Dùng cơm xong, Khuất Lâm Uyển cáo từ ra về, trước khi đi còn khen Viên Phi Phi.
“Bé con này khá thông minh, học chữ rất tốt, mỗi tội không thích đọc sách.”
Viên Phi Phi bám thắt lưng của Trương Bình, núp ở sau lưng hắn giương mắt nhìn, Trương Bình đặt một tay lên đầu nàng. Trương Bình và Viên Phi Phi tiễn Khuất Lâm Uyển đến cửa, Khuất Lâm Uyển cảm thấy mỹ mãn ra về.
Chỉ còn lại hai người, Viên Phi Phi hoạt bát trở lại, nàng chạy vào trong phòng đem miếng bánh đã cất kỹ trước đó ra, đưa cho Trương Bình.
“Ông chủ ăn đi!”
Trương Bình nhận lấy, trông thấy đó là gì, ánh mắt của hắn liền nhìn Viên Phi Phi đầy nghi hoặc, Viên Phi Phi giải thích: “Mới rồi đi thăm Mít Ướt, trên đường đi tiên sinh mua đến để dỗ hắn, ăn không hết nên đem về !”
Trương Bình gật đầu, dắt Viên Phi Phi vào nhà, bỏ bánh vào một cái bát, đặt ở trước mặt Viên Phi Phi. Viên Phi Phi nói: “Ta đã ăn rồi, ông xem đã bị cắn mất một nửa, đều là ta ăn đó.”
Trương Bình cười cười, nhón nửa miếng bỏ vào miệng.
Viên Phi Phi lập tức hỏi: “Ông chủ ăn ngon không?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi còn muốn đưa hắn thêm, Trương Bình xua tay, ý là đã đủ rồi, Viên Phi Phi bỏ chỗ bánh còn lại vào miệng mình.
Trương Bình thừa dịp Viên Phi Phi đang còn ăn ngấu nghiến, lấy một tờ giấy và mẩu than ra, Viên Phi Phi sáp lại gần, nhìn thấy Trương Bình viết ở trên giấy——
Thân thể Bùi công tử như thế nào
Viên Phi Phi nhận biết chữ Bùi, chữ tử, thêm chữ như, tuỳ tiện đoán ra, nàng nói với Trương Bình: “Thì vẫn còn sống thôi.”
Trương Bình hơi nhíu mày nhìn nàng, Viên Phi Phi nghiêm mặt nói: “Thân thể hắn đã khá hơn nhiều rồi.”
Trương Bình gật gù.
Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, bỗng thì thầm: “Ông chủ, ông biết không, cái tên du côn Lưu Tứ mà đánh bọn ta bữa nọ, mấy hôm trước đã bị tên kêu là Bệnh Hủi chỉnh rồi!”
Trương Bình hơi hơi hiểu ra, hắn nhìn Viên Phi Phi, nghĩ một chút, viết xuống giấy hỏi——
Ngươi làm sao biết.
Phen này Viên Phi Phi ngay cả nhìn cũng không cần nhìn đã đoán ra, nàng bảo: “Người ta nói với ta!”
Trương Bình thở ra một hơi nặng nề, tiếp tục viết.
Người nào.
Viên Phi Phi ấp úng nói: “Thì, thì người qua đường.”
Trương Bình tin mới là lạ.
Viên Phi Phi dưới ánh mắt thâm trầm của Trương Bình, rốt cuộc cầm cự không nổi, nàng nói: “Là một đứa ăn mày ngoài phố, ta quen lúc ta theo cha ta đến thành.”
Hàng lông mày của Trương Bình khoá chặt lại một chỗ, nét mặt lo lắng nhìn Viên Phi Phi.
Nàng đã đến đây khá lâu rồi, hắn vẫn còn chưa biết ngày thường nàng kết giao với loại bạn bè thế nào.
Trương Bình đang còn đắm chìm trong suy tư, Viên Phi Phi lại sáp vô nói: “Ông chủ, ta có đi ngó Lưu Tứ một cái, hắn bị Bệnh Hủi đánh cho chỉ còn lại một hơi thở, một bên mặt bị vả muốn hỏng luôn rồi.”
Trương Bình mang vẻ mặt phức tạp.
Viên Phi Phi cắn một miếng bánh dấm, “Đáng đời, chó cắn chó.”(1)
(1)tương tự như cá lớn nuốt cá bé, nhưng mình để nguyên văn vì trong câu này nàng vô tình gọi Trương Bình là chó
Trương Bình: “……”
Viên Phi Phi ăn xong món tráng miệng, đút ngón tay vào miệng mút, lại nói: “Trông không ra Bệnh Hủi già khụ vậy mà sức vẫn còn lớn như thế.” Chợt ngó thấy thần sắc của Trương Bình, nàng vội vàng nói thêm: “Tuy vậy sức lớn cũng vô dụng, ai lại đi dùng cái chiêu vả mặt vớ vẩn ấy bao giờ, ông biết không, chiếu theo lời cha ta mà nói, vả mặt là của nữ——“
Viên Phi Phi nói mới được một nửa đã thấy Trương Bình đứng bật dậy.
“Chao ôi ông chủ!” Viên Phi Phi giật bắn mình, ngẩng đầu nhìn Trương Bình. Ánh mắt của Trương Bình sâu xa, đưa tay bóp nhẹ cằm của Viên Phi Phi, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Viên Phi Phi cảm thấy nhồn nhột, cười khúc khích mấy tiếng.
“Hi hi, ông chủ ông làm gì đấy, nhột quá.”
Răng Trương Bình nghiến chặt xong lại nhả, nhả xong lại nghiến, cuối cùng vẫn thở một hơi dài, buông tay. Viên Phi Phi cảm thấy hắn hơi lạ, chạy lại hỏi: “Ông chủ, ông sao vậy.”
Trương Bình không để ý đến nàng, chuyên tâm uống trà, Viên Phi Phi chạy vòng vòng quanh hắn, chạy tới chạy lui, Trương Bình cũng không nói gì. Cuối cùng, Viên Phi Phi dùng luôn tay chân để trèo lên lòng hắn, ngồi trên đầu gối, Trương Bình cũng không đẩy nàng ra.
Viên Phi Phi dựa vào người Trương Bình, thỏ thẻ: “Ông chủ, ta biết ai hại Mít Ướt rồi.”
Lồng ngực Trương Bình khẽ phập phồng, làm Viên Phi Phi bị nâng lên, Viên Phi Phi nhìn hắn, nói: “Ta không dấu ông, ta đi gặp Lưu Tứ rồi, hắn nói là một hộ họ Giang thuê hắn động thủ.” Nàng thì thầm, “Ông chủ, trong thành hộ họ Giang lớn nhất chính là ‘Chấn Huy Tiêu Cục,’ đứng đầu là một người tên Giang Chấn Thiên.”
Trương Bình một tay đặt trên bàn, khẽ vuốt cằm, chẳng nói chẳng rằng nhìn Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói đến đoạn bí mật, mắt híp lại, nàng bỏ nhỏ: “Giang Chấn Thiên……. hê hê, ở thư viện của chúng ta, có một người tên Giang Chấn Việt, ông chủ ông nói xem, tên làm sao mà có thể giống nhau như vậy, bọn họ nhất định là người một nhà.”
Nét mặt của Trương Bình thoải mái, không có biểu hiện gì.
Không có biểu hiện chính là một biểu hiện rõ nhất, Viên Phi Phi biết, ý của Trương Bình là ——
Chút quan hệ này, vẫn chưa đủ.
Viên Phi Phi: “Ông chủ ông có còn nhớ cái trò chơi mà ta đã từng kể với ông không.” Viên Phi Phi làm động tác ném đồ, nói: “Là cái trò mà biếu không cho ta biết bao nhiêu là món điểm tâm đó.”
Trương Bình vui vẻ gật đầu.
Viên Phi Phi lại nói: “Lần đó ta đem con sói con ông cho ta đến đặt, bọn chúng tranh nhau giành, cuối cùng có một kẻ tên Giang Chấn Việt chọi trúng. Chỉ đáng tiếc, giữa chừng tiên sinh đến, hắn không lấy được. Khi ấy tiên sinh đến cùng với Mít Ướt.” Viên Phi Phi vỗ đùi một cái, la lên: “Cho nên mới nói, hắn nhất định đã bất mãn với Mít Ướt rất lâu rồi, phen này tìm được cơ hội nên trả thù hắn!”
Trương Bình híp mắt —— chẳng qua không phải là do những lời Viên Phi Phi nói, mà là cú vỗ vừa rồi của Viên Phi Phi đập ngay xuống đùi của hắn, hắn gỡ bộ móng vuốt không ngoan ngoãn đó ra, Viên Phi Phi vẫn còn đang khoái chí nói: “Ông chủ, ông nói coi có đúng không!?”
Trương Bình giữ nàng cho thật ngoan ngoãn một chỗ, trở tay viết bốn chữ lên giấy.
Bốn chữ này Viên Phi Phi đều biết.
Chớ lo nhiều chuyện.
Viên Phi Phi nhìn bốn chữ này một hồi, giống như đang cân nhắc điều gì, sau đó nàng mở miệng, giọng đã bình đạm hơn trước đó không ít. Nàng nói: “Cái này không được.”
Trương Bình nhìn nàng.
Viên Phi Phi: “Buổi tối hôm đó tổng cộng có ba người, trong đó có một người ——“ Nàng chỉ vào cổ của mình, nói: “Hắn cầm dao dí ở đây……”
Mặt Trương Bình lập tức biến sắc.
Viên Phi Phi bình tĩnh nói: “Ông chủ, cha ta từng nói với ta ‘Không tha cho con đường trước mặt, không để cho dao ở sau lưng.’ Cho nên, dù hiện giờ không được cũng đành, nhưng không cần biết bao lâu, ta tuyệt đối sẽ không quên hắn, cũng tuyệt đối không tha cho hắn.”
Lúc nàng nói những lời này, thần tình của Viên Phi Phi trông không giống như của một đứa trẻ chút nào, ánh mắt nàng vẫn trong sáng như cũ, nhưng đáy mắt lại ẩn hiện những tia màu đỏ tươi.
Nếu như người dưng, chỉ sợ sẽ coi những lời này như lời nói đùa huyênh hoang của trẻ con, thế nhưng Trương Bình không như vậy, hắn đã đi qua con đường vấy máu, tự nhiên sẽ nhận biết sắc màu.
Miệng của Trương Bình mím chặt, nhìn Viên Phi Phi.
Đó là một loại ánh mắt tìm tòi, lạnh như băng, xem xét.
Không biết qua bao lâu, Trương Bình chậm rãi nâng tay, viết hai nét.
Hai nét bút, một ngang, một dọc.
Một chữ thập(2)
(2) Chữ thập 十 là số 10.
Thời hạn mười năm, trước đó, không thể động thủ.
Viên Phi Phi chợt hiểu, nàng thu tờ giấy có viết chữ thập đó của Trương Bình gấp lại, vỗ ngực.
“Ta hứa!”
Trương Bình cười bình thản, kéo Viên Phi Phi thẳng người lên, lại lấy một tờ giấy, viết một chút chữ chuyện trò với nàng.
Viên Phi Phi có chữ biết có chữ không, tuy nhiên phần lớn nàng có thể đoán ra ý của Trương Bình, huống chi có khi Trương Bình còn chưa đặt bút, Viên Phi Phi đã đoán ra hắn muốn nói gì. Giữa một chủ một tớ này, “trò chuyện” cũng coi như thuận lợi.
Lại qua vài hôm, Bùi Vân đến thư viện.
Điều đầu tiên Viên Phi Phi nhận ra, hắn giống như đã gầy đi một chút.
Mà sau đó, nàng dần dần phát hiện, Bùi Vân càng trầm mặc hơn dạo trước.
Trước đây hắn tuy không thường nói chuyện với ai, nhưng không đến nỗi cả ngày cũng không ngẩng đầu lên như bây giờ.
Trừ lúc hành lễ với Khuất Lâm Uyển, còn có lúc đi ngang qua Viên Phi Phi, hắn sẽ rũ mắt nhìn nàng một cái, tất cả thời gian còn lại hắn đều gục đầu nâng cuốn sách thẻ tre rõ dày cắm cúi đọc.
Viên Phi Phi vì nhiều lý do khác nhau, bị Khuất Lâm Uyển đẩy xuống bàn chót trong lớp mà ngồi, nàng dựa vào bàn híp mắt nhìn Bùi Vân ở phía trên, rốt cuộc cho đến khi tan học, Trương Ngọc tới gọi nàng.
“Viên Phi, đi nào.”
Viên Phi Phi lười biếng liếc mắt, “Đi đâu.”
Trương Ngọc: “Mò cá đó, cá mùa xuân đã xuống mấy ngày trước rồi, hôm qua Tiêu Trúc chưa nói với ngươi sao.”
Viên Phi Phi nhớ ra rồi, nàng vừa mới nhớ thì khoé mắt quét qua bóng dáng cô độc đang ngồi của Bùi Vân, nghĩ một chút, nói: “Không đi nữa.”
Trương Ngọc trợn tròn mắt: “Không đi nữa? Sao lại không đi nữa, trước đó không phải đã nói xong rồi sao.”
Viên Phi Phi: “Không đi nữa, đói rồi.”
Trương Ngọc kéo cánh tay của Viên Phi Phi, cười bảo: “Đi đi đi, trên đường đi huynh mua cho đệ cái bánh.”
Viên Phi Phi giằng ra, “Không đi không đi, ngươi tự mình ăn đi.”
Trương Ngọc trăm miệng vô hiệu, đành buông tha.
“Vậy huynh đi trước đây.”
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Sau khi mọi người đều đi hết, Viên Phi Phi kêu phía trước.
“Này.”
Bùi Vân nghe, quay đầu lại nhìn nàng. Viên Phi Phi nói: “Tới đây.”
Bùi Vân cũng nghe lời, đứng lên đi thẳng tới bên Viên Phi Phi. Tới nơi hắn cúi đầu, hai tay khoanh lỏng ở trước ngực. Viên Phi Phi bưng má nhìn Bùi Vân đang đứng khép nép.
“Có thai à?”
Bùi Vân đã quen với cách nói chuyện không vào đề của Viên Phi Phi, hắn đứng bên cạnh Viên Phi Phi, nhẹ nhàng bảo:
“Con gái con rứa, đừng nói lung tung…..”
Viên Phi Phi: “Ngươi làm trò gì từ sáng tới tối cũng không đứng lên, cẳng ngồi vậy không mỏi sao?”
Bùi Vân lắc đầu, một vẻ như muốn nói lại thôi.
Viên Phi Phi: “Sao thế.”
Bùi Vân do dự: “Ngươi, ngươi không đi chơi với bọn họ sao.”
Viên Phi Phi thờ ơ bảo: “Không phải là không đi sao.”
Bùi Vân thấp giọng: “Kỳ thực ngươi để kệ ta cũng không……”
Viên Phi Phi lười mất kiên nhẫn với hắn, tự mình ngồi gấp giấy chơi.
Bùi Vân chợt nhớ ra điều gì, bỗng trông hào hứng hơn, hắn chạm chạm vào cánh tay của Viên Phi Phi.
“Ngươi xem cái gì đây.”
Viên Phi Phi ban cho hắn một cái nhìn, Bùi Vân lấy từ trong người ra một bọc giấy nhỏ.
Viên Phi Phi vừa nhìn thấy màu đỏ của giấy liền ngồi thẳng lên.
“A!” Viên Phi Phi tròn xoe mắt nhìn Bùi Vân, “Ngươi giấu kỹ thế, mau mở ra.”
Bùi Vân khẽ cười, mở bọc giấy ra.
Đây là giấy gói bánh của Điền Tố Phường, do sợ bị dầu loang ra, giấy gói rất nhiều tầng, Bùi Vân phong thái nho nhã, mở từng chút từng chút một.
Viên Phi Phi đợi không kịp, giựt lấy, xé vài cái bóc ra.
“Ối trời, còn chưa bị ăn miếng nào!” Viên Phi Phi bốc một miếng từ chiếc bánh hình lục giác màu xanh nhạt, bỏ vào miệng.
Bùi Vân ở một bên nói: “Đây là bánh đậu.”
Viên Phi Phi gật đầu, “Không tồi.” Nàng gõ gõ vào lớp giấy bọc, “Ngươi cũng ăn.”
Bùi Vân lắc lắc đầu, “Ta không thích ngọt, ngươi ăn tốt hơn.”
Viên Phi Phi không khách sáo, ăn nhồm nhoàm.
Bùi Vân ngồi một bên, trông tiểu cô nương có khuôn mặt hồng hào ở bên cạnh, ăn đến vụn dính khắp mặt, vài sợt tóc mai loà xoà trước trán, tinh tế mềm mại.
Viên Phi Phi ăn đã ăn đời, dừng tay, ngoảnh đầu nhìn Bùi Vân.
“Ngươi nhìn ta hoài làm gì.”
Bùi Vân như có chút thất thần, khẽ bảo: “Vừa nãy ta nói sai rồi.”
Viên Phi Phi: “Cái gì.”
Ánh mắt của Bùi Vân chuyển đến đôi mắt của Viên Phi Phi.
“Ta nói sai rồi, ngươi không cùng với bọn họ cũng tốt, cái bọn họ cho được, ta cũng có thể.”
Viên Phi Phi sửng sốt, Bùi Vân chậm rãi nói:
“…… Cái họ không cho được, ta vẫn có thể như cũ mà cho.”