Buổi tối hôm Viên Phi Phi đã dứt khoát hạ quyết tâm, cơm nước xong liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn chờ tra tấn.
Thế nhưng Trương Bình lại không đi lấy giấy đem tới giống như những tối trước đó.
Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nói: “Sao không học nữa rồi?”
Trương Bình khoát tay với nàng, ra vài dấu hiệu, chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ bản thân. Viên Phi Phi hoàn toàn không hiểu bất cứ một điều gì trong mớ đó.
“Ý là sao? Ông lại không muốn dạy ta nữa?”
Viên Phi Phi tưởng Trương Bình giận nàng từ trước đó, nàng nhảy xuống khỏi ghế đến bên chân Trương Bình.
“Ta dập đầu nhận sai với ông!”
Nói xong, nàng cong chân toan quỳ xuống, Trương Bình vội vàng kéo nàng lại, nhìn nàng lắc đầu.
“Ông không giận ta?”
Trương Bình gật đầu.
“Vậy sao ông không dạy ta nữa?”
Ngón tay của Trương Bình cuộn thành nắm, lại không có cách nào biểu đạt ý của mình cho Viên Phi Phi hiểu, cuối cùng hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, vẫn không làm rõ ràng nguyên do.
Dù sao thì không lâu sau, Viên Phi Phi cũng hiểu được.
Buổi sáng hôm ấy, Trương Bình phá lệ đánh thức Viên Phi Phi đang còn say ngủ trong chăn dậy. Viên Phi Phi lười biếng không chịu dậy, liền bị Trương Bình trực tiếp lôi ra.
“Ông chủ…….” Viên Phi Phi bị ép miễn cưỡng bò dậy trên giường. “Ông có việc nhà cho ta làm sao?”
Trương Bình lắc đầu, chỉ chỉ bồn nước ấm bên cạnh, Viên Phi Phi xúc miệng, bước xuống rửa mặt.
Vừa ăn sáng xong, ngoài cổng vang tiếng gõ.
Viên Phi Phi đứng lên đi mở cổng.
“Không biết có phải Hồng ân nhân tới không nhỉ.”
Trương Bình tóm cổ nàng lại, kéo nàng về, chỉ để chỉnh lại quần áo cho nàng, sau đó dắt nàng cùng đi ra sân.
Viên Phi Phi âm thầm cảm thấy sự tình có vẻ không tầm thường.
Trương Bình mở cổng, đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc áo Nho sĩ (1), mặt của ông ta hiền lành ôn hoà, miệng mang nụ cười, trông rất thong dong.
(1)Áo nhà Nho, áo của những người học giả.
Bất quá, những điều này đều không phải là chủ chốt.
Viên Phi Phi giơ tay chỉ ngay vào người đàn ông đó la lên:
“LÀ NGƯƠI !”
Khi cổng vừa mở ra, tên đàn ông ấy trông thấy Viên Phi Phi, cũng hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy lời Viên Phi Phi nói, khẽ cười bảo: “Ừ, là ta.”
Trương Bình nhìn nhìn Viên Phi Phi, Viên Phi Phi nói với hắn: “Ông chủ, ta biết hắn! Hắn giúp ta chôn Gậy Lừa!”
Trương Bình không hiểu, lại nhìn nhìn người đàn ông trung niên, ông ta nhả ra một câu: “Đã từng có duyên tương ngộ.”
Trương Bình gật gật đầu, mời ông ta vào nhà.
Viên Phi Phi đi pha trà, Trương Bình đưa người đàn ông vào trong phòng. Đợi đến khi Viên Phi Phi nấu nước pha trà bưng vào tới nơi, Trương Bình đang dùng giấy bút thảo luận gì đó với người đàn ông kia.
Ông ta thấy Viên Phi Phi tiến vào cười vẫy vẫy tay với nàng.
“Bé gái, lại đây.”
Viên Phi Phi đi đến, đặt trà trước mặt hắn. Nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Uống trà.”
Ông ta cười nói: “Bé gái, người có biết ta là người như thế nào không.”
Viên Phi Phi lắc đầu, bụng bảo dạ ta đâu thèm biết ngươi là ai.
Ông ta nói: “Học giả Khuất Lâm Uyển, giáo sư tiên sinh của Thư viện Tú Ổ trong thành Kỳ Thuỷ.”
Viên Phi Phi “ờ” một tiếng.
Khuất Lâm Uyển nói: “Ngươi biết thân phận của ta rồi, chắc biết rõ ta đến đây vì việc gì.”
Viên Phi Phi len lén nhìn Trương Bình một mắt, lại “ờ” thêm cái nữa.
Khuất Lâm Uyển khoanh tay ngắm Viên Phi Phi, ngắm hồi lầu, mới nói một câu: “Bé gái nhà ngươi khá thú vị.”
Sau đó Trương Bình và Khuất Lâm Uyển lại bàn bạc một hồi, hơn nữa không riêng Trương Bình, ngay cả Khuất Lâm Uyển cũng không nói chuyện, chỉ dùng giấy cùng viết cho nhau đọc, Viên Phi Phi ngồi rỗi một bên, ngó cũng không biết bọn họ nói cái gì.
Nàng thấy buồn chán, bưng ly trà uống trà, không lâu sau, nguyên ấm trà cứ thế bị uống cạn.
Viên Phi Phi ợ một cái, nhấc ấm lên bảo: “Ta đi đun nước.”
Viên Phi Phi ngồi xổm trước bếp lò ngáp ruồi.
“Ngươi nếu như muốn đi ngủ, cũng đừng nên ngã về phía trước, lửa sẽ làm ngươi bị phỏng đấy.”
Viên Phi Phi giật mình một phen, quay đầu lại.
Khuất Lâm Uyển đứng thẳng thớm ngay giữa cửa bếp, vừa cười vừa nhìn nàng.
Viên Phi Phi: “Không sao, không ngủ được.”
Khuất Lâm Uyển đi vào trọng tâm: “Ngươi không muốn ta dạy ngươi?”
Viên Phi Phi: “Cũng không phải……”
Khuất Lâm Uyển khẽ cười nói: “Thế sao lại chẳng có một chút biểu tình vui vẻ nào cả?”
Viên Phi Phi liếc hắn một cái, “Ta sao lại vui?”
Khuất Lâm Uyển nói: “Cả một thành Kỳ Thuỷ này không biết bao nhiêu danh môn thế gia muốn mời ta vào cửa dạy, ta chưa từng đáp ứng.”
Viên Phi Phi: “Thế ngươi đến chỗ chúng ta đây làm gì.” Nàng trừng mắt nhìn hắn đầy cảnh giác, bỗng đứng bật dậy nói: “Có phải là ngươi thấy ông chủ bị câm, tới lừa tiền hắn không!”
Khuất Lâm Uyển vẫn rất dễ chịu, đến vầy rồi mà vẫn có thể cười.
“Bé gái tính tình sao lại bạo ngược như thế, bất quá thái độ bảo vệ như vậy cũng không tệ.”
Viên Phi Phi hung hăng lườm Khuất Lâm Uyển, Khuất Lâm Uyển bị nàng lườm đến da đầu run lên, đưa tay chặt đứt tầm nhìn của nàng, nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta và ông chủ nhà ngươi là có giao tình từ trước, cho nên mới đáp lời hắn.”
Viên Phi Phi lại ngồi xổm xuống.
“Tuy nhiên, ta đến tìm ngươi vì muốn hỏi ngươi một chút.”
Viên Phi Phi: “Hỏi cái gì.”
Khuất Lâm Uyển nói: “Ngươi có nguyện ý giả làm nam đồng vào thư viện học chữ.”
Viên Phi Phi cuối cùng đem mọi chú ý tập trung lên người Khuất Lâm Uyển.
“Ngươi nói gì?”
“Ta tuy đáp lời Trương Bình dạy ngươi học chữ, nhưng ta ngày thường thời gian nhàn rỗi không nhiều, học chữ cần nhất là kiên trì theo đuổi, gián đoạn sẽ tốn công tổn ích. Hơn nữa triều đình không cho nữ tử vào thư viện, cho nên ta muốn đến hỏi, ngươi có đồng ý cải trang nam đồng, đến thư viện học tập.”
Viên Phi Phi coi như có một chút hứng thú.
“Giả dạng con trai? Nghe thú vị đấy.”
Khuất Lâm Uyển cười nói: “Ông chủ nhà ngươi không phải là cho ngươi đi nghịch đâu.”
Viên Phi Phi cười hì hì nói: “Quyết định vậy đi.”
Tối ấy Khuất Lâm Uyển ở lại nhà Trương Bình dùng cơm.
Ăn cơm xong, Viên Phi Phi thu dọn chén đĩa, Trương Bình tiễn Khuất Lâm Uyển ra về.
Hắn tiễn Khuất Lâm Uyển một đường ra đến đầu ngõ, dưới ánh trăng, ngõ nhỏ được lót gạch đen như đang phát ra ánh sáng lung linh.
“Đưa đến đây được rồi.”
Trương Bình dừng bước chân, đối với Khuất Lâm Uyển cúi đầu hành lễ.
Khuất Lâm Uyển nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, huống chi…….” Hắn ngưng một lúc, lại nói: “Huống chi, Khuất gia— —“
Khuất Lâm Uyển nói được một nửa, Trương Bình giơ tay ra, ngắt những lời còn lại.
“Như vầy cũng tốt, đúng rồi,” Khuất Lâm Uyển lại nói, “đứa bé gái kia là người thế nào, ta không nhớ là ngươi có thân thích.”
Trương Bình lắc lắc đầu, Khuất Lâm Uyển cũng không tiếp tục gặng hỏi.
“Ta đã nói cùng nó, ngày mai ngươi đem nó đến thư viện được chứ?”
Trương Bình gật đầu, chắp tay hành lễ với Khuất Lâm Uyển.
Về đến nhà, Viên Phi Phi đang ngồi trên ghế rất ngay ngắn, tròn mắt chớp cũng không chớp nhìn Trương Bình.
Trương Bình nhìn nàng, cảm thấy hơi buồn cười, hắn vỗ vỗ vai Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói một cách quả đoán: “Ông chủ! Ông phạt ta!”
Trương Bình sửng sốt một chút, nhìn nàng một cách kỳ quái.
Viên Phi Phi cao giọng nói: “Ông vẫn còn đang giận ta!”
Trương Bình ngưng một chốc, sau đó như hắn nghĩ đến điều gì đó, cười cười, lắc đầu.
Viên Phi Phi không tin, “Vậy sao ông đi tìm người khác kêu dạy ta đọc chữ.”
Trương Bình kéo Viên Phi Phi, để nàng ngồi xuống ghế. Hắn dùng một ngón tay, chỉ chỉ cổ họng bản thân, phất phất tay, lại làm động tác như đang viết chữ, lại phất phất tay.
Viên Phi Phi hiểu ý của hắn.
Miệng ta không nói được, dạy ngươi học chữ xác định bất tiện.
Viên Phi Phi hơi bị nghẹn họng.
“Được, ông nói không dạy thì không dạy, ta đi theo cái người kia học là được.”
Trương Bình vỗ vỗ nàng.
Ngày hôm sau, Viên Phi Phi hiếm hoi mới dậy sớm một hôm, Trương Bình cầm một miếng vải để túm tóc cho nàng, túm mấy lần vẫn không thành công, Viên Phi Phi ngồi đến muốn sắp sửa ngủ gục lần nữa.
“Được rồi, được rồi, ta tự làm.” Viên Phi Phi lấy miếng khăn vải từ tay Trương Bình, vơ tóc vài cái rồi túm lấy, cột lên.
Trương Bình có vẻ hơi xấu hổ.
Viên Phi Phi mặc quần áo tươm tất, đứng thẳng lưng trước mắt Trương Bình.
Nàng mặc chiếc áo khoác ngắn màu xanh lá nhạt, tóc búi thật cao lên. Trước đây nàng bữa đói bữa no, làm cho vàng vọt còm cõi, đến nay qua tay Trương Bình điều dưỡng, đã hơi hơi mập ra, sắc mặt hồng hào, đôi mắt đen sáng long lanh, nhìn thập phần thông minh.
Một đứa trẻ tám tuổi, bộ dạng chính là đang ở thời kỳ khó phân biệt giới tính, thêm vào dáng vẻ hùng hổ của Viên Phi Phi, cải trang thành một bé trai thật làm người ta khó đoán ra.
Trương Bình gật gù, dắt nàng ra khỏi cửa. Từ lúc Viên Phi Phi đến nơi này, Trương Bình chưa từng đem nàng ra ngoài vào ban ngày, cho nên lần này ra khỏi cửa, tuy là đi thư viện, thế nhưng Viên Phi Phi vẫn vô cùng vui vẻ.
Không lâu sau, họ đến một tòa biệt viện râm mát, ngoài cổng có vài gốc cổ thụ, dù đang là mùa đông, vẫn còn chút sắc xanh ấm áp, nhìn vô cùng bắt mắt.
Trên mặt cổng có một tấm biển dài, trên mặt đề bốn chữ.
Viên Phi Phi tuy không biết đọc, nhưng đoán cũng ra chữ trên đó là “Tú Ổ Thư Viện.”
Trương Bình đến bên ngưỡng cổng thư viện, Viên Phi Phi theo sau.
Nàng nghe tiếng trẻ con đang đọc bài vọng ra từ trong viện.
Còn chưa vào bên trong thư viện, mới nghe những tiếng ê a đọc bài, Viên Phi Phi đã bắt đầu cảm thấy phiền.
Bất quá Trương Bình vẫn còn ngay bên canh, nàng đành cố gắng nhịn xuống kích động muốn đảo mắt tỏ vẻ chán ghét, ngoan ngoãn cúi đầu.
Đình viện vậy mà không có cổng, Trương Bình dắt Viên Phi Phi bước vào.
Thư viện này so với chỗ lò rèn của Trương Bình thì lớn hơn rất nhiều, hơn nữa bày biện rất tinh xảo, hành lang uốn khúc, hòn non bộ, bậc thang nhỏ, thập phần tao nhã.
Trương Bình và Viên Phi Phi gặp Khuất Lâm Uyển trong học đường của thư viện.
Trong học đường có bảy, tám chiếc bàn con, mỗi chiếc có một đứa trẻ đang ngồi, nâng thẻ tre, lúc lắc đầu đọc bài.
Ngồi thong dong thoải mái trên một chiếc ghế chủ toạ nằm giữa học đường là Khuất Lâm Uyển, bên tay hắn có một bộ trà cụ, giữa ngày đông đang vẫn toả hơi nóng.
Trông thấy Trương Bình và Viên Phi Phi, Khuất Lâm Uyển đứng lên nghinh tiếp. Khuôn mặt hắn mang theo một nét cười nhạt, chỉ nói với Trương Bình một câu:
“Cứ giao hết cho ta.”
Trương Bình gật đầu, khẽ đẩy Viên Phi Phi một cái nhẹ sau lưng.
Mọi chú ý của Viên Phi Phi không phải ở bên đây, nàng đang bận quan sát những người ở trong học đường.
Bởi vì Khuất Lâm Uyển ra khỏi phòng, rất nhiều đứa trẻ bắt đầu chia trí, tuy miệng vẫn còn đọc sách, mắt đã lén lút ngó qua phía Viên Phi Phi.
Thế nhưng có một đứa trẻ không làm điều này.
Viên Phi Phi ngó bóng lưng đoan chính đang ngồi ở trước lớp, hắn ngồi ngay ngắn nhất trong tất cả mọi người, trong tay nâng thẻ tre, đọc bài như đã nhập vô một cảnh giới khác.
Mãi đến sau khi Trương Bình đẩy lưng nàng một cái, nàng mới có phản ứng.
Khuất Lâm Uyển dắt Viên Phi Phi đến một chiếc bàn trống, thấp giọng bảo: “Tới, ngươi hãy ngồi đây trước đã, ta đi lấy bút mực và ít giấy cho ngươi.”
Viên Phi Phi ngồi xuống, Khuất Lâm Uyển vào gian phòng trong lấy đồ, Viên Phi Phi quay đầu, phát hiện Trương Bình đã không còn bóng dáng.
“Xuỵt…….”
“Này, ngươi có phải mới đến không?”
Viên Phi Phi liếc mắt, nhìn đứa bé trai đang lén lút nói chuyện với nàng ở bên cạnh.
“Đúng, sao?”
Tên kia nói: “Ngươi là công tử nhà nào?”
Viên Phi Phi lười nói chuyện với hắn.
Tên đó vẫn tự lảm nhảm: “Ta tên là Giang Chấn Việt, sao chưa từng gặp qua ngươi ở trong thành.”
Viên Phi Phi nhếch môi cười nói: “Ta cũng chưa gặp qua ngươi thì sao.”
Tên con trai kia còn muốn nói gì đó, Khuất Lâm Uyển đã quay lại, hắn vội vàng quay đầu đi. Khuất Lâm Uyển đem đồ đặt xuống trước mặt Viên Phi Phi, nói: “Những thứ này ngươi dùng trước.”
Viên Phi Phi “ờ” một tiếng.
Sau đó Khuất Lâm Uyển vỗ vỗ tay, tiếng đọc sách trong học đường từ từ ngưng lại, mọi người nhìn về phía hắn.
Khuất Lâm Uyển cười nói: “Cả lớp nghỉ ngơi một khắc, vi sư đem đến cho các ngươi một sư đệ.”
Câu nói này khiến mọi con mắt đều đổ dồn lên thân Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi giương mắt cá chết, trơ mặt ra.
“Đây là tiểu công tử của lò rèn Trương gia, Viên Phi.”
Bọn trẻ trong học đường chăm chú nhìn Viên Phi Phi đầy hiếu kì.
Viên Phi Phi tuỳ tiện quét mắt nhìn, bỗng nhiên trông thấy một người.
Vừa mới rồi, cái kẻ ngồi ngay trước lớp, cái tên con trai sống lưng thẳng tắp, giờ đây đang nhìn nàng với một vẻ mặt kinh hãi.
Vẻ mặt giống y như thấy quỷ giữa ban ngày vậy.
Mà Viên Phi Phi ngay lúc vừa trông thấy chủ nhân của cái mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy, khuôn mặt vốn chán chường thế kia lập tức treo một nụ cười.