Hôm ấy, Viên Phi Phi ở bên cạnh Bùi Vân suốt. Họ có một đoạn thời gian rất dài không nói với nhau câu nào, chỉ ngồi thừ người.
Bùi Vân đã một ngày một đêm chưa ăn gì, sắc mặt trông vô cùng tiều tuỵ, ngồi lâu trên ghế rốt cuộc thân hình lung lay, Viên Phi Phi liền lôi hắn vào giường nghỉ ngơi. Bùi Vân nằm trên giường, thần tình hoảng hốt, Viên Phi Phi ngồi bên mép giường nhìn hắn.
“Lần đầu gặp ngươi, ngươi cũng nằm y chang như thế này.” Viên Phi Phi nói.
Bùi Vân mỉm cười vô lực, đến cả nói chuyện cũng không còn hơi sức.
Viên Phi Phi bảo: “Đã xảy ra rất lâu rồi.”
Bùi Vân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Viên Phi Phi đứng lên, Bùi Vân níu lấy tay của Viên Phi Phi theo bản năng, Viên Phi Phi ngoái đầu, Bùi Vân thì thào: “Nàng đi đâu.”
Viên Phi Phi: “Đi lấy nước cho ngươi, môi của ngươi nứt hết rồi.”
Nghe vậy Bùi Vân mới buông tay ra.
Viên Phi Phi đến bên bàn rót một ly nước, quay lại đưa cho Bùi Vân, Bùi Vân uống non nửa ly mới đặt xuống.
Viên Phi Phi: “Không ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống, ngươi quả thực muốn làm thần tiên rồi.”
Bùi Vân nằm trên giường, nói: “Trước khi nàng đến, ta thử ăn một chút, nhưng bụng dạ khó chịu, đều nôn hết ra.”
Viên Phi Phi: “Ăn tiếp.”
Bùi Vân bị nàng buộc phải cười, “Nuốt không trôi.”
Viên Phi Phi nói: “Vậy thì ngủ, ngủ xong dậy sẽ đói.”
Bùi Vân lắc đầu: “Không ngủ.”
Bao nhiêu đề nghị của Viên Phi Phi đều bị gạt phăng liên tù tì, cục tức trong lòng muốn xông lên, nàng híp mắt chuẩn bị nổi cơn. Nhưng trông thấy Bùi Vân sắc mặt tái nhợt, nằm trong màn, lại nghĩ đến những gì hắn vừa trải qua, lại có chút mềm lòng, thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường, dịu giọng bảo: “Ngủ để nghỉ ngơi một chút, ngươi hiện giờ như thế này, mẹ ngươi cũng không muốn trông thấy.”
Bùi Vân nói: “Khi nào nàng đi.”
“Hả?” Viên Phi Phi nhướng mày nói, “Sao, muốn đuổi ta đi?”
Bùi Vân lặng lẽ nhìn nàng, không nói gì.
Là đuổi, hay là giữ, kỳ thực trong lòng của hai người đều hiểu rõ.
“Ta không đi, ngươi ngủ đi.”
Bùi Vân nắm tay của Viên Phi Phi, Viên Phi Phi cúi đầu, nhìn thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn.
“Phi Phi, nàng ở cùng ta được không.”
Viên Phi Phi nói: “Ta không phải là đang ở cùng ngươi sao.” Nàng nói xong ngáp một cái, ngó ra ngoài bảo: “Mặt trời sắp sửa lặn rồi.”
Ngoài song, tịch dương đỏ rực như lửa lan tràn, giữa một trời đầy ráng chiều, mây giạt ra để lộ một mảnh thiên hà tĩnh lặng.
Viên Phi Phi cảm thấy tay đang bị níu một cái, nàng quay đầu, liền trông thấy đôi mắt ôn nhuận như nước của Bùi Vân. Nàng hơi có chút sửng sốt, người đã bị kéo xuống.
Viên Phi Phi té xấp lên người Bùi Vân, Bùi Vân vòng tay đỡ lấy eo nàng, ôm vào trong giường.
Viên Phi Phi lật mình, nằm gác lên đùi Bùi Vân, mặt không mang biểu tình, nói: “Làm gì vậy.”
Tay của nàng vẫn đang còn bị Bùi Vân nắm giữ, có thể cảm giác được rõ ràng là cánh tay của hắn đang khẽ run lên.
“Không làm gì cả, nàng hãy cùng nằm nghỉ với ta.”
Viên Phi Phi không nói gì.
“Phi Phi ……”
Bùi Vân kỳ thực có rất nhiều lời có thể nói. Tỉ như ngày trước, lúc cái tên ăn mày Tám Chó kia bị đánh gần chết, Viên Phi Phi đã săn sóc hắn ta suốt ba ngày trời. Lại tỉ như có một lần Lăng Hoa không biết sao tự dưng biến mất, Viên Phi Phi vì không muốn nàng ta bị Kim Lâu trừng phạt, không ăn không ngủ lo tìm nàng ta ròng rã hai ngày liền , cuối cùng đem được nàng ta về lại trước khi đầy tớ của Kim Lâu phát hiện ……
Bùi Vân có rất nhiều lời có thể nói, nhưng sau cùng, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ đúc kết thành hai chữ ——Phi Phi.
Viên Phi Phi nhìn trần nhà không chớp mắt, nhìn rất lâu sau, cuối cùng ngồi dậy. Khoảnh khắc nàng vừa ngồi lên, tay của Bùi Vân đột ngột xiết chặt, trong đầu mày cuối mắt là nỗi bi thiết khôn tả, tựa như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Viên Phi Phi liếc hắn một cái, Bùi Vân rũ đầu, đầu tóc tán loạn. Cánh tay của hắn không ngừng run rẩy, miệng mở ra khép lại, giống như đang khẩn cầu.
“Ngươi níu ta làm cái gì.” Viên Phi Phi nói.
Bùi Vân khẽ thì thào một câu xin lỗi, nhưng vẫn như cũ, không buông tay.
Viên Phi Phi nói: “Ngươi cũng phải để ta cởi giày ra chứ.”
Bùi Vân sửng sốt, ngẩng đầu lên. Thần tình của Viên Phi Phi vẫn như xưa nay, nói: “Ngươi níu kéo ta, ta làm sao mà cởi giày.”
Bùi Vân mờ mịt buông tay, nhìn Viên Phi Phi tự cởi giày ra, sau đó xoay mình vào lại trong giường, nằm kế bên hắn.
“Phi Phi……”
“Gì.” Viên Phi Phi nói, “Không phải ngươi muốn ta nghỉ ngơi cùng ngươi sao, mau nằm xuống ngủ.” Viên Phi Phi ngáp một cái, xoay mặt vào tường, nhắm mắt lại.
Bùi Vân nằm bên cạnh nàng, nhìn tấm lưng của Viên Phi Phi, lệ như sương đọng trong đêm thâu, lặng lẽ rơi xuống.
Kết quả, chỉ có mỗi mình Viên Phi Phi kiên định ngủ một mạch đến giữa đêm.
Bùi Vân hai bàn tay an ổn đặt trên ngực mình. Hắn đã vô số lần nhấc tay, muốn đặt lên tấm lưng mảnh mai của Viên Phi Phi, nhưng lại sợ người trong mộng thức giấc, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn.
May sao……
Bùi Vân nghĩ bụng, thật may sao.
Nước chảy hoa rơi, chim hồng giật mình soi bóng(1). Trên con đường đời dài mịt mờ này, may sao còn sót lại tự năm xưa một chút ân tình.
(1)trích từ bài thơ “Thẩm Viên 1” của Lục Du, ý chỉ thế gian vạn biến, thương tiếc người xưa. Nguyên tác ở cuối chương.
Viên Phi Phi giữa đêm tỉnh dậy, mơ màng trở thân, trông thấy Bùi Vân đang dịu dàng nhìn mình.
Viên Phi Phi đang tính hỏi có phải hắn lại không ngủ hay không, Bùi Vân đã đưa tay ra, kéo nàng vào trong lòng ôm lấy.
“Ngươi……” Viên Phi Phi hít phải mùi hương nhàn nhạt trên người Bùi Vân, là mùi hương khí nàng vẫn thường hay ngửi thấy từ chiếc lò lưu ly. So với Trương Bình, thiếu ở một phần lắng đọng, hơn ở một chút dịu dàng. Một cái ôm đơn giản này, đối với Viên Phi Phi mà nói, hoàn toàn không tính là gì, nhưng nàng biết, đối với Bùi Vân mà nói, mang biết bao ý nghĩa.
Cho nên, nàng đành đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.
“Phi Phi……” Bùi Vân khẽ gọi bên tai Viên Phi Phi.
“Ừ.”
Bùi Vân ôm Viên Phi Phi càng thêm chặt, nói: “Vẫn coi như ông trời đối đãi ta không bạc.”
Mãi đến khi Viên Phi Phi ra về, trong đầu vẫn vang câu nói ấy.
Khi nàng đi, đã là đêm khuya, trên phố không có lấy một bóng người. Viên Phi Phi bứt nửa cành hoa ngậm bên mép, chậm rì rì tiến bước về nhà.
Vừa quẹo vào trong ngõ, Viên Phi Phi loáng thoáng nhìn thấy sâu trong ngõ có chút ánh sáng. Chút ánh sáng ấy rất mờ nhạt, nhưng giữa bóng đêm bao trùm, trông vô cùng rõ rệt.
Bước chân của nàng thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục sải tới.
Cổng sân quả nhiên lại mở toang.
“Này này……” Viên Phi Phi vừa vào trong vừa nhíu mày cẩn thận đóng cửa.
Trong phòng đang đốt đèn dầu, Viên Phi Phi đẩy cửa ra, trông thấy Trương Bình đang ngồi ngay ngắn trên ghế luyện chữ. Trên bàn bày giấy bút và nghiên mực, hắn đã viết được không ít trang.
“Ồ, giữa đêm luyện chữ, tính tình ông chủ thật tốt.” Viên Phi Phi đóng cửa phòng xong, nói với Trương Bình, “Nhưng mà, mới hôm qua ta đã nói với ông rồi, cổng sân vì sao lại vẫn không đóng, ông quả thực không sợ trộm vào nhà.”
Trương Bình thu bút lông, viết xong nét cuối cùng của chữ, sau đó buông bút, quay đầu nhìn Viên Phi Phi.
Không sợ.
Viên Phi Phi nhướng mày, nhìn dáng vẻ ung dung thoải mái của Trương Bình.
Không ai có thể tới chỗ của ta trộm đồ.
“Ái chà.” Viên Phi Phi vừa tháo khăn cột tóc ra vừa ra vẻ thần kỳ nói: “Cẩn thận coi chừng nói khoác trên cao rách miệng, đến lúc đó không có thang để leo xuống đâu.”
Trương Bình cười.
Nếu ngươi không tin, có thể thử.
Viên Phi Phi ngồi xuống trước mặt Trương Bình, “Thử thế nào, làm sao để thử.”
Trong vòng ba ngày, nếu ngươi trộm được bất cứ món đồ gì từ trong phòng rèn, xem như ta thua.
Viên Phi Phi: “Nói thật à.”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi: “Có được giải gì không.”
Trương Bình nghĩ ngợi. Ngươi muốn được giải gì.
Viên Phi Phi nói: “Ông đáp ứng với ta một việc là được.”
Việc gì
Viên Phi Phi: “Đợi ta thắng rồi tính.”
Có thể.
Viên Phi Phi nhíu đầu mày, cao thấp đánh giá Trương Bình một phen, nói: “Không một chút do dự, ông khẳng định ta sẽ trộm không nổi đến vậy sao?”
Trương Bình gật đầu. Hắn nhìn Viên Phi Phi bức bối đến nỗi nhảy dựng lên, cũng không an ủi nàng, nhấc bình trà bên người lên, uống một ngụm.
Viên Phi Phi la oai oái, “Tức chết ta mất! Ta nhất quyết phải thắng ông, đến lúc đó ta banh được miệng sư tử ra thì ông cũng đừng có sợ đến nỗi không nói nên lời.”
Trương Bình buồn cười.
Ta vốn không nói nên lời.
“……” Viên Phi Phi đã sắp sửa nói năng lộn xộn, “Ông đừng có xem thường ta!”
Không dám
Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nhìn sao cũng vẫn cảm thấy mỗi đầu mày cuối mắt của hắn đều in sâu đậm ý cười, giống như đang trêu chọc cho một con mèo con xù hết cả lông lên. Viên Phi Phi thu hết lại bộ dạng rối rít của mình, híp mắt lại, nhẹ nhàng bảo: “Tóm lại, ba ngày sau chờ xem kết quả.”
Trương Bình buông bình trà, vừa mới tính ra hiệu chi đó, Viên Phi Phi đã ngoảnh mặt, nghênh ngang tự đắc leo lên giường cởi đồ ra.
Trương Bình ngừng tay, bước tới, tay còn chưa kịp nhấc lên, Viên Phi Phi lại ngoảnh mặt, nằm xuống giường.
Trương Bình: “…….”
Viên Phi Phi vừa ngủ một giấc dài lúc nãy, đâu thể nào dễ dàng ngủ lại được, nhưng nàng một mực không quay đầu qua.
Nàng nghe thấy tiếng động sau lưng, Trương Bình thu dọn trên bàn. Sau đó Viên Phi Phi cảm thấy sau lưng trũng xuống, Trương Bình đang ngồi bên mép giường.
Viên Phi Phi vừa nghiêng vừa nhích sâu vào trong tường.
Trương Bình: “……”
Trương Bình vươn một tay ra đặt lên bả vai của Viên Phi Phi, Viên Phi Phi nhanh nhẹn lách mình, tránh được.
Nàng nghe thấy tiếng Trương Bình thở dài, trong bụng hừ hừ hai tiếng.
Nhưng mà, sau khi thở dài xong, Trương Bình không có chút động tĩnh nào. Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tim đèn lâu lâu nổ lép bép, còn có tiếng lá cây xào xạc ngoài sân.
Viên Phi Phi biết, Trương Bình chưa thổi tắt đèn dầu, tức là còn có chuyện muốn nói với nàng. Một khi đèn tắt, căn phòng tối đen, không thể thấy gì, Trương Bình sẽ không còn cách nào “nói chuyện” nữa.
Viên Phi Phi chợt thấy có chút đau lòng, nàng chậm rãi xoay người lại.
“……”
Vừa xoay được nửa người Viên Phi Phi đã hối hận rồi, Trương Bình nào có chút thần tình ảm đạm gì đâu cơ chứ, mặt hắn phảng phất ý cười, một vẻ trông chờ Viên Phi Phi tự chui đầu vào rọ. Viên Phi Phi rên lên một tiếng rõ dài, lại muốn lăn lại vào trong tường, quyết định trước khi trộm được đồ từ trong phòng rèn ra, nhất định sẽ không đếm xỉa gì đến Trương Bình nữa.
Trương Bình đã đề phòng trước đó, đâu thể nào cho nàng chạy thoát, Viên Phi Phi còn chưa kịp duỗi chân, Trương Bình đã mò trăng đáy nước, Viên Phi Phi chỉ cảm thấy thân thể mình như bay một quãng trong không trung, sau đó vững vàng đáp vào trong lòng Trương Bình.
“Buông ta ra buông ta ra——!”
Trương Bình chắp hai cổ tay của Viên Phi Phi lên nhau, lấy một tay mình khoá chặt, tay kia đè hai đầu gối xuống, nguyên người của Viên Phi Phi như bị biến thành khúc lạp xưởng, dài thẳng tắp, không cách nào nhúc nhích được.
“Trương Bình ——!”
Trương Bình một mặt thoải mái nhìn nàng, hắn không còn dư bàn tay nào để ra hiệu nữa, nhưng Viên Phi Phi quá hiểu hắn, nhìn vào mắt hắn là biết ngay ý hắn hiện giờ ——
Ta buông ngươi ra, ngươi ngoan một chút.
Viên Phi Phi tức đến độ cánh mũi phập phồng, nhưng mà sức của bàn tay Trương Bình quá mạnh, trong lòng nàng biết căn bản là không thể nào thoát được.
Hai người giằng co một hồi, Viên Phi Phi bỗng nhiên phì cười.
“Được rồi được rồi, ta không chạy nữa, ông buông ra đi.”
Trương Bình từ trên cao ngó xuống nàng, không buông tay.
Viên Phi Phi vui vẻ nói: “Sao, ông còn sợ ta giả bộ à, ta không gạt ông.”
Trương Bình có thế mới buông tay, Viên Phi Phi mắt thấy cổ tay mình có vết màu đỏ nhàn nhạt, mếu máo nói: “Ông chủ, ông thật là nhẫn tâm.”
Trương Bình cũng nhìn thấy, mặt cuối cùng hơi biến sắc, hắn cầm tay Viên Phi Phi lên.
Có phải đã bóp làm ngươi bị thương.
Viên Phi Phi: “Ông nói xem.”
Trương Bình khẽ nhíu mày.
Vừa rồi ta xuống tay hơi nặng.
Viên Phi Phi cười bảo: “Giỡn chơi thôi, nắm một chút như thế không đến nỗi làm ta bị thương được.”
Trương Bình gật gật đầu, lập tức bắt đầu trách móc.
Vì sao trễ thế này mới quay về.