Thời gian trôi qua không nhanh không chậm.
Chí ít là Trương Bình cảm thấy như vậy.
Nửa năm sau khi Viên Phi Phi rời đi, Trương Bình không còn tìm kiếm nàng nữa. Cuộc sống của hắn khôi phục lại như trước đây, mặt trời lên làm lụng, mặt trời xuống nghỉ ngơi.
Ban mai, Trương Bình từ trong mơ mở mắt ra, nằm trên giường một chặp, sau đó dậy mặc quần áo, đến bên lu nước ngoài sân, tuỳ tiện rửa ráy một chút. Sau đó nữa thì ăn sáng, ăn xong bữa sáng thì vào lò rèn luyện sắt.
Tuy vậy, thời gian sau này, Trương Bình cũng không còn luyện sắt nhiều như trước. Bởi vì hắn phát hiện, chi tiêu của hắn thực tại quá khiêm tốn, trước đây phải nuôi nấng Viên Phi Phi, hắn mỗi ngày lo nghĩ cách để kiếm tiền như thế nào, cho nàng đến thư viện, mua áo quần cho nàng mặc, cơm nước cho nàng ăn.
Bây giờ Viên Phi Phi đi rồi, trừ cơm ăn hàng ngày ra, Trương Bình hầu như không tìm ra chỗ nào để có thể tiêu tiền.
Cho nên mỗi ngày hắn có từng mảng từng mảng thời gian nhàn rỗi rất lớn.
Trương Bình cứ ráng nhớ lại, không phải nhớ về Viên Phi Phi, mà là nhớ về khoảng thời gian sớm hơn nữa, lúc hắn còn chưa gặp Viên Phi Phi. Khi ấy mỗi ngày hắn làm những gì, cớ sao bây giờ ngày tháng lại khó qua đến như vậy.
Nhưng Trương Bình luôn cảm thấy, bản thân hắn sẽ cầm cự được.
Thời gian sẽ mài mòn hết thảy, sẽ có một ngày, mọi việc sẽ khôi phục lại như cũ.
Chỉ là, có đôi khi, hắn vẫn ngẫu nhiên nhớ đến nàng.
Đó là một thói quen đã nhập vào xương tuỷ.
Lúc ra ngoài mua trà, từ tiệm trà đi ra, hắn không khỏi mất tự chủ mà ghé ngang qua Điền Tố Phường, thậm chí có đôi lần, hắn đã mua bánh về tới nhà, rồi mới hoàn hồn nhận ra mình đi lầm chỗ.
Sau đó về đến nhà, hắn đặt bánh ở trên bàn, tiếp tục đi làm việc của mình. Thế nhưng khi hắn vô ý quay qua, trông thấy thứ ấy nằm trên bàn, trái tim liền giống như bị ai đó bóp thật chặt. Hắn không thích ăn đồ ngọt, chỉ có thể đem bánh vứt đi.
Khi làm cơm, Trương Bình vốn định làm màn thầu, nhưng làm một hồi, sẽ tự dưng biến thành những sợi mì. Hắn đứng trong bếp, cúi đầu nhìn tô mì ấy. Vài dải nắng lọt qua cửa sổ, một lớp bụi mỏng đang bay trong không trung.
Hắn cứ đứng nhìn cho đến khi mì vón lại thành một cục, mới cầm đũa lên ăn.
Mỗi lúc như vậy, Trương Bình sẽ có cảm giác bản thân hơi đáng buồn.
Hắn đã từng hỏi lòng, có hận nàng không.
Nhưng câu trả lời là không.
Hắn vốn đã không biết như thế nào để hận.
Giao thừa của năm đầu tiên sau khi Viên Phi Phi đi, Bùi Vân tới. Trương Bình hỏi hắn ta vì sao không ở nhà đón giao thừa, Bùi Vân chỉ thản nhiên bảo, ở nhà đón cũng chỉ có mỗi một mình.
Trương Bình mời hắn vào trong nhà, Bùi Vân đem thức ăn và rượu dành cho dịp Tết để một bên, vừa ngẩng đầu thì thấy trên bàn có hai cái bát và hai đôi đũa. Hắn hơi khựng lại, quay đầu nhìn Trương Bình.
Trương Bình không nói gì, Bùi Vân cũng không mở miệng hỏi, chỉ ngồi xuống cùng ăn bữa cơm với Trương Bình.
Hai người bọn họ không nói chi nhiều, rất yên lặng đem một bữa cơm tất niên ăn xong, rồi Bùi Vân ra về.
Đó là năm thứ nhất, những năm thứ hai, thứ ba sau đó, Bùi Vân y như cũ, mỗi năm đều ghé.
Cuối cùng, Trương Bình hỏi hắn, vì sao khiên trì như thế.
Khi ấy Bùi Vân đã hai mươi tuổi rồi, trong mấy năm qua, hắn đã thu xếp mọi việc của Kim Lâu rất tốt, cách thức làm ăn đã dần dần nắm bắt rất thông thạo.
Chỉ là, trên người hắn vẫn mang một chút khí chất thư sinh như cũ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, đều ôn nhu nho nhã, lơ đễnh nhẹ nhàng.
Trương Bình viết nghi vấn của mình ra giấy, đưa cho Bùi Vân xem. Bùi Vân cúi đầu ngó thoáng qua, sau đó cười nhạt nói:
“Ngày ấy ta đã nói rồi, sẽ cùng nàng hiếu thuận với ông. Tuy hiện giờ nàng không có ở đây, nhưng ta cũng không thể không giữ lời.”
Trương Bình gật gật đầu.
Cứ như vậy, Bùi Vân một lần nối tiếp một lần đến, cùng Trương Bình đón giao thừa.
Lại một ngày đông.
Trên đường về nhà, Trương Bình nhặt được một con mèo.
Con mèo con đó còn chưa đầy tháng, là một con mèo tam thể, lúc Trương Bình trông thấy nó, nó đang rúc mình trong góc tường nửa sống nửa chết. Trương Bình lấy hai ngón tay nhấc nó lên, mèo con vừa vặn mình vừa vươn móng vuốt, nhưng sức của nó yếu ớt đến đáng thương.
Khi ấy trời đã tối, Trương Bình nương theo ánh trăng, nhìn con mèo con đang giương nanh múa vuốt với hắn, bỗng thấy vui vui.
Trương Bình đem con mèo về nhà.
Trước tiên hắn đút cơm cho con mèo ăn, mèo còn quá nhỏ, không nhai thịt được, Trương Bình đành đem mọi thứ nghiền nát, chan một ít nước canh ấm cho nó ăn. Đợi nó ăn xong, hắn lấy một thau nước, con mèo dường như vô cùng sợ hãi, nhất định không chịu vô, Trương Bình lấy một bàn tay ôm trọn lấy nó, tắm rửa cho nó sạch sẽ, rồi lại xử lý những vết thương trên người nó.
Dày vò một hồi, con mèo con ấy đã mệt nhoài đến độ cuộn mình thành một cục. Trương Bình đem nó đặt vô giường, sau đó cứ nhìn nó mãi.
Giống nhau quá đi mất.
Khi đó Viên Phi Phi đã ra đi được năm năm.
Từ lúc ban đầu lo lắng, rồi sau đó dần dần quen đi, cho đến hiện giờ, Trương Bình đã không còn thường xuyên nghĩ đến nàng nữa.
Thậm chí có lúc, khi hắn bất chợt nghĩ đến cái tên kia, sẽ có một loại cảm giác hoảng hốt rất kỳ diệu. Năm tháng đã trôi qua lâu như thế, hắn đã dần dần không nhớ nổi diện mạo của Viên Phi Phi nữa.
Viên Phi Phi xuất hiện nhiều nhất, thường là trong những giấc mơ của Trương Bình.
Trong mộng cảnh, Viên Phi Phi cũng chỉ là một hình bóng nhạt nhoà, đứng trước mặt của hắn, hắn tuy nhìn không rõ dung mạo của nàng, nhưng có cảm giác là nàng luôn mỉm cười.
Giờ đây nhìn chú mèo con này, đang cuộn mình thành một cục, vùi mình trong chăn ngủ say, Trương Bình mang một cảm giác như thời gian đã trôi ngược lại.
Năm ấy, nàng cũng rất nhỏ bé.
Lần đầu tiên trông thấy Viên Phi Phi, nàng còn chưa cao được tới nửa người hắn. Lúc tắm cho nàng, nàng còn ngồi trong bồn nghịch nước.
Trương Bình thường bế bổng nàng giơ lên trong không trung, nàng cười la ỏm tỏi.
Không biết hắn nghĩ sao, Trương Bình lại đem con mèo kia giữ lại trong nhà.
Mèo con sợ người lạ, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, chạy trốn loạn lên ở trong phòng. Trương Bình sợ nó xổng mất, đóng hết cửa sổ lại, sau đó nhìn con mèo ấy thu mình trong góc giương nanh múa vuốt với hắn.
Trương Bình ngồi xổm xuống một cách thoải mái trước mặt mèo con, lấy ngón tay khều khều nó.
Mèo con giương móng ra, cào một phát lên ngón tay của Trương Bình.
Trương Bình bất động.
Qua một lúc, con mèo mệt rồi, nằm bò ra đất. Trương Bình đem đến một bát nước đầy, đặt trước mặt mèo con, nó thò đầu ra liếm từng chút một.
Nhốt mười mấy ngày trời, mèo con cuối cùng nhận nhà.
Con mèo ấy không quấn người, thường ngày sẽ quanh quẩn ngoài sân. Trương Bình làm cho nó vài cuộn len để chơi, lâu lâu trêu nó.
Thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày, từng năm từng năm trôi qua.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Viên Phi Phi đã từng quay về.
Cả thảy là ba lần, đều vào ngày dỗ của Mã Bán Tiên.
Nhưng Viên Phi Phi chỉ ở bên ngoài thành thăm mộ của Mã Bán Tiên chứ không vào trong thành. Duy có một lần, lúc Viên Phi Phi đã đi được năm năm, nàng không chỉ quay về, mà còn vào tận trong thành Kỳ Thuỷ.
Bởi vì Lăng Hoa.
Lăng Hoa bị bịnh. Nhiễm phải bịnh nghề nghiệp. Mới đầu thân thể nổi ban đỏ, nàng ta không để ý, chỉ nói là dính phải tên khách nào không sạch sẽ hay chi đó. Nhưng mấy tháng sau, bịnh tình bạo phát, trong vòng vài ngày, nàng ta ngã gục.
Kim Lâu thay nàng ta mời thầy thuốc giỏi nhất trong tthành, ra ra vào vào khám bệnh rất lâu, kê thử bảy tám thang thuốc để chữa trị, rốt cuộc nói cái gì chỉ có thế trông vào ý trời.
Lăng Hoa đuổi hết tất cả mọi người đi, giữ lại mỗi tên đầy tớ câm Tiểu Đậu Nha trong phòng săn sóc.
Có một lần, từ trong mơ tỉnh lại, nàng ta chợt hỏi Tiểu Đậu Nha hôm nay là mùng mấy rồi. Tiểu Đậu Nha ra hiệu cho nàng ta xong, Lăng Hoa lẩm bẩm: “Cũng sắp rồi……”
Tiểu Đậu Nha không hiểu, Lăng Hoa cũng không giải thích gì với hắn ta, chỉ bảo hắn ta đợi đến mấy ngày cuối tháng, mỗi ngày chạy tới khu rừng ngay ngoài thành đứng đợi, nếu gặp được Viên Phi Phi thì đem nàng về.
Lần đó, Tiểu Đậu Nha thực sự đợi thấy được Viên Phi Phi.
Trong rừng cây, Viên Phi Phi ngồi trước nấm mộ của Mã Bán Tiên, trong tay xách một bình rượu, tuỳ tiện uống một ngụm, rưới một ngụm. Nàng đã được hai mươi mốt tuổi, mặc quần áo của đàn ông, thân hình thon dài, mặt mày chững chạc.
Cách nơi nàng ngồi không xa, còn có một người đàn ông, mặt mũi bình rất bình thường, một đôi mắt trũng sâu trông hơi lờ đờ, dưới cằm có râu. Dáng người không dũng mãnh, nhưng cũng khoẻ khoắn dẻo dai. Hắn mặc một bộ quần áo vạt ngắn, lưng quần cột rất chặt, tay áo xắn lên, ngồi xổm một bên ngó Viên Phi Phi.
Người đàn ông đó chính là Tám Chó.
Tiểu Đậu Nha len lén từ trong rừng lần mò qua, còn chưa kịp đến gần, Tám Chó đã lên tiếng.
“Đi ra.”
Viên Phi Phi ngáp một cái, tiếp tục uống rượu.
Tiểu Đậu Nha đi ra từ trong rừng cây, đứng trước mặt Viên Phi Phi, Viên Phi Phi đã ngà ngà say, mắt lim dim nhìn Tiểu Đậu Nha, sau đó cười cười, bảo:
“Ta còn đang bảo sao hôm qua mí mắt giựt như điên, hôm nay quả nhiên đụng phải cố nhân.”
Tiểu Đậu Nha quỳ xuống trước mặt Viên Phi Phi, dùng tay viết chữ trên mặt đất.
Trời đã vào thu, mặt đất đã chai cứng, ngón tay của Tiểu Đậu Nha phải dùng sức để viết, sợ viết chưa kịp xong Viên Phi Phi đã đi mất, đầu ngón tay bị mài rách cả một lớp da.
Viên Phi Phi nhìn mấy câu, nói: “Biết rồi, đêm nay sẽ ghé.”
Tiểu Đậu Nha dập đầu liên tục mấy cái, ra về.
Tiểu Đậu Nha đi rồi, Viên Phi Phi đảo mắt, bắt gặp Tám Chó đang nhìn nàng.
“Ngươi muốn quay về?”
Viên Phi Phi nói: “Lăng Hoa bịnh rồi.”
Tám Chó cười lạnh một tiếng, “Là vì cái đó?”
Viên Phi Phi lười biếng ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục uống rượu. Tám Chó nói: “Ngươi hễ rảnh một chút, năm nào cũng quay lại.”
Viên Phi Phi nói: “Đó là đi thăm mộ.”
Tám Chó: “Vậy sao.”
Viên Phi Phi lại rưới một ít rượu xuống nấm mộ.
Tám Chó nói: “Công việc làm ăn của ngươi đều là ở ngoại tỉnh, về đây làm gì.”
Viên Phi Phi: “Đã nói là thăm mộ.”
Tám Chó quay đầu đi.
Viên Phi Phi uống rượu xong, đứng dậy từ dưới đất, đi ngang qua Tám Chó, xốc cổ áo của hắn lên, thấp giọng nói: “Ngươi muốn đi đâu ta không cần biết.”
Nói xong, nàng buông tay, để lại Tám Chó đã xanh mặt, tự mình đi ra khỏi cánh rừng.
Đêm hôm ấy, Viên Phi Phi đến trước giường của Lăng Hoa, Lăng Hoa đã bịnh rất nặng, da thịt trên người thối rữa hơn nửa, mùi hôi thối trong căn phòng cực kỳ khó ngửi. Lăng Hoa nhìn Viên Phi Phi, cười cười, thì thào: “Phi Phi, ta sắp chết rồi……”
Viên Phi Phi “Ờ” một tiếng, Lăng Hoa khanh khách nói: “Ngươi cũng không dỗ ta một chút, nào có ai đối xử với bịnh nhân như vậy.”
Viên Phi Phi nhìn vào đôi mắt của Lăng Hoa, Lăng Hoa giờ đây đã vô cùng tiều tuỵ, khoé mắt đã mang những nếp nhăn, nhưng cặp mắt đào hoa kia dưới tình hình như thế, vẫn chan chứa tình cảm như cũ.
Đêm yên ắng vô cùng, hơi thở của Lăng Hoa mang chút nhọc nhằn, trong căn phòng vắng lặng nghe rất rõ rệt.
“Đi không.” Viên Phi Phi lẳng lặng nói, “Ta mang ngươi đi.”
Lăng Hoa im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười. Nàng ta cười rất khó khăn, vừa cười vừa thở hổn hển nói: “Ranh con thối, ngươi đừng trêu ta.”
Viên Phi Phi đứng bên mép giường, không nói gì.
Lăng Hoa cười mãi cười mãi rồi bật khóc.
“Ta sẽ không đi, ta chỉ muốn chết ở đây. Ta gọi ngươi tới, chỉ là muốn gặp lại ngươi một lần.”
Viên Phi Phi nói: “Biết rồi.”
Lăng Hoa nói: “Phi Phi, ta muốn cầu ngươi một việc.”
Viên Phi Phi: “Việc gì.”
Lăng Hoa: “Ngươi ở lại thêm vài ngày, hoa nương chết đi sẽ bị vứt vào khu gò mả ở ngoài thành, ta không muốn đi.”
Viên Phi Phi: “Được, ta sẽ chôn ngươi ở một nơi phong thuỷ thật tốt.”
“Không.” Lăng Hoa quay đầu lại, đôi mắt to trừng trừng nhìn Viên Phi Phi, “Ta muốn ở lại đây. Phi Phi, đợi ta chết rồi, ngươi lén đem chôn ta trong hoa viên của Bùi phủ, được không.”
Viên Phi Phi không nói gì, Lăng Hoa thò một tay từ trong chăn ra, trên mu bàn tay là da thịt thối rữa. Nàng ta nắm lấy tay áo của Viên Phi Phi, “Ta chỉ cầu ngươi một việc này, ngươi hứa với ta đi.”
Viên Phi Phi cúi đầu nhìn tay của nàng ta, nói: “Được.”
Có vậy Lăng Hoa mới buông tay.
Sau khi Viên Phi Phi đi rồi, Lăng Hoa gọi Tiểu Đậu Nha vào, rỉ tai hắn vài câu, Tiểu Đậu Nha gật gật đầu, ra khỏi phòng.
Lập tức ngay sau đó, Lăng Hoa vùng vẫy từ trong giường ngồi dậy, lết đến trước bàn trang điểm, nàng ta không nhìn vào trong gương, trực tiếp run rẩy mở hộp hoá trang ra, còn chưa kịp lấy một tờ son môi, cửa phòng đã bật mở.
Bùi Vân mới từ trong mơ bị Tiểu Đậu Nha gọi dậy, hắn còn chưa kịp mang giày, đã chạy thẳng tới đây.
“Ngươi thấy nàng thật sao?” Bùi Vân sải bước đến trước mặt Lăng Hoa, nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta. “Ngươi thật đã trông thấy? Nàng đã quay về?”
Lăng Hoa bị hắn nắm đến đau đớn, trên mặt vẫn mang nụ cười.
Bùi Vân thần sắc gần như điên cuồng.
“Ngươi nói mau! Nàng có phải đã về rồi, có phải đã về rồi ——!?”
Lăng Hoa lắc lắc đầu, khẽ hé môi nói: “Không, ta gạt ngươi.”
Bùi Vân sững người, hắn lùi ra sau mấy bước, thở gấp liền mấy hơi, muốn nói gì đó, nhưng đã không còn chút sức lực. Cuối cùng chỉ bảo: “Không có lần sau.” Nói xong, hắn đi nhanh ra khỏi cửa.
Lăng Hoa nhìn theo đôi chân trần của hắn, nói: “Kêu người đem một đôi giày tới đi.”
Bóng lưng của Bùi Vân thê lương, không ngừng bước, cũng không biết có nghe được hay không.
Trong đêm ấy, Lăng Hoa chết.
Nàng ta một tay chống mặt, chỉ giống như đang ngồi nghỉ ngơi bên bàn trang điểm.
Viên Phi Phi đợi ở ngoài thành, đem xác của Lăng Hoa lượm về lại. Sau đó nương theo bóng đêm, cùng với Tám Chó, lén lút đem Lăng Hoa chôn trong hậu viện của Bùi phủ.
Viên Phi Phi nói với Tám Chó: “Ngươi biết không, lần đầu tiên ta trông thấy Lăng Hoa, chính là ở nơi này.”
Tám Chó “Ừ” một tiếng.
Viên Phi Phi ngó bốn phía, hoa viên này vẫn không có thay đổi gì mấy. Bùi Vân dường như là một người thủ cựu(1), những hòn non bộ, khóm hoa, mái đình của năm xưa, giờ đây vẫn y như cũ.
(1) người canh giữ những vật cũ.
Nàng ngước đầu lên, từ dưới hoa viên nhìn lên mé bên kia, sẽ bắt gặp ngay cửa sổ của phòng Bùi Vân.
Mười hai năm trước, có một tiểu cô nương vừa bán thân vào Kim Lâu. Nàng ta ngẫu nhiên trông thấy bà chủ dắt cậu con trai của mình, từ trong phòng đi ngang qua. Bé trai ấy trông thấy một ngọn cây non vừa nảy mầm, mỉm cười đọc một câu “Thì nhân bất thức lăng vân mộc, trực đắc lăng vân thuỷ đạo cao,” (2) tiểu cô nương nghe không hiểu ý nghĩa của câu thơ, chỉ đem câu thơ nhớ thật kỹ.
Đến khi hoa nương được chia danh hiệu, nàng ta đứng dậy nói với giáo nương, ta muốn được gọi là Lăng Vân. Giáo nương nói cái tên này nghe quá cứng rắn, không tốt, tiểu cô nương nói, vậy kêu Lăng Hoa được rồi.
Cậu chủ nhỏ sinh bịnh, tin tức truyền lên nhà trên, tiểu cô nương thừa lúc giáo nương không chú ý, len lén chạy đến hậu viện của Bùi phủ, đứng trong sân lớn tiếng ca hát, muốn dỗ cho hắn vui, chẳng qua kết quả không được tốt. Nàng ta hiểu ra, hoa viên ở phía sau không thể tuỳ tiện vào.
Nhưng nàng ta cũng biết thêm một điều, có một bé gái, không những có thể vào nơi đó, mà còn có thể ở lại bao lâu tuỳ ý. Đầu óc của nàng ta trưởng thành sớm, đã hiểu được đạo lý trong điều này. Đợi đến khi bé gái kia hỏi nàng ta, nàng ta liền nói, người ở trong tim nàng ta, coi như đã chết rồi.
Cả một đời này, ước mơ lớn nhất của nàng ta, là được bước chân vào trong hoa viên đó.
Nếu như lúc còn sống không thể, vậy đợi khi chết rồi cũng tốt.
Người từ nơi nào bắt đầu, thì cũng từ nơi đó kết thúc. Viên Phi Phi trong lòng nghĩ, vậy cũng tốt.
Như thế này cũng tốt.
Để giống như có một vòng luân hồi.
________________________________________
(2)Câu thơ mang tên của Lăng Hoa đã giải thích trong chương 32, là thơ về cây thông non, “người đời khi ấy đâu biết cây sẽ mọc xuyên mây, đợi đến xuyên mây rồi mới bảo cao.”
Bệnh của Lăng Hoa có lẽ là là bệnh giang mai.
An ninh của hậu viện Kim Lâu tệ thật, giữa đêm có người đột nhập được vào với một cái xác chôn giữa vườn mà Dương Lập đi chết dẫm ở xó nào rồi không hay biết gì cả?? LOL