏ, rực rỡ như màu máu.

Trương Bình cầm kéo, lại cầm thêm một chiếc dao con, cắt tới cắt lui vô số miếng vải, đều cảm thấy không đủ vuông vức, cuối cùng một mình hắn ngồi trên băng ghế hì hụi cho tới khi sắc trời rạng sáng bên ngoài, khăn đỏ ngập tràn trên mặt đất quanh chân hắn.

Trương Bình nhìn hai bàn tay của mình, đầu ngón tay đã nhuốm chút sắc đỏ.

Hắn vứt xuống miếng vải cuối cùng, quyết định sẽ đi mua thêm một lần nữa. Viên Phi Phi ngăn hắn lại.

“Chiếc này được rồi.” Viên Phi Phi tuỳ tiện lượm một chiếc khăn từ dưới đất lên, nhét vào trong người, nói: “Ta đi tìm người khâu.”

Lúc nàng ra khỏi cửa, Trương Bình vẫn còn ngồi trên băng ghế, hắn ngồi ngược với ánh nắng bên ngoài, vươn tay ra bám chặt lấy eo của Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi quay đầu lại, “Sao thế.”

Trương Bình một đêm chưa ngủ, thân hình tiều tuỵ, hắn tựa như không biết bản thân đang làm gì, nghe thấy tiếng của Viên Phi Phi, vội vàng buông tay ra.

Viên Phi Phi khom mình, nhìn vào mắt của Trương Bình, nhẹ nhàng nói: “Ông chủ, hay là đừng gả nữa, được không.”

Trương Bình quả quyết lắc đầu.

Viên Phi Phi đứng dậy bỏ đi.

Hiểu biết về nghi thức cưới gả của Trương Bình vô cùng ít ỏi, đã nhiều lần hỏi Viên Phi Phi có cần mời một người chủ trì đến không, Viên Phi Phi nói không cần, nàng biết hết.

Bé con, ngươi là một cô nương con nhà tử tế, hắn nhất định phải quy củ đàng hoàng tới rước ngươi về.

Viên Phi Phi […. thiếu một câu trong bản gốc, theo mình đoán thì đại khái Viên Phi Phi nói một câu kiểu như “yên tâm đi, sẽ có một cái đám cưới rất ra trò, ta sẽ lo hết thảy.”]

Mà Trương Bình hoàn toàn tin tưởng nàng, hắn lặng lẽ chờ đợi ngày ấy tới.

Một đêm trước ngày sinh nhật của Viên Phi Phi, Trương Bình làm một bữa cơm thịnh soạn để chúc mừng nàng. Viên Phi Phi cũng hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, có mặt ở nhà được một hôm.

Màn đêm buông xuống, Trương Bình ăn mặc chỉnh tề, bày thức ăn xong, lại có thêm không ít bánh ngọt. Viên Phi Phi nhìn nguyên một bàn, nói: “Hiếm thấy nha, ông lại còn mua rượu.”

Trương Bình hơi mỉm cười, rót đầy ly rượu.

Viên Phi Phi nhận lấy, nâng lên kính Trương Bình nói: “Trương Bình, đây là ly thứ nhất.”

Nói xong, nàng một hơi cạn ly.

Trương Bình không hiểu, tuy nhiên cũng uống theo nàng. Tửu lượng của hắn không tốt, uống vô cùng khó khăn.

Viên Phi Phi lấy bình rượu qua, lại rót đầy, nói với Trương Bình: “Đây là ly thứ hai.”

Trương Bình uống ly đầu tiên quá nhanh, đầu đã hơi choáng váng, hắn ho khù khụ vài tiếng, ra hiệu với Viên Phi Phi——

Vẫn nên ăn thức ăn trước đi.

Viên Phi Phi ngăn bàn tay toan lấy đũa của hắn, đôi mắt hẹp dài chớp cũng không chớp nhìn Trương Bình, nói: “Trương Bình, đây là ly thứ hai.”

Sóng mắt chuyển động, tâm ý trào dâng, Trương Bình cũng không biết trong đôi mắt ấy, đến tột cùng là băng lạnh hay là lửa thiêu.

Hắn buông đũa, lại nâng ly rượu, cùng Viên Phi Phi uống cạn.

“Đây, là ly thứ ba.” Tửu lượng của Viên Phi Phi không biết cao hơn của Trương Bình bao nhiêu lần, ngày thường Trương Bình sẽ tuyệt đối không dám cùng nàng đối ẩm như thế này, nhưng hôm nay đối với hắn mà nói, là một ngày vô cùng đặc biệt, trái tim của hắn cũng đã bị đủ điều không biết trước được của tương lai giày vò rồi. Cho nên mượn rượu tiêu sầu, chỉ bấy nhiêu thôi.

Trương Bình ba ly rượu vào bụng, người đã có chút hốt hoảng.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ gắp thức ăn cho Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi há miệng ăn ngay vào chiếc đũa đang gắp của hắn. Chiếc miệng nhỏ của nàng mở ra ngậm lại, đôi mắt vẫn nhìn Trương Bình, dưới ánh đèn dầu vàng, trông hết sức khiêu khích.

Trương Bình nhìn đến sững người, Viên Phi Phi đã đứng dậy. Trương Bình muốn níu nàng lại theo bản năng, Viên Phi Phi nhìn hắn cười sâu xa, khẽ bảo: “Ông gấp làm gì, đợi đó.”

Trương Bình ngoan ngoãn buông tay.

Viên Phi Phi đi xuống nhà bếp đun một ấm nước, sau đó pha trà bưng về lại.

Trương Bình ngây ngốc đón lấy ly trà, Viên Phi Phi đưa đến bên miệng hắn, nói: “Ông chủ, uống ly trà.”

Trương Bình cúi đầu, đem trà uống sạch.

“——Ư?” Trương Bình há miệng, híp mắt chăm chú quan sát ly trà trong tay, sau đó bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, nhìn Viên Phi Phi chằm chằm.

“A……. Aa Aaa.”

Viên Phi Phi khẽ cười với hắn, nói: “Sao thế, uống say rồi, quên luôn là mình không thể nói chuyện à.”

Trương Bình vội vàng ngậm miệng.

Hắn đứng lên, muốn chạy ra khỏi phòng, Viên Phi Phi nắm chặt lấy cổ tay của hắn, thuận tay kéo một cái. Trương Bình váng đầu hoa mắt, bị nàng xô té xuống giường.

Viên Phi Phi khoanh tay, cúi xuống trên người của Trương Bình.

“Ông chủ, chó mèo bên đường còn có cảnh giác khá hơn ông.” Nàng giơ một ngón tay lên, khẽ vuốt ve bờ môi đã hơi phát sốt của Trương Bình.

“Ông nói xem, còn có gì đơn giản hơn việc bỏ thuốc ông……”

“A…….” Trương Bình biết mình bị Viên Phi Phi bỏ thuốc, hắn thử nhấc tay lên để hỏi nàng vì sao, nhưng toàn thân mềm oặt, một chút sức lực cũng không vận nổi.

Viên Phi Phi đứng dậy bên đầu giường, nhấc cánh tay lên, từng món từng món quần áo cởi xuống.

Hơi thở của Trương Bình dồn dập, hắn gần như gầm rống thành tiếng.

Viên Phi Phi vẻ mặt vô cùng bình thường, có lẽ do uống rượu, sắc mặt nàng ửng hồng mang chút dịu dàng.

Rất nhanh, Viên Phi Phi đã cởi sạch quần áo, xoã tóc dài xuống.

Kỳ thực, dung mạo của nàng không phải thượng đẳng, chỉ là đôi chân mày thanh tú cùng với cặp môi mỏng kia kết hợp lại, tạo nên vẻ ma mị của riêng nàng, khiến cho nàng mang trên mình một phong vị khó tả.

Trương Bình cắn chặt răng quay đầu đi.

Viên Phi Phi không biết lấy ở đâu ra một mảnh khăn, khẽ phất qua phất lại trên người Trương Bình.

Khoé mắt của Trương Bình quét qua trông thấy, đồng tử co rút lại.

——Đó là chiếc khăn trùm đầu chính tay hắn cắt.

Viên Phi Phi nhẹ nhàng vung tay, chiếc khăn bay bổng như một cánh bướm, nhẹ nhàng phất phơ, sau cùng đáp xuống trùm lên đầu của Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi nhoài mình trên người Trương Bình, một tay chống cằm, cách lớp khăn trùm đầu màu đỏ nhìn hắn.

Trương Bình lạc giọng ú ớ, lắc đầu một cách gần như tuyệt vọng.

Viên Phi Phi cái gì cũng không nói, nâng hai cánh tay Trương Bình lên, hai tay chắp lại, kéo chiếc khăn xuống.

“Cứ vậy đi.” Viên Phi Phi thì thầm một tiếng, sau đó cúi xuống, bắt đầu cởi quần áo của Trương Bình ra từng tí từng tí một.

Trương Bình hiếm khi lại mặc một bộ quần áo đàng hoàng, từ đầu tới chân, chỉnh tề nghiêm túc. Viên Phi Phi cũng không vội, tử tế tỉ mỉ lột quần áo của Trương Bình ra.

Người của Trương Bình cứng đờ, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, Viên Phi Phi chưa phanh xong ngực áo của hắn, vừa vặn trông thấy vậy, cúi thấp xuống đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ.

“Uh ——“ Trương Bình gầm lên một tiếng, ánh mắt gần như điên cuồng. Viên Phi Phi xuôi theo chóp mũi của hắn, chạm môi nhè nhẹ từng chút một. Khi xuống đến nơi hầu kết nhô ra của Trương Bình, nàng nghiêng đầu, mút lấy.

Giống như một con chó dại đói khát bên vệ đường, tìm được một miếng thịt ngon, cuống cuồng mê mải, một chút cũng không nỡ buông tha.

Hầu kết của Trương Bình động đậy lên xuống, Viên Phi Phi nhích đi, mũi của nàng dán chặt lên cổ của hắn. Trong miệng nàng thoáng chút mằn mặn của mồ hôi, hơi thở mang vị cay nồng của hương rượu.

Còn có nơi nàng đã liếm qua, nhuốm mùi quen thuộc của chính nàng.

Viên Phi Phi dán sát trên người Trương Bình, tay bắt đầu tháo thắt lưng của hắn ra.

Nơi đó của Trương Bình đã sớm nhô cao lên, lúc Viên Phi Phi cởi thắt lưng cố tình vô ý đụng chạm mấy lần. Trương Bình không sao khắc chế được, rục rịch vài cái.

Viên Phi Phi không thổi tắt đèn, nàng muốn nhìn cho thật rõ.

Hai cánh tay cường tráng ấy, lồng ngực dày rộng, thắt lưng thon rắn, dưới ánh đèn dầu chiếu soi đều mang một màu nâu ngăm ngăm trơn láng. Viên Phi Phi nhìn đến si mê.

“Vốn là của ta…….” Nàng thấp giọng thì thầm. “Sớm đã nên là như vậy……”

Viên Phi Phi kéo quần của Trương Bình xuống, chỉ kéo đến đầu gối rồi lười không kéo tiếp nữa. Mặt nàng quay về phía Trương Bình, tay vuốt ve tới lui nơi vùng đen sẫm rậm rạp thô cứng.

Hai đùi của Trương Bình run rẩy, đầu gộc trào ra dịch lỏng.

Viên Phi Phi ôm chặt lấy hắn. Trương Bình vào lúc này, nàng gần như không dám nhìn thẳng.

Hắn như dã quỷ, lại càng giống như thủ hộ thần.

Nàng đem thần linh áp dưới thân mình, điều này khiến cho đáy lòng Viên Phi Phi run sợ.

Viên Phi Phi cảm thấy giữa hai chân mình nhầy nhụa. Nàng nâng người lên, lui ra sau một chút, bụng đặt ngay kề đỉnh gộc thẳng đứng của Trương Bình. Xúc cảm ấy làm cho nàng gần như tan chảy.

Trương Bình cuối cùng kêu thành tiếng, hắn nhắm chặt mắt, vẻ mặt thống khổ, gân xanh trên trán lồi lên. Hai tay ra sức cố gắng, vẫn không nắm lại được thành quyền.

Âm thanh của hắn khản ráp, giống như tiếng chiêng bị hỏng. Nhưng chính âm thanh này, khiến Viên Phi Phi được cứu chuộc.

Nàng nhích người lên xuống, phần bụng nhè nhẹ cọ sát lên Trương Bình, khi Trương Bình thở không ra hơi, nàng cúi xuống, dùng mặt mình phủ lên.

Nàng chỉ cảm thấy rất nóng, rất cứng. Trên nơi ấy có những nếp gấp, có gân mạch, có luật động.

Nơi ấy tựa như là một thế giới.

Mặt Trương Bình ướt đẫm, Viên Phi Phi biết hắn sẽ không khóc, đó đều là mồ hôi.

Nàng cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Trương Bình.

Trương Bình cũng đang nhìn nàng.

Trương Bình đang lắc đầu, cả một cuộc đời, hắn chưa bao giờ hy vọng có thể nói được như lúc này.

Hắn muốn nói với nàng, nàng vốn không biết mình đang làm những gì.

Hắn muốn nói với nàng, tấm thân trinh trắng đối với một cô gái, quan trọng biết bao.

Hắn muốn nói với nàng, vì một kẻ như hắn, không đáng.

Là không đáng.

“Đã từng hẹn ước lòng chung thuỷ……” Viên Phi Phi không biết có phải đã nghe được những lời câm nín của Trương Bình hay không, nàng cười nhạt nhìn hắn.

“Cũng đã đang tâm bội ân thù.”

Lăng hoa đã từng nói với Viên Phi Phi, nữ nhân vào thời khắc lên đỉnh, sẽ có một cảm giác kích thích điên đảo.

Viên Phi Phi cảm thấy nàng ta nói rất đúng.

Ân không phải ân, thù không phải thù, vui không phải vui, đau đớn không phải đau đớn.

Kích thích đó, bao trùm tất cả.

Quay đầu nhìn lại, cảnh sân vắng mờ, chỉ còn giếng xưa già cỗi, hai người ngu ngơ.

Tịnh tâm tìm kiếm, sâu thẳm nơi lặng câm, chỉ còn mái nhà người ở lại, nửa nhành đào xuân.

Mà tình giữa đôi ta, như trong sương ngắm hoa, trăng mò đáy nước.

Quãng đường mịt mờ vô thố (2), va va chạm chạm, vấp ngã lao đao, sau cùng vẫn trái tim xưa tìm hỏi, trường ca ghi tháng năm vào.

——— Hết Quyển 2 “Ngắm Hoa Trong Sương” ————

(2) vô thố: gặp phải những vấn đề không có cách nào giải quyết.

Chú thích: cái câu “tịnh tâm tìm kiếm….. blah blah…” là tựa đề của truyện. Dịch nghĩa của nguyên văn câu đó là “Tìm kiếm trong con tim lắng đọng, ở sâu trong nơi yên vắng, thừa lại duy nhất mái nhà của một người, nửa nhánh hoa đào”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.