Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 45: Chương 45: Đại Thúc Bị Chơi Hỏng Rồi.




Viên Phi Phi vẫn còn trong phòng không nhanh không chậm mặc quần áo, sau đó bê bồn ra trước cửa phòng, đổ hết nước đi, sau đó nữa, nàng mới xuống bếp ngó tình hình Trương Bình.

Thoạt đẩy cửa ra, Viên Phi Phi trông thấy bóng lưng Trương Bình đang ngồi xếp bằng, giựt bắn mình, tưởng là âm mưu quỷ kế của mình đã bị nhìn thấu. Đợi đến khi nàng từ từ bình tĩnh lại, thì nhận ra có gì đó không đúng. Viên Phi Phi rón rén đến gần, vòng đến trước mặt Trương Bình, mới thấy hắn đang mắt nhắm nghiền tay chống đầu, Viên Phi Phi lập tức cười hí hửng.

Nàng quay qua nhìn bình trà đã trống không, lẩm bẩm: “Không ngờ lại đơn giản như vậy.” — Một con bọ vo ve bay đến gần, Viên Phi Phi phất tay lia lịa đuổi đi, lại lẩm bẩm thêm một lần nữa, “Sao lại có thể đơn giản như thế……”

Viên Phi Phi buông bình trà xuống, xoay mình đến trước mặt Trương Bình, nàng ôm đầu gối ngồi xổm xuống, nâng đầu Trương Bình lên.

“Giấc thật trầm.” Viên Phi Phi không khỏi than một câu.

Trương Bình hoàn toàn bất tỉnh, thân hình vừa bị Viên Phi Phi đụng vào đã lập tức mất đi thăng bằng của lúc ban đầu, ngả vào người nàng mà đổ xụp xuống. Viên Phi Phi miệng la ối ối hai tiếng, cảm thấy bản thân mình không chống đỡ được trọng lượng của thân thể Trương Bình, liền đẩy hắn ngược trở lại cho dựa lên đống củi.

Vòng tay của Trương Bình mở ra, không chút phòng bị nằm trước mặt Viên Phi Phi, Viên Phi Phi nhìn một lúc, bỗng cảm thấy tim mình mềm nhũn.

Nàng liếm liếm răng, bụng bảo dạ ông chủ kỳ thực dáng vẻ rất anh tuấn.

Nàng lại nghĩ, vẻ anh tuấn của Trương Bình không giống với bất kỳ người đàn ông nào khác. Tính cách của hắn trầm lặng, thường thường có khi mấy ngày mấy đêm chẳng nói chẳng rằng gì với ai, bị kẻ khác ăn chặn cũng không buồn bắt bẻ. Từng có một lần lúc Viên Phi Phi đang ngủ nướng ở nhà, Trương Bình ra ngoài mua rau, đụng trúng một sạp của người mới tới, trông thấy Trương Bình bị câm, lừa tiền bán đắt cho hắn. Bị trả thêm tiền vô duyên vô cớ, Trương Bình cũng chẳng làm gì, sau đó bị Viên Phi Phi biết được, nàng lén lút kéo Tám Chó tới, đập cho tan nát cái sạp kia ra. Tám Chó nói Trương Bình quá hiền, Viên Phi Phi nói với hắn ta, đó chẳng qua do Trương Bình là một người tốt.

Hiền lành có chăng xuất phát từ sự vô lực, mà Trương Bình thì không phải.

Trương Bình ngày thường không thích lộ diện, cũng không chuộng phô trương bản thân, nhưng Viên Phi Phi trời sinh thông minh, sống chung với hắn nhiều năm, cũng nghe không ít lời đồn, trong lòng nàng tự biết, Trương Bình tuyệt đối không phải là một người đàn ông hiền lành vô hại.

Hắn có năng lực, chỉ là không làm chuyện xấu.

Cho nên Viên Phi Phi vẫn thường hay nói, Trương Bình là một người tốt.

“Đáng tiếc,“ Viên Phi Phi đưa tay nắm lấy một mớ tóc của Trương Bình, “Ông không muốn trừng trị bọn chúng.”

Cũng chỉ ở trước mặt Viên Phi Phi, Trương Bình mới dường như có thể để lộ ra khía cạnh kiêu ngạo bất kham của hắn.

Viên Phi Phi đã nhìn thấu con người của Trương Bình, cho nên nàng mới cảm nhận được vẻ anh tuấn của hắn —— là cái đẹp ẩn dấu sâu trong tim, thoạt nhìn chứa đầy phong trần mệt mỏi, nhưng chỉ cần thổi một hơi rất nhẹ, liền có thể trông thấy nét đẹp rạng ngời.

“Đương nhiên thôi, mắt mũi cũng không tồi.” Viên Phi Phi cười hì hì nói. Nàng nhìn cặp mắt nhắm nghiền của Trương Bình, ghé đầu vào, dùng ngón trỏ quét lên quét xuống hàng mi của Trương Bình, Trương Bình không một chút phản ứng.

“Ha, ngoan đến vậy sao.” Viên Phi Phi bĩu môi lầm bầm. Nàng ngắm Trương Bình, chỉ cảm thấy nhìn cách nào cũng rất vừa mắt, rồi lại cảm thấy phải làm một chút gì đó, đầu óc ngứa ngáy giống như đang mọc lên một nhánh cỏ ở bên trong. Nàng ngó Trương Bình từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở môi miệng của Trương Bình.

Viền môi của Trương Bình rất rõ ràng, đôi môi của hắn không dày không mỏng, trông đều đặn vừa đúng. Chỉ có điều hắn suốt ngày từ sớm tới tối, trừ lúc ăn cơm ra, cơ bản là sẽ không mở miệng. Trong ấn tượng của Viên Phi Phi, miệng của Trương Bình hầu như vĩnh viễn mím chặt.

Nàng nhìn đến gần như xuất thần.

Những đường vân nhàn nhạt của môi trên, còn có chút khô nứt ở môi dưới, cùng với vết sẹo mờ mờ còn sót lại bên khoé miệng do va chạm nào đó gây nên.

Sắc trời dần tối.

Trước lúc tia sáng cuối cùng trong ngày tắt hẳn, Viên Phi Phi phủ môi mình lên.

Nàng chỉ rất nhẹ nhàng tiếp chạm môi, sau đó lập tức rút đầu lại, bất động ngồi nhìn Trương Bình. Một khi nàng ý thức được rằng Trương Bình sẽ tuyệt đối không mở mắt ra, nàng liền ôm lấy đầu của hắn, hôn sâu xuống.

Điều này đối với nàng mà nói, là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, nàng chỉ trông thấy loại hành động này ở Kim Lâu, bản thân chưa từng làm qua.

Tuy nhiên, nàng thầm nghĩ trong lòng, vậy thì đã sao.

Nàng đã từng thấy Lăng Hoa say sưa hôn hít, nàng tò mò hỏi Lăng Hoa, “Có cảm thấy thú vị không?”

Lăng Hoa ngáp một cái nói: “Chả ra sao.”

Viên Phi Phi buồn cười, bảo: “Chả ra sao mà còn làm.”

Lăng Hoa liếc nàng, cười nói: “Ta làm trò này để mưu sinh, vô vị hay thú vị cũng đành chịu. Chỉ là ——“ Lăng Hoa nói được một nửa, ngưng một giây, lại cười nói với Viên Phi Phi, “Những tên khách làng chơi, ta không ưa, cho nên khi làm mới không có hứng thú, nếu như gặp phải ai ưng ý, vậy thì việc này sẽ trở thành việc khiến cho người ta yêu thích nhất trên đời.”

Khi ấy Viên Phi Phi chỉ hừ hừ hai tiếng.

Lăng Hoa lại nói với nàng: “Ngươi còn nhỏ, không để ý đến chuyện này cũng đành. Chẳng qua, nữ nhân mà, trời sinh ra đã biết……” Viên Phi Phi ngó nàng ta, Lăng Hoa cười vừa kiều mị vừa quyến rũ, “Phi Phi, ta rất tò mò muốn xem, dạng người lạnh nhạt nhà ngươi , mai đây sẽ dây dưa với một người đàn ông như thế nào.”

Một người đàn ông ư thế nào ư……

Lăng Hoa nói rất đúng.

Nữ nhân, trời sinh ra đã biết.

Sắc trời ảm đạm, đêm dần buông.

Viên Phi Phi trong gian bếp nhỏ sẩm tối, tay ôm đầu của Trương Bình, trán gác lên nhau. Nàng hơi thấm mệt, chậm rãi vươn ngón tay, đầu ngón tay nhè nhẹ đặt trên môi của Trương Bình. Có lẽ do vừa rồi Viên Phi Phi quá dùng sức, môi của Trương Bình bị cọ sát đến nóng lên một chút. Viên Phi Phi vừa đụng phải chút ấm áp này liền không khỏi cảm thấy chân tay bủn rủn, thân thể muốn co gập lại.

Nàng cũng nhắm mắt, giống như Trương Bình, ngón tay trỏ trườn lên chậm rãi, đụng đến răng của hắn. Bàn tay của Viên Phi Phi ngưng trong chốc lát, sau đó nhếch xuống giữa hai hàm răng của Trương Bình, từ từ cạy miệng của hắn ra.

Tay của Viên Phi Phi vô thức run lên.

Nàng cảm thấy mình đang làm một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Khuyết tật của Trương Bình là vùng cấm địa vùi sâu nơi đáy tim hắn, Viên Phi Phi cứ mãi ở bên ngoài, chưa từng có thể tuỳ tiện đặt chân vào. Thế nhưng giờ đây nàng cảm thấy không đủ ——nếu cứ chỉ ở bên ngoài, sẽ không bao giờ đủ. Nàng muốn đạp cánh cổng khoá kín vùng cấm địa kia xuống, không chỉ mở tung cửa, mà còn muốn nghênh ngang tiến vào.

Cạy được một khe hở bên khoé miệng, cũng giống như đẩy ra cánh cửa của trái tim, Viên Phi Phi cảm thấy tim mình ngứa ngáy vô cùng, nàng trở mình, áp người lên thân thể của Trương Bình.

Nàng lại kề miệng của mình đến.

Lần thứ hai, Viên Phi Phi đã như chiếc xe quen đường quen nước, nàng không có cảm giác cấp bách nữa, mà từ tốn từng li từng tí, nhẹ nhàng nhấm nháp môi của Trương Bình như đang nếm một món bánh kẹo thơm ngon nhất của Điền Tố Phường. Tuy nhiên, môi miệng của Trương Bình không có vị ngọt, chỉ mang chút hơi ấm, và vị đắng nhàn nhạt của hương trà.

“Ông chủ……” Viên Phi Phi khẽ thì thầm một câu, như nàng vẫn đang cùng hắn nói chuyện. “Ta muốn hôn ông, ông có nguyện ý không.”

Trương Bình nằm rất yên tĩnh.

Viên Phi Phi ra vẻ đợi một hồi, sau đó nói: “Vậy coi như là nguyện ý nhé.” Nàng vừa ghé mặt đến gần vừa lẩm bẩm, “Ông không nguyện ý cũng chịu thôi……”

Viên Phi Phi đưa lưỡi vào khẽ thăm dò, đụng phải răng của Trương Bình, nàng cảm thấy nhồn nhột, bật cười ha ha mấy tiếng. Tay của nàng nắm lấy chiếc cằm cứng rắn của Trương Bình, khiến cho hắn hé miệng to hơn nữa, sau đó đưa đầu lưỡi tiến sâu vào trong miệng của hắn.

Bên trong, là một khoảng trống không, Viên Phi Phi đảo quanh một vòng, lúc chuyển xuống dưới một chút, bỗng chạm vào một vật mềm mại.

Viên Phi Phi sửng sốt, chợt nghĩ đến gì đó, lòng thoắt như đang chìm trong một đám sương mù, vừa dày đặc vừa mong manh, vừa dịu dàng vừa huyền ảo.

Lưỡi của Trương Bình không bị cắt tận gốc, chỉ là mất đi hơn nửa, đầu lưỡi của Viên Phi Phi nhẹ nhàng phác thảo phần lưỡi mềm mại còn sót lại, nước miếng giao nhau rồi lại kéo ra triền miên như tơ bạc. Đầu óc nàng biến thành một khối mê man, quên hết tất cả, mọi giác quan chỉ tập trung ở phần lưỡi tàn phế mềm mại ngoan ngoãn đang nằm rất yên lặng kia.

Chính phần lưỡi này, đã làm cho Trương Bình vĩnh viễn một đời không thể nào nói được câu nói hoàn chỉnh nào nữa.

Viên Phi Phi là một đứa trẻ rất kỳ lạ.

Xưa giờ nàng chưa từng thương hại Trương Bình, cũng chưa từng thay hắn tiếc hận. Bời vì trong lòng nàng, bộ dạng của Trương Bình đã là như vậy.

Hắn ổn trọng, chững chạc, đôi khi có chút ngốc nghếch.

Hắn chưa bao giờ mở miệng nói lấy một câu.

Trong tim nàng, Trương Bình chính là mang bộ dạng như vậy.

Đêm hôm ấy, Viên Phi Phi phải tốn rất nhiều công sức mới tha được Trương Bình vào đến trong phòng, nhét lên giường.

Nàng nằm sấp trên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ, từ từ nhập mộng.

Sáng hôm sau, Viên Phi Phi tỉnh giấc rất sớm, nàng vừa mở mắt đã ngó bên mình, Trương Bình vẫn chưa tỉnh. Viên Phi Phi cảm thấy hơi chột dạ……

“Có phải là đã bỏ quá nhiều hay không đây.”

Viên Phi Phi mặc quần áo xong xuôi, cơm cũng không lo ăn, lao ra khỏi cổng chạy thẳng đến chỗ của Tám Chó.

“Ngươi bỏ bao nhiêu.”

“Hả?” Viên Phi Phi nghĩ một chút, “Toàn bộ.”

Tám Chó: “……”

Một khắc sau, Tám Chó bảo: “Cứ đợi đi vậy, đến khoảng giờ này ngày mai có lẽ sẽ tỉnh.”

Viên Phi Phi: “Lâu vậy sao!?”

Tám Chó lườm nàng một cái, nói: “Nhiêu đó thuốc đủ để hạ gục một con bò đấy.”

Viên Phi Phi: “Ngày mai khẳng định sẽ tỉnh?”

Tám Chó: “Không sai biệt lắm.”

Được Tám Chó cam đoan, Viên Phi Phi quay về nhà. Trương Bình nằm yên lặng trên giường, trông như chưa hề nhúc nhích.

Viên Phi Phi thở dài một hơi, giúp Trương Bình lật người.

“Tự làm bậy không thể sống……” Viên Phi Phi chép miệng, quyết định đi làm chút công việc trong nhà.

Nàng gom hết những khí cụ còn lại trong kho, đem ra ngoài bán.

Viên Phi Phi rất biết buôn bán, doạ dẫm gạt gẫm đều dùng, đến giữa trưa đã bán được hết hàng. Sau đó nàng ngồi bên đường, rảnh rỗi ngáp ruồi.

Không có Trương Bình bên cạnh, nhà nàng cũng lười không buồn về.

Mãi đến khi chiều tối, Viên Phi Phi mới về đến nơi.

Kết quả, nàng vừa đẩy cổng vào sân, liền trông thấy Trương Bình đang ngồi xổm bên cửa bếp nhai màn thầu.

Viên Phi Phi: “……”

Nàng chạy đến gần, “Ông chủ, tỉnh rồi?”

Trương Bình ngước mắt nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

Viên Phi Phi ngồi xổm xuống cạnh hắn.

“Cho ta một nửa, ta cũng đói rồi.”

Trương Bình hít một hơi, bẻ đôi màn thầu ra, đưa cho Viên Phi Phi một nửa, Viên Phi Phi nhận lấy, bắt đầu ngồi ăn cùng Trương Bình.

Hai ngươi cứ như vậy trong gió mát chiều tà, đem chỗ bánh màn thầu hấp hôm qua ra ăn sạch. Đương nhiên Viên Phi Phi cũng chỉ được ăn có nửa cái.

Nàng nhìn cái bát trống không, nói: “Ông chủ, đây là phần ăn của hai ngày đấy.”

Trương Bình không biết sao, mắt dõi nhìn bóng cây trong sân chăm chú, không có phản ứng.

Viên Phi Phi cười bảo: “Có phải ông lại ôm tâm sự trong lòng, còn không sao lại ăn nhiều như vậy.”

Trương Bình quay qua nhìn Viên Phi Phi.

Hắn vừa bị ngủ mê một ngày một đêm, trong mắt toàn tơ máu, Viên Phi Phi nhìn, không biết sao lại thấy đau lòng, rũ đầu nói: “Ông chủ, lần sau ta sẽ không bao giờ hành hạ ông như thế nữa.”

Bỗng nhiên, Viên Phi Phi nghe thấy một tiếng cười khe khẽ, ngước mắt lên, liền trông thấy khuôn mặt của Trương Bình ——tuy cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn như cũ tràn ngập nét ôn hoà.

Ta nhận thua, ngươi muốn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.