Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 3: Chương 3: Loli Đánh Người!




Viên Phi Phi trợn tròn mắt nhìn Trương Bình, cũng không hẳn là sợ hãi, chỉ có vẻ chột dạ của kẻ làm bậy bị bắt quả tang. Trương Bình đi đến bên Viên Phi Phi đang ngồi, khom lưng đỡ nàng từ dưới đất lên.

“Ông chủ!”

Trương Bình khựng lại, khẽ lắc đầu, Viên Phi Phi phủi phủi mông, nói: “Ta đi rửa chén đây!”

Nàng sợ Trương Bình mắng nàng không chăm chỉ làm việc, chạy ra sân bỏ trốn. Đợi đến khi nàng cầm gáo lên mới chợt nghĩ ra —

Hắn không thể mắng nàng, hắn đâu cách nào nói chuyện.

Viên Phi Phi cúi đầu vụng trộm vui mừng.

Thì ra bị câm cũng có chỗ tốt.

Rửa chén xong xuôi, Viên Phi Phi lại không có gì làm. Nàng bưng chén đĩa đi lòng vòng trong sân, cũng không dám bén mảng đến phòng của Trương Bình xem trò. Đang khi nàng đi được tới vòng thứ bảy hoặc tám, cổng sân vang tiếng gõ.

“Ai?” Viên Phi Phi có chút ngạc nhiên, nàng chạy đến cổng sân, hỏi với ra bên ngoài: “Ai đó?”

Phía ngoài truyền đến một giọng đàn ông thong thả, “Nhóc con, là ta.”

“Ân nhân!”

Viên Phi Phi nghe ra giọng của Hồng Anh, hứng chí bừng bừng kiễng chân mở cổng.

Hồng Anh đã hoàn toàn tỉnh rượu, thay một chiếc áo khoác mới, cả người càng trông tươi tỉnh. Cổng mở ra vừa nhìn thấy Viên Phi Phi, hắn ta sửng sốt một hồi, sau đó lại cười, nói: “Nhóc con, sạch sẽ rồi.”

Viên Phi Phi cười hì hì.

Hồng Anh đưa tay khẽ vỗ vỗ đầu Viên Phi Phi, bảo: “Lần sau phải hỏi ý của chủ nhân rồi mới ra mở cửa.”

Viên Phi Phi “ờ” một cái.

Trương Bình nghe động tĩnh, từ trong phòng bước ra. Hồng Anh chắp tay làm lễ với hắn một cái, nói: “Trương Bình huynh đệ, ta tới thăm đệ!” Người hắn ta cao lớn, chào hỏi một tiếng cũng ung dung, Trương Bình gật đầu với hắn ta, tiếp đón hắn vào trong nhà.

Hồng Anh đi được hai bước, quay đầu nói với Viên Phi Phi: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi pha trà.”

Viên Phi Phi: “Được.”

Viên Phi Phi tự mình chạy vô bếp nhóm lửa, Hồng Anh đi ở phía trước, vỗ vỗ vai Trương Bình.

“Đi nào, huynh đệ hai ta vô phòng nói chuyện.”

Trương Bình cùng Hồng Anh tiến vô phòng, Hồng Anh ngồi xuống băng ghế, xoa xoa tay cho ấm một chút.

“Trời thật là lạnh.”

Trương Bình gật gù, cũng ngồi xuống.

Hồng Anh nói: “Trương Bình huynh đệ, ta……” Hắn ta ngưng một chút, lại nói: “Hôm qua ta say rượu, mua tặng cho đệ một nha hoàn, không làm cho đệ giận chứ?”

Trương Bình lắc đầu, sau đó nghĩ một chút, lại ra hiệu vài cái với hắn ta.

Thân thế đáng thương, huynh cứu nó cũng là có lòng tốt.

Hồng Anh đoán xem mà đổ mồ hôi đầy mình, hắn ta cười khan vài tiếng, bảo: “Đúng đúng, đứa trẻ đó thân thế đáng thương, giữ nó lại coi như là tích đức.” Hắn ta sợ Trương Bình lại nói thêm vài câu, vội vã nói lảng đi, “À đúng rồi, nó giúp việc chắc còn thiếu sót, tuổi nó còn nhỏ, có thể có nhiều điều còn chưa hiểu, đệ gắng lưu ý nhắc nhở một chút. Ta thấy nó lanh lợi, chắc sẽ tiếp thu rất nhanh.”

Đúng lúc này, cái người “lanh lợi” Viên Phi Phi bưng ấm nước nóng vẫn còn đang bốc khói trắng tiến vào phòng.

Hồng Anh vốn đã muốn đưa tay giúp đỡ lấy ấm nước, ai ngờ động tác của Trương Bình còn nhanh hơn, nhấc lấy ấm nước từ trong tay Viên Phi Phi đem qua, mặt Viên Phi Phi bị hơi nước nóng hun cho đỏ hây hây, đôi mắt càng thêm long lanh ngời sáng.

“Ông chủ, ta pha trà!”

Trương Bình lại khựng tay một chút, hắn đặt ấm nước lên bàn, dùng tay đối với Hồng Anh ra hiệu vài cái.

Viên Phi Phi thấy bàn tay rộng lớn của Trương Bình múa may trong không trung, mặt có chút thay đổi theo từng động tác của đôi tay. Nàng nhìn theo thấy rất thú vị, cứ nhìn mãi không chớp mắt.

Hồng Anh gật gù, quay qua nói với Viên Phi Phi: “Nhóc con, sau này đừng gọi hắn như thế nữa.”

Viên Phi Phi: “Vậy gọi thế nào?”

Hồng Anh giải thích: “Hắn nói ngươi không cần phải kêu hắn là ông chủ.”

Viên Phi Phi: “Vậy kêu là gì.”

Hồng Anh xoay đầu nhìn Trương Bình, Trương Bình nhất thời cũng không biết trả lời ra sao.

Viên Phi Phi lanh lợi một phen.

“Kêu Trương Bình!”

Hồng Anh trừng mắt với nàng, “Không lễ phép!”

Viên Phi Phi cúi đầu, Trương Bình níu lấy Hồng Anh, lắc đầu, tỏ ý hết cách.

Kết quả là rốt cuộc, họ thảo luận cũng không ra kết quả nào.

Hồng Anh uống trà một hồi, chuẩn bị ra về.

“Trương Bình huynh đệ, vậy ta đi đây.”

Trương Bình đứng lên tiễn khách. Hồng Anh vừa đi vừa nói với hắn: “Đệ cần chú ý thân thể nhiều hơn.” Trương Bình gật đầu, Hồng Anh đi tới cửa, phút chót, xoay người đối với Viên Phi Phi đang ở cuối phòng bảo: “Ngươi lo hầu hạ chủ nhân của ngươi cho tốt.”

Viên Phi Phi gật đầu thật mạnh: “Được!”

“Ha ha.” Hồng Anh bị một chữ hùng hồn này của nàng chọc cười, phất tay ra về.

Trong nhà lại chỉ còn Trương Bình và Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi ngẩng đầu, thăm dò thử kêu một tiếng — —

“Trương Bình?”

Trương Bình cúi đầu xuống, nhìn nàng.

Viên Phi Phi vội dời ánh mắt.

Qua một chặp, Trương Bình vỗ vỗ vai nàng. Viên Phi Phi ngẩng đầu lên, trông thấy Trương Bình đang gật đầu với nàng.

Viên Phi Phi vui mừng.

“Ta gọi ông Trương Bình!”

Trương Bình cúi đầu trầm thấp cười cười.

Một lần nữa Viên Phi Phi lại cảm thấy, Trương Bình chính là một người rất tốt.

Sau đó, Trương Bình quay về phòng tiếp tục làm công việc, Viên Phi Phi lại trở nên nhàn rỗi. Được rỗi phen này, đầu óc Viên Phi Phi lại bỗng nghĩ tới Mã Bán Tiên.

Lúc ấy Hồng Anh cũng làm việc dứt khoát, hai lượng bạc thu mua Viên Phi Phi đã giao xong cho nàng. Trương Bình giúp nàng đem tiền cất trong tủ gỗ, Viên Phi Phi tò mò muốn đi ra ngoài xem một chuyến, không thôi cái xác đó của Mã Bán Tiên rữa ra không chừng.

Nàng đến phòng của Trương Bình, hé cửa nói vọng vào trong: “Trương Bình.”

Trương Bình quay đầu.

Viên Phi Phi nói: “Ta có thể đi ra ngoài được không?”

Trương Bình nhìn nàng, Viên Phi Phi nói: “Ta đi thăm cha ta.”

Trương Bình gật đầu, dùng tay chỉ xuống dưới ra hiệu cho nàng, Viên Phi Phi nhìn xem, lập tức nói: “Ông muốn ta về sớm một chút, đúng không?”

Trương Bình gật đầu. Viên Phi Phi đoán đúng ý của hắn, hơi thấy đắc ý, bảo: “Sẽ về rất nhanh!”

Được Trương Bình cho phép, Viên Phi Phi chạy ra khỏi cửa, một đường đi thẳng ra khỏi thành.

Mã Bán Tiên thi thể bị để tạm ở trong một cái miếu đổ nát cách thành Kỳ Thuỷ nửa dặm, Viên Phi Phi người nhỏ nên cuốc bộ chậm rì, mất cả hơn một canh giờ mới đến.

Nàng vào một cái miếu dổ nát, liếc mắt liền phát hiện đụn cỏ giấu ở trong góc đã bị đụng qua. Viên Phi Phi đi tới, bới cỏ khô ra.

“Hả!?” Thi thể quả nhiên mất tích.

Lòng Viên Phi Phi lạnh mất nửa khúc, bụng dạ tự mắng bản thân vô dụng, ngay cả dấu một cái thi thể cũng dấu không xong.

Đang khi nàng ủ rũ như thế, ngoài miếu truyền đến tiếng người, Viên Phi Phi nghiêng đầu, nhìn thấy có hai người từ ngoài miếu tiến vào.

Một người đàn ông trung niên và một đứa bé trai.

Bọn họ vốn đang trò truyện chi đó, kết quả vào trong miếu, trông thấy một tiểu cô nương gầy yếu đứng ngay giữa miếu, hung hăng giận dữ nhìn họ chằm chằm.

Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một hồi, rồi cười với Viên Phi Phi, nói: “Vừa nãy rời đi miếu không có ai, bây giờ quay về đã có thêm một bé gái.”

Cậu bé trai đứng cạnh người đàn ông nhìn ngắm Viên Phi Phi đầy vẻ hiếu kỳ, mặc một chiếc áo vạt ngắn, mặt hơi mũm mĩm, trắng bóc mịn màng. Hắn nói với Viên Phi Phi: “Ngươi là ai, tại sao ở đây, có phải bị lạc đường không?”

Giọng của bé trai trong trẻo rõ ràng, cực kỳ dễ nghe.

Viên Phi Phi chả cần biết gì nữa, nàng chỉ nhìn chằm chằm hai người đang ở trước mặt không buông, hằn học nói: “Gậy Lừa đâu?”

Hai người đều bị câu hỏi này của nàng làm sửng sốt, người đàn ông trung niên lấy lại thần hồn đầu tiên, nói: “Gậy lừa? Gậy lừa nào?”

Mắt Viên Phi Phi trừng đến độ đã hằn tơ máu, nàng hung hăng vung tay, chỉ về phía đống cỏ, cao giọng nói: “Gậy Lừa đâu? Các ngươi đem hắn đi đâu rồi!?”

Người đàn ông trung niên nhìn theo hướng tay nàng chỉ, trông thấy đụn cỏ, thần tình trở nên hốt hoảng.

“Ngươi đang nói, cái gậy…….” Lời nói chưa xong, Viên Phi Phi đã tới trước mặt hắn, nắm lấy áo của hắn.

“Quả nhiên là các ngươi! Người đâu

~!? Trả người lại cho ta

~!”

Nàng dùng toàn bộ sức lực lắc hắn, người đàn ông bị nàng lắc đến nghiêng ngả, liên mồm kêu lên “ối chao ôi,” bé trai thấy tình hình liền lấy tay muốn kéo Viên Phi Phi ra.

“Ngươi muốn làm gì? Mau buông tiên sinh ra!”

Mang tiếng là con trai, nhưng sức lực của hắn lại có vẻ thua Viên Phi Phi, tiếng nói lại càng bị giọng Viên Phi Phi át đến tựa hồ một chút cũng nghe không ra. Viên Phi Phi từ đầu tới cuối vốn chẳng thèm nhìn đến hắn.

“Đem Gậy Lừa trả cho ta

! Trả cho ta

!!”

Người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng là một người lớn, từ từ ổn định thăng bằng, hắn giữ chặt lấy cổ tay của Viên Phi Phi, không cho nàng tiếp tục lôi kéo.

Viên Phi Phi bị nắm tay, dùng chân đá tốc lên.

“Trả người cho ta ~~!”

“Ối chao!” Người đàn ông bị lãnh thẳng một cú đá, áo quần trắng phau hiện lên một dấu giày, hắn uy nghiêm nói: “Nhóc con, ngươi còn không ngoan ngoãn đứng yên thì đừng trách ta ra tay với ngươi.”

Kỳ thật tay hắn đã hơi dùng sức một chút, muốn làm cho Viên Phi Phi bình tĩnh lại, Viên Phi Phi cũng đã thấy cổ tay đau, nhưng nàng không màng, tiếp túc giãy giụa, tiếp tục đá.

“Người đó đã được tiên sinh chôn cất rồi!”

Viên Phi Phi cuối cùng nghe được tiếng bé trai.

Nàng dừng chân, nghiêng đầu trừng hắn.

“Ngươi nói gì!?”

Âm thanh của nàng còn hơi hướng giận dữ la hét sót lại khi nãy, viền mắt đỏ lên mang vẻ sắc bén, thần tình y hệt một con chim ưng, trừng khiến lòng người ta run sợ.

Bé trai kia bị nàng làm hết hồn, oà khóc.

Viên Phi Phi trợn mắt há mồm ngẩn ngơ nhìn hắn.

Người đàn ông trung niên thấy Viên Phi Phi đã bình tĩnh lại, liền buông tay, quay qua dỗ bé trai.

“Bùi Nhi ngoan, đừng khóc nữa.”

“Tiên, tiên sinh……..”

“Ha ha ha ha

~!” Người đàn ông trung niên vẫn còn đang dỗ bé trai, Viên Phi Phi bên này giống như đang coi trò hề gì vui vẻ lắm, đứng đó cười ha ha ầm lên.

Viên Phi Phi chỉ mặt bé trai: “Không có tiền đồ! Còn khóc.”

Bé trai nghẹn đến đỏ mặt tía tai, nhưng cố gắng từ từ nhịn không cho nước mắt tuôn ra nữa, trong miếu hoang đổ nát chỉ còn sót lại những tiếng nức nở nghẹn ngào.

Người đàn ông trung niên bị chúng giày vò đến đau đầu, vỗ vỗ vai bé trai, nói: “Không khóc là tốt, không khóc là tốt.”

Bé trai ngước đầu mắt trông mong nhìn người đàn ông, nói: “Tiên sinh, đồ, đồ nhi hổ thẹn……”

Viên Phi Phi ngắt lời hắn: “Vừa rồi ngươi nói chôn cất là thế nào?”

Bé trai giống như giận dỗi, quay đầu không thèm nói để ý đến Viên Phi Phi. Người đàn ông trung niên quay qua nói với Viên Phi Phi: “Bé gái, người đó lại là thân nhân của ngươi?”

Viên Phi Phi: “Đại ca ta.”

Người đàn ông trung niên trừng mắt thật lớn.

Viên Phi Phi lập tức sửa lời, nói: “Cha ta.”

“…….”

Người đàn ông trung niên buồn cười, nói với Viên Phi Phi: “Ta và Bùi Vân mạo muội, đánh động đến thi thể của người thân ngươi, xin thứ tội.”

Viên Phi Phi: “Các ngươi làm gì hắn rồi?”

Người đàn ông trung niên nói: “Bọn ta cũng chỉ là vô tình phát hiện ra ông ấy, không nỡ để cho hài cốt người ta nằm chơ vơ, nên đem ông ấy an táng rồi.”

Viên Phi Phi: “Các ngươi đem Gậy Lừa chôn rồi!?”

“Gậy Lừa?”

Viên Phi Phi: “Cha ta!”

Bên đây còn chưa nói xong, bé trai kia nhịn cũng nhịn hết nổi, đối với Viên Phi Phi la lên: “Ngươi còn dám nói ông ta là cha ngươi, đâu có ai kêu cha mình như thế, ngươi rõ ràng đang nói dối.”

“Hả —?”

Viên Phi Phi không nói lời thứ hai, trực tiếp bốc một vốc đất từ dưới chân lên, vung tay ném thẳng qua.

Bé trai hoàn toàn không có phòng bị, áo quần đầu tóc đang sạch sẽ, liền dính toàn bụi bặm.

Vài giây ngắn ngủi sau đó, oà lên một tiếng, hắn lại khóc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.