Bùi Vân đoan chính gập người làm một cái đại lễ, kêu lên: “Kính chào ông chủ——“
Trương Bình quẫn bách, rối rít xua tay, còn liên tục ra hiệu bằng mắt với Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi hoàn toàn không để ý tới, nàng gật gù với Bùi Vân, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với biểu hiện của hắn.
Trương Bình đành phải tự mình tiến lên, nâng Bùi Vân dậy, dùng tay ra dấu với hắn. Mặt Bùi Vân trông mờ mịt, Trương Bình bặm bặm môi, bất đắc dĩ ngó Viên Phi Phi cầu cứu.
Viên Phi Phi đi tới, vỗ vỗ vai Bùi Vân, cố ra vẻ già dặn nói, “Được rồi, miễn lễ.”
Trương Bình: “……”
Bùi Vân thẳng người lại, Trương Bình mời hắn ngồi ghế, sau đó lấy tay ra hiệu với Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi liếc một cái.
Hỏi xem hắn muốn ăn món gì.
Viên Phi Phi trong lòng thầm cảm thấy câu hỏi này dư thừa (1), nói với Bùi Vân: “Ông chủ hỏi ngươi, có thích ăn thịt băm xào không.”
(1) nguyên văn là “trong lòng thầm đảo trắng mắt,” tức là she secretly wants to roll her eyes , mà tiếng việt không có cái expression này nên mình không dịch thẳng.
Nói xong lại bổ xung thêm một câu, “Xào chung với trứng gà.”
Trương Bình hơi ngạc nhiên, tưởng là Viên Phi Phi nhìn mình ra hiệu không rõ, hiểu không ra ý, hắn xua xua tay, ra hiệu lại thật chậm thêm một câu.
Không phải là ý đó
Viên Phi Phi làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, quay qua nói với Bùi Vân đang nghiêm túc lắng nghe: “Còn có mì nước, thích hay không?”
Trương Bình: “……”
Thịt băm xào trứng gà, mì nước, đây là hai món Viên Phi Phi hay thích ăn nhất mỗi ngày, đến lúc này mà Trương Bình còn trông không ra trò quỷ của Viên Phi Phi thì uổng cho hai mươi mấy năm làm người của hắn.
Bùi Vân hít sâu một hơi, cung kính thưa với Trương Bình: “Dạ bẩm ông chủ, con ăn món gì cũng đều được.”
Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, lần này tay cũng lười không thèm ra hiệu nữa. Viên Phi Phi cảm thấy khá đủ rồi, hắng giọng nói với Bùi Vân: “Không cần kêu là ông chủ nữa.”
Bùi Vân ngẩn ra, “Vậy, vậy——“
Trương Bình thò tay lấy một tờ giấy trên bàn, cầm mẩu than viết ——
Không cần câu nệ, cứ chiếu theo vai vế được rồi.
Viết xong, Trương Bình bình thản nhìn Bùi Vân cười. Có lẽ nụ cười này làm cho Bùi Vân thả lỏng một chút, hắn khẽ nói: “Vậy, vậy con xin mạo muội dùng vai chú mà gọi được không ạ.”
Trương Bình gật đầu.
Bùi Vân cũng cười, hắn chắp tay hành lễ với Trương Bình nói: “Cháu là Bùi Vân, xin ra mắt Bình Thúc.”
Trương Bình vỗ vô vai hắn, lại viết xuống giấy ——
Không biết trước sẽ có khách tới, trong nhà không có chuẩn bị, chỉ có chút cơm canh đạm bạc, mong đừng chê cười.
Bùi Vân vội vàng lắc đầu, “Sao thế được, là do cháu làm phiền.”
Trương Bình buông mẩu than, xoay người ra khỏi phòng đi làm cơm.
Trương Bình đi rồi, Bùi Vân nhìn Viên Phi Phi đang còn ngồi bên bàn cắn hạt dưa. Hắn ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên ghế, nói với nàng: “Bình Thúc thật là tốt.”
Viên Phi Phi hừ hừ một tiếng, “Đương nhiên rồi.”
Bùi Vân mặt mang nét cười, ngó bàn đăm chiêu không nói.
Viên Phi Phi ngó qua, bảo: “Nghĩ gì đó?”
Bùi Vân khẽ bảo: “Ta nên tạ ơn Bình Thúc thật tốt mới phải.”
Viên Phi Phi xua tay: “Không phải chỉ đi thăm ngươi một lần thôi sao, gì mà đòi cảm tạ nhiều thế.”
Bùi Vân lắc đầu, nói: “Không phải cảm tạ cái đó……”
Viên Phi Phi: “?”
Bùi Vân hai tay chắp lại, đặt trên đùi, mỉm cười nói với Viên Phi Phi: “Bình Thúc lòng dạ lương thiện, không những thu nhận ngươi, lại còn đưa ngươi đến thư viện học chữ.”
Viên Phi Phi cầm hạt dưa nhắm vào trong bát để vứt, miệng vừa cắn hạt dưa răng rắc vừa nói: “Không phải thu nhận, mà là mua ta về, mua về, hiểu không hả.”
Bùi Vân khẽ cười lên một tiếng, “Ừ, hiểu.”
Viên Phi Phi trừng hắn một mắt, lại nói: “Tuy nhiên, ông chủ đích xác là một người tốt, điều này đúng.”
Bùi Vân: “Phi Phi, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không.”
Viên Phi Phi nói dứt khoát: “Không nhớ nữa.”
Bùi Vân: “……”
“Hahaha.” Viên Phi Phi nhìn vẻ mặt sững sờ của Bùi Vân lập tức vui vẻ.
Bùi Vân thở phào một hơi, khẽ nói: “Ngươi lại hù ta.”
Viên Phi Phi khinh bỉ nói: “Gan nhỏ thế.”
Bùi Vân: “Lúc đó ngươi thật hung hăng.”
Viên Phi Phi: “Bây giờ không hung hăng nữa?”
Bùi Vân cười bảo: “Không hung hăng nữa.”
Viên Phi Phi chọi ngay một hạt dưa tới, trúng giữa hai hàng my của Bùi Vân, Bùi Vân “ối chao” một tiếng ôm đầu, nhìn Viên Phi Phi đầy trách móc.
Viên Phi Phi nhướn lông mày, “Bây giờ không hung hăng nữa?”
Bùi Vân uất ức nói: “Nào có người con gái nào muốn để cho người ta bảo mình hung hăng……”
Viên Phi Phi khinh bỉ nhìn hắn, không nói gì.
Bùi Vân ngó bốn bề, lại bảo: “Phi Phi, đây là phòng của Bình Thúc?”
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Bùi Vân quay qua, mặt hơi đỏ, khẽ nói: “Vậy, vậy chút nữa ta có thể đi xem phòng của ngươi một chút không.” Hắn vừa thấy Viên Phi Phi quay qua nhìn mình, vội vàng nói: “Ta không phải, không phải……”
Hắn lắp bắp hồi lâu nói không ra câu nào, Viên Phi Phi đã bắt đầu lấy làm lạ nói: “Cái gì phòng của ta, đây chính là phòng của ta mà.”
Bùi Vân: “……Cái gì?”
Viên Phi Phi: “Đây là phòng của Trương Bình, cũng là phòng của ta, sao nào.”
Bùi Vân bàng hoàng hồi lâu, sau đó nhảy dựng từ trên ghế xuống đất, nhìn Viên Phi Phi với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Viên Phi Phi cười, nói: “Lại sao nữa rồi, phản ứng kịch liệt như vầy, lẽ nào ngươi nghĩ nhà ai cũng giống như của ngươi, mười mấy gian phòng tha hồ chọn lựa.”
Mặt của Bùi Vân đầy kích động, nói: “Không, không phải, ngươi sao có thể, sao có thể ở đây!?”
Viên Phi Phi: “Không ở đây thì ở đâu.” Tay của nàng vung ra phía sau, nói: “Bên đó là nhà bếp.” Chỉ xong, lại đổi hướng, nói: “Bên đó là phòng luyện thép của Trương Bình.” Sau đó nàng chỉ ngay phía sau, khoa tay ra ý, “Phía sau còn có một phòng chứa củi nho nhỏ.” Cuối cùng nàng ngửa hai tay lên, nói: “Ngươi nói xem ta ở đâu.”
Bùi Vân nghẹn họng, nghẹn đến độ nguyên một khuôn mặt đỏ bừng.
“Nhưng mà, nhưng mà dù gì đi nữa cũng không thể…….”
Viên Phi Phi ngáp một cái, hoàn toàn không thèm để ý tới lời của Bùi Vân.
Lúc này Trương Bình đã quay lại, trên tay đang bưng hai bát thức ăn, trên cánh tay còn gác thêm hai bát thức ăn khác, Viên Phi Phi leo xuống ghế đón lấy thức ăn đặt lên bàn.
Nàng để ý ngó một cái, thấy có thịt băm xào trứng gà, trong lòng vui hẳn lên, miệng cười ngoác đến mang tai, lén nhìn Trương Bình một cái.
Trương Bình lười nhìn nàng, xoay người đi lấy cơm.
Bùi Vân vẫn còn đang đắm chìm trong chấn động của “Viên Phi Phi và Trương Bình ở chung trong một phòng,” đứng ngây ngốc dưới sàn, Viên Phi Phi dùng tay phất phất trước mặt hắn.
“Ngốc rồi à.”
Bùi Vân bừng tỉnh, quay qua nhìn nàng.
Viên Phi Phi “ồ” một tiếng, nói: “Sao thế này, lại muốn khóc hả?”
Bùi Vân lắc đầu.
Không lâu sau, Trương Bình vào phòng, Bùi Vân chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lại lên ghế.
Trương Bình xới cho mỗi người một chén cơm vun lên, sau đó cũng ngồi xuống.
Hắn chỉ chỉ thức ăn cho Bùi Vân, Bùi Vân thấp giọng nói: “Cảm ơn Bình Thúc.”
Trương Bình cười nhạt, gắp một miếng trứng gà thuận tay thả vô bát của Viên Phi Phi.
Bùi Vân đem hết cảnh này vào mắt, lại kinh hãi một phen.
Khoé mắt Trương Bình ngó thấy Bùi Vân vẫn đang bưng chén cơm bất động, bản thân buông đũa, viết lên giấy——
Có phải không hợp khẩu vị.
Bùi Vân xua tay, “Không không, không phải.” Hắn vội vàng lấy đũa và cơm vào miệng ăn. Trương Bình cũng gắp cho hắn một miếng trứng gà, Bùi Vân ngước mắt, nói: “Cảm ơn Bình Thúc.”
Bên kia Viên Phi Phi đã ăn đến cảnh giới quên mình, coi Trương Bình và Bùi Vân như không khí.
Viên Phi Phi lo nhồi nhét không dư hơi trò chuyện, Bùi Vân tâm sự đầy bụng, Trương Bình không thể nói, bữa cơm này có thể coi là lặng ngắt như tờ.
Âm thanh phát ra đầu tiên là tiếng ợ của Viên Phi Phi sau khi ăn no.
“Ục ——!” Viên Phi Phi bụm miệng, ngăn không cho thức ăn chạy lại ra ngoài, Trương Bình giống như đã quen với cảnh này, hắn thò tay vuốt vuốt lưng Viên Phi Phi, Viên Phi Phi thở một hơi dài thườn thượt.
Bùi Vân nhìn Viên Phi Phi, suýt nữa bật cười.
“Sao lại có thể ăn nhiều như vậy……”
Viên Phi Phi đang tính cãi, lại bị mắc ợ lần nữa.
“Ục——!”
Bùi Vân phen này thật sự bật cười, Viên Phi Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trương Bình mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, buông chén đũa, hai tay cùng một lúc giúp Viên Phi Phi vuốt lưng cho thông, Viên Phi Phi nghẹn một hồi mới coi như đè được cú ợ đó xuống.
Nàng vừa bình thường trở lại thì lập tức lượm một hạt dưa lên ném tới.
Động tác của nàng rất nhanh, Bùi Vân do đã có kinh nghiệm nên nhớ đời, giơ tay lên muốn chắn.
Nhưng trước khi hắn kịp giơ tay, một bàn tay khác đã thò qua.
Bùi Vân chỉ cảm thấy hoa mắt một khắc, một bóng đen trong chớp nhoáng, lúc đã lấy lại bình tĩnh thì trong tay Trương Bình đã đang cầm hạt dưa đó, ánh mắt nghiêm túc ngó thẳng vào mặt Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi rụt cổ, nhìn hoa văn ở trên chén cơm chăm chú, giống như muốn nhập thần.
Trương Bình đập bàn một cái, Viên Phi Phi giật mình ngồi ngay ngắn.
Trương Bình đem hạt dưa bỏ lên bàn, cầm một mẩu than viết lên giấy bảo ——
Trẻ con lỗ mãng, mong được bỏ qua.
Viết xong, hắn tỏ ý muốn cho Bùi Vân xem, lại lơ đễnh quay đầu nhìn Viên Phi Phi một cái.
Dưới cái nhìn này, Viên Phi Phi co rúm lại như muốn biến mất, nàng lết da mặt qua hướng của Bùi Vân, không một chút tình nguyện nói: “Ta lỗ mãng, mong đừng trách tội.”
Trương Bình: “……”
Bùi Vân cảm thấy như mình gặp quỷ rồi (2), hắn “A” hai tiếng, nói với Trương Bình: “Không, không sao đâu.”
(2)”gặp quỷ” trong câu này nghĩa là nhìn thấy chuyện khó tin.
Nói đoạn, hắn còn sợ Trương Bình không tin, lại thêm: “Ngày thường cũng hay bị như vậy, cháu đâm ra quen rồi.”
Trương Bình, Viên Phi Phi: “……”
Sống lưng Trương Bình thẳng tắp, từ trên cao tít ngó Viên Phi Phi, thần tình không sao nói nên lời.
Viên Phi Phi chỉ muốn cầm chiếc đũa đâm chết Bùi Vân.
Bùi Vân cũng vừa kịp phản ứng, mặt đỏ gay gắt, “Không phải không phải, cháu muốn nói ——”
Viên Phi Phi phóng ánh mắt về phía hắn, ngầm nói —— đừng nói nữa được không.
Bùi Vân áy náy cúi đầu.
Trương Bình ngẫm nghĩ, viết xuống giấy ——
Nếu như còn vô lễ, cứ nói cho ta biết.
Bùi Vân: “À, à, ……. vâng.”
Viên Phi Phi hối hận muốn chết, tại sao nàng có thể quên hiện giờ đang ở trước mặt Trương Bình cơ chứ, ngày thường bắt nạt Bùi Vân bắt nạt đến quen tay rồi, bây giờ hết cách đỡ.
Trương Bình trò chuyện cùng Bùi Vân một lúc, tuỳ tiện đề cập một chút đến tình hình ở thư viện, lần này Bùi Vân có hỏi có đáp cặn kẽ, không vấp chỗ nào.
Viên Phi Phi phạm lỗi, ngoan ngoãn làm nha hoàn, dọn bàn sạch sẽ rồi rửa chén.
Dây dưa một hồi, Bùi Vân đã đến lúc đứng lên cáo từ.
“Đầy tớ trong nhà đã đến tìm rồi, cháu xin phép cáo từ.”
Trương Bình đứng lên đưa tiễn, Bùi Vân đến bên cổng, bên ngoài quả nhiên có một tuỳ tùng mặc võ phục đang đứng, Bùi Vân hành lễ với Trương Bình, nói: “Bình Thúc, lần sau cháu lại đến thăm hỏi.”
Trương Bình gật đầu, Viên Phi Phi đứng sau Trương Bình, ngó Bùi Vân qua khe hở ngoài cười trong không cười, ý là——
“Đợi mai biết tay.”
Bùi Vân không dám nhìn nàng, vội vã ra về.
Bùi Vân đi rồi, Trương Bình dắt Viên Phi Phi vào lại trong phòng, tiến hành giáo dục.
Trương Bình vừa ra hiệu vừa viết chữ, Viên Phi Phi ngó vào mắt trái đi ra mắt phải, chỉ một chốc sau có cảm giác như mớ chữ đang cùng nhau bay lên. Nàng đã buồn ngủ chịu hết nổi, gục đầu vào trong lòng Trương Bình.
Trương Bình thở dài một tiếng, bế nàng vào giường nghỉ ngơi.