Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 33: Chương 33: Đại Thúc Bị Makeover.




Đêm ấy, Viên Phi Phi nằm trên giường, Trương Bình nằm ngủ bên cạnh.

Trương Bình cả một ngày làm việc, không lâu sau đã ngủ.

Viên Phi Phi vẫn còn chống mắt.

Đã từng có rất nhiều lần Trương Bình là người nhập mộng trước nàng. Viên Phi Phi chầm chậm xoay mình, Trương Bình nằm nghiêng, xây lưng về phía nàng.

Đêm khuya người lắng.

Viên Phi Phi nương theo ánh trăng yếu ớt, nhìn bóng lưng dày rộng của Trương Bình. Hắn mặc một chiếc áo sát nách, đã vô cùng cũ kỹ. Viên Phi Phi còn nhớ, đây là vải Hồng Anh đưa tặng hai năm trước, vốn là để làm mền, kết quả còn dư một khúc, Trương Bình tự đo đạc, làm thành một chiếc áo để mặc.

Trương Bình là đàn ông to xác, tài nghệ may vá khỏi cần bàn. Trong hai năm qua, chiếc áo đã sứt chỉ không biết bao nhiêu lần, cổ áo đã te tua. Cuối cùng Viên Phi Phi thật tình nhìn hết nổi, theo Lăng Hoa học hai hôm, về nhà cắt một miếng vải đệm bên ngoài rồi khâu hết lại cho Trương Bình.

“Cho ông, lần này không thể nào sứt chỉ được nữa.” Nàng đã nói với Trương Bình.

Lúc đó Trương Bình mới vừa làm việc xong, quay về phòng, người đầy mồ hôi. Mỗi khi hắn làm việc xong, phản ứng sẽ chậm hơn bình thường một chút, sau khi đón lấy chiếc áo, hắn nhìn nó chằm chằm hồi lâu.

“Ông chủ?”

Trương Bình bừng tỉnh, đem áo đặt xuống giường, xoa xoa đầu của Viên Phi Phi.

Đến nay, chuyện đã qua rất lâu rồi.

Trong bóng tối, Viên Phi Phi chậm rãi nhấc tay, nàng không dám đụng Trương Bình, nên chỉ phác hoạ theo đường nét lên xuống của bóng lưng hắn.

Dẫu cách một lớp áo vải, dẫu cách cả bóng đêm, Viên Phi Phi vẫn cảm nhận được từng đường lên xuống nhấp nhô của tấm lưng ấy như cũ. Như núi đồi và khe rãnh nho nhỏ trên một vùng đất bao la.

Trương Bình làm việc xong, sẽ lau mình một lượt, nhưng vẫn để lại trên người một mùi mồ hôi nhàn nhạt.

Ngày đông thì không đến nỗi, còn vào những ngày hè, mùi mồ hôi này sẽ càng nồng đậm hơn.

Viên Phi Phi yêu thích hương vị đó.

Trên người Bùi Vân cũng có hương vị, một loại hương vị như hoa lan của quân tử khí, dịu dàng nho nhã. Trên người Lăng Hoa cũng có, nồng nàn của son phấn và nước hoa, quyến rũ mê người.

Nhưng Trương Bình không hề giống như họ.

Nhiệt độ của cơ thể của Trương Bình bình thường cao hơn người khác, lẫn trong mùi mồ hôi phảng phất là mùi hương không đậm không nhạt của cơ thể hắn, trộn chung lại, thành một hương vị ấm áp thịnh khí của đàn ông, như hiện giờ.

Bao trùm xung quanh Viên Phi Phi, khiến nàng không thể không co gập.

Đêm ấy, Viên Phi Phi nhìn tấm lưng của Trương Bình, lâu thật lâu.

Nàng giống như ngẩn người, cũng giống như đang nghĩ suy gì đó.

………

Sớm tinh mơ hôm sau, Trương Bình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Viên Phi Phi tay đang chống đầu ở một bên ngó hắn.

Rất ít khi thấy được nàng dậy sớm như thế này, Trương Bình chống người ngồi dậy, ngó qua nàng.

Viên Phi Phi mở miệng nói: “Ông chủ.”

Trương Bình vận động cánh tay một chút, thản nhiên cười với nàng.

Viên Phi Phi: “Ta đi coi Lưu quả phụ với ông nhé.”

Cánh tay đang duỗi của Trương Bình chợt khựng lại.

Viên Phi Phi đã mặc quần áo tươm tất, thậm chí đầu tóc cũng đã sửa soạn đàng hoàng, nàng vẫn cải trang làm thiếu niên, trên búi tóc trùm một chiếc khăn vuông màu trắng xanh, tươi cười với Trương Bình nói: “Ông chủ, hôm nay trời thật đẹp, rất thích hợp với những việc đào hoa.”

Trương Bình yên lặng một hồi, lắc đầu.

Viên Phi Phi đã sớm liệu đến màn này, giọng điệu của nàng không thay đổi, nói: “Ông lo lắng điều gì.”

Cơ mặt của Trương Bình thắt chặt, không nhìn Viên Phi Phi nữa.

Viên Phi Phi nghiêng đầu, cười với Trương Bình nói: “Ông chủ, ông lo lắng điều gì.”

Trương Bình đăm chiêu, nhấc tay ra hiệu.

Ta đã nói qua rồi.

Viên Phi Phi: “Nói không có lý.”

“……”

Viên Phi Phi: “Ông chủ, là người ta coi trọng ông trước, nếu như ông mà không ngon lành như ông nghĩ, cô ta sao lại đi tìm bà mối đến nói chuyện. Ta nghe ngóng qua rồi, tiền công của Mã Bà không rẻ chút nào.”

Nàng ôm chân mình, ngó ngó cặp chân dài của Trương Bình, nói đùa: “Ông chủ, bình thường ông không tự ngó mình một chút sao.”

“……?”

“Nào nào.” Ngón tay của Viên Phi Phi ngoắc ngoắc, chỉ điểm cho Trương Bình: “Ta không nói đùa với ông, ta xem đống bùn nhão trên phố, kẻ nào kẻ nấy trông như mấy con tò he, xong ta ngó ông.” Viên Phi Phi vỗ “đét” vào đùi của Trương Bình, reo lên: “Thật là tráng kiện như một con bò!”

Bị nàng bỗng dưng đập cho một phát như thế, Trương Bình giật bắn mình, lúc vừa kịp phản ứng lại, muốn trừng trị nàng, thì Viên Phi Phi đã đi trước một bước, sà tới đem mặt mình dí sát vào mặt Trương Bình.

“Ông chủ, ông hoàn toàn không biết bản thân đẹp trai cỡ nào.”

Viên Phi Phi nhìn Trương Bình gần trong gang tấc, thản nhiên cười.

“……”

Trương Bình đầu tóc để xoã, che đi nửa khuôn mặt, nhưng Viên Phi Phi vẫn nhìn ra được, hắn lại hiếm khi đang đỏ mặt lên.

“Ối——“ Viên Phi Phi la lên một tiếng cố tình kéo dài, mặt toàn ý cười nói: “Ông chủ, ông quả thực không chịu nổi lời khen.”

Trương Bình hơi thở căng thẳng, quẫn bách ngồi đó, nắm vai Viên Phi Phi xoay nàng về phía mình. Viên Phi Phi không chịu buông tha, nói: “Ông mau mặc áo vào.”

Trương Bình lắc đầu.

Viên Phi Phi nhảy xuống khỏi giường, đem áo của Trương Bình ném lên đầu hắn.

Trương Bình vẫn ngồi ngây ngốc như cũ.

“Nhìn cái gì, đây là đồ ta moi nguyên buổi sáng mới ra.” Viên Phi Phi đứng trước mặt Trương Bình nói: “Là áo mới trong tủ, quanh năm suốt tháng ông cũng không mặc được lấy vài lần, để làm quái gì.”

Trương Bình ngước mắt, nhìn Viên Phi Phi ở trước mặt, có vẻ hơi do dự.

Viên Phi Phi đang nhìn hắn thản nhiên như vậy.

Trương Bình khẽ mím môi, lại cúi đầu. Viên Phi Phi lại gần, giúp hắn xỏ tay vào áo.

“Mặc vô mặc vô.”

Trương Bình như một người gỗ, bị Viên Phi Phi kéo tay kéo chân, rốt cuộc cũng coi như mặc xong.

Lúc lôi Trương Bình từ giường đứng dậy, bản thân Viên Phi Phi cũng sững sờ.

Viên Phi Phi mười tuổi từ Tú Ổ thư viện xuất sư. Kỳ thực cũng không phải đã học xong, chỉ là chữ cũng đã biết khá nhiều, Viên Phi Phi lại mang thân con gái, không thể tham gia thi cử, huống chi theo thời gian nàng lớn dần lên, nếu tiếp tục học nữa, cũng dễ dàng bị người ta phát hiện chân tướng. Cho nên, năm nàng mười tuổi, đã dần dần nới lỏng quan hệ với bạn học, rồi rời thư viện. Ngày Viên Phi Phi chính thức rời đi, Khuất Lâm Uyển mời Trương Bình đến hoa viên của thư viện cùng ăn bữa tối. Trương Bình rất xem trọng lời mời này, cất công đi mua một chiếc áo mới.

Đây là một trong vài bộ quần áo tốt ít ỏi của Trương Bình —— trường bào màu xanh nước biển hiền hoà, cổ áo và tay áo thêu những viền mây nhạt. Lồng ngực cuồn cuộn mạnh mẽ, thắt lưng rộng màu đem sẫm, quấn quanh vùng eo thon rắn, làm cho dáng người cao lớn càng thêm vô cùng sinh động.

Viên Phi Phi nhìn một hồi, cười hì hì với Trương Bình, khẽ lẩm bẩm: “Lời cho nàng ta rồi.”

Trương Bình dường như vẫn còn đang ngây người, không nghe rõ Viên Phi Phi nói gì, hắn nghi hoặc nhìn Viên Phi Phi, Viên Phi Phi lắc đầu. Nàng bước tới nắm cổ tay của Trương Bình lôi kéo vào góc phòng, đến trước một chiếc gương đồng đặt trên bệ cửa sổ.

“Ông chủ, ông đợi chút.”

Nàng xoay người, kéo chiếc ghế bên bàn đến, đặt sau người Trương Bình.

“Ngồi.”

Trương Bình bị Viên Phi Phi ấn xuống ghế, hắn nhấc tay, muốn ra hiệu gì đó, lại bị Viên Phi Phi ngắt lời.

“Ông ngồi yên đây, ta giúp ông búi tóc.”

Trương Bình vẫn còn muốn động đậy, Viên Phi Phi vỗ vào cổ của hắn.

“Cúi đầu cúi đầu, ông ngồi mà sao vẫn còn cao thế này.”

Trương Bình do dự một chút, cuối cùng cũng vẫn cúi đầu.

Viên Phi Phi dùng chiếc lược gỗ giúp Trương Bình chải tóc. Tóc của Trương Bình hơi khô, khi chải tóc rất mất công. Viên Phi Phi kiên nhẫn chải xong, sau đó để cho Trương Bình ngẩng đầu lên lại.

Tay phải của nàng để ở chân tóc, tay trái của nàng cầm mớ tóc, gom hết tóc lại thành một bờm, rồi rút từ thắt lưng ra một chiếc trâm gỗ, đặt ngang bờm tóc, đem tóc quấn qua quấn lại quanh chiếc trâm, sau cùng đem phần đuôi tóc nhét vào trong búi tóc.

Trương Bình lặng lẽ ngồi, nhìn Viên Phi Phi trong chiếc gương đồng.

Hắn ngày thường vốn không dùng đến gương, chiếc gương này đặt ở đây đã không biết bao nhiêu năm, soi vào không còn thấy rõ nữa, thế nhưng hắn đối với cô bé này quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ cần ngó sơ qua vài nét đại khái, hắn cũng có thể tự hình dung ra được nguyên một trạng thái của Viên Phi Phi.

Qua hình ảnh mơ hồ trên mặt kính, Trương Bình hơi cảm thấy hốt hoảng.

Hắn nhớ rõ, khi Viên Phi Phi còn nhỏ, có một cặp mắt tròn xoe, trông rất linh lợi. Sau này không biết vì sao, đôi mắt tròn đó càng ngày càng hẹp lại, càng ngày càng dài ra, cuối cùng thì biến thành một đôi mắt phượng một mí. Thiếu đi một phần linh động, thêm vào một chút ma mị.

Đã có rất nhiều lần, hắn không biết nàng đang nghĩ gì.

“Xong rồi.”

Viên Phi Phi khẽ vỗ tay một cái, nói với Trương Bình.

Trương Bình bừng tỉnh, nhìn nàng một cái. Viên Phi Phi nói: “Đứng lên xem xem.”

Trương Bình đứng dậy, Viên Phi Phi lui ra sau vài bước, híp mắt, tử tế quan sát.

Trương Bình ngày thường không thích phiền toái, không hay búi tóc kiểu này, hơn nữa hắn cũng không thường ra khỏi cửa, lúc ở trong nhà luyện sắt làm việc, chỉ dùng dây buộc hết tóc ra sau gáy.

Giờ đây tóc Trương Bình được búi cao thật cao, làm cho những đường nét trên khuôn mặt hắn càng thêm rõ ràng, nhất là đường viền của quai hàm, không tinh tế sạch sẽ như những chàng công tử trẻ tuổi, nhưng lại mang một vẻ trưởng thành và mạnh mẽ rất riêng.

Viên Phi Phi nhìn đến say mê.

Trương Bình bị nàng nhìn chằm chằm như thế, không biết vì sao, hốt nhiên có chút cảm giác ngượng ngùng.

Cũng may, Viên Phi Phi không nhìn lâu.

“Như vậy được rồi.”

Trương Bình lặng lẽ ngó nàng.

Viên Phi Phi bước tới, ngẩng đầu nói với Trương Bình: “Ông chủ, như vậy là tốt rồi.”

Trương Bình vẫn như cũ, mặt không biểu cảm.

Viên Phi Phi nắm tay áo của hắn kéo ra khỏi phòng.

“Đi nào đi nào.” Nàng đẩy cửa mở, bên ngoài mặt trời chói loà, làm cho nàng suýt nữa hoa mắt. “Ôi ôi, trời quá đẹp.”

Trương Bình bị nàng lôi ra tới sân, bỗng giống như vừa tỉnh ngộ, đứng khựng lại.

Viên Phi Phi ngoái đầu, Trương Bình ra hiệu ——

Ngươi ăn cơm chưa.

Viên Phi Phi há hốc mồm, “Làm sao có thể đã ăn rồi!”

Trương Bình gật gù, xoay người muốn chạy vào bếp. Viên Phi Phi vội vã chụp lấy Trương Bình từ phía sau, Trương Bình quay lại, mặt rất tự nhiên.

Ăn trước đã.

“Ăn cái khỉ gì!” Viên Phi Phi la ầm lên, Trương Bình mím chặt môi.

“Ông giờ này còn muốn ăn cơm!?” Viên Phi Phi điên ruột nói, “Ta thật là——“ Nàng vò đầu bứt tai, rồi nói với Trương Bình: “Được rồi ông yên tâm, đợi tí nữa bảo đảm có cơm ăn!”

Trương Bình hơi khó hiểu.

Viên Phi Phi dài cổ ra trừng mắt với hắn, nói: “Ông vẫn nên nghĩ một chút xem tí nữa gặp Lưu quả phụ thì sẽ nói những gì với người ta đi.”

Trương Bình đứng yên một chỗ, thần sắc do dự. Hắn thậm chí còn không biết, rốt cuộc là vì sao đã đi tới nước này. Viên Phi Phi để hết vào trong mắt, cười nhạo một tiếng.

“Đi thôi.”

Thế là, Trương Bình bị Viên Phi Phi lôi kéo, đi ra khỏi cổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.