Gã áo đen xuất hiện và đã giành cô với lũ chó sói để cứu nàng . Hắn ử dụng phép thuật của mình tấn công đàn chó sói , cứ thế từng con từng con đều ngã gục ... Giải quyết xong đàn chó sói hắn ta ôm Tiểu Tuyết đi
Hắn ôm Tiểu Tuyết bay đến một nơi đầy hoa cỏ đủ sắc ... rồi thả nàng xuống một cách nhẹ nhàng .
Tiểu Tuyết lấy lại bình tĩnh rồi đến gần hắn “ cảm ơn ngươi đã cứu ta nhưng ngươi thật nhẫn tâm khi giết chết những con sói đó ... “ - Nàng bình tĩnh nhưng vẫn còn chút sợ hãi ấp úng nói .
Hắn không nói gì nhưng chỉ cười với nàng . Lúc vừa rồi không đó còn kinh ngạc nên nàng không kịp nhìn những nhân của hắn , khi hắn cười và quay mặt về phía nàng thì nàng lại ngạc nhiên hơn khi thấy gương mặt điển trai của hắn mày cong , mũi cao ... vóc dáng cao to vạm vỡ .
Khi nhìn thấy mẫu người như hắn Tiếu Tuyết đã quên cả việc sợ hãi , trách móc ... mà chỉ muốn thét lên Soái Ca trong truyền thuyết đây rồi , trong suy nghĩ nàng đem hắn và Hạ Lan Phục ra so sánh và tự đánh giá hắn là người điển trai nhất nàng gặp khi xuyên qua thế giới này
Hắn nhìn thấy Tiểu Tuyết nhìn trầm vào hắn , để giảm bớt căng thẳng hắn cười và nói đùa với nàng “ Ngươi bị say đấm ta rồi sao hahaha ... “ lời nói đùa đó của hắn làm Tiểu Tuyết giật mình và ngượng ngùng khi bị hắn nói đúng . Nàng ấp úng trả lời “ đâu ... đâu có ... ta ...ta .. “ . Thấy tiểu mỹ nhân ấp úng hắn vỗ vai nàng lại nở một nụ cười chết người rồi nói “ Này ngươi không biết sử dụng phép thuật à “ . “ Phép thuật ??? ta làm gì biết thứ đó “ - Tiểu Tuyết ngây thơ trả lời . Hắn ta tỏ vẻ không hiểu “ Ngươi là tằm tinh làm sao có chuyện không biết phép thuật đang đùa ta đấy à “ . Vẫn thái độ ấy nàng vẫn không biết phép thuật là gì nhưng trong suy nghĩ nàng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi hắn đã cứu nàng như thế nào “ Này có phải như cái thứ vừa rồi ngươi đã dùng để giết những con sói đó không “ . Hắn nghĩ nữ nhân này chắc không biết dùng phép nên khẽ gật đầu
Theo như hắn nói Tiểu Tuyết lại
có suy nghĩ muốn học phép thuật từ hắn nên đã nài nỉ hắn dạy cho nàng , nhưng Tiểu Tuyết lại bị từ chối thẫn thờ .
Từ giã hắn ta, nàng lại một mình tìm lối ra trong rừng ... Sắc trời dần chuyển màu nàng vẫn chưa tìm được lối ra , nàng bây giờ rất hối hận vì sao lại vội vã chạy khỏi Hạ Lan Phục như vậy “ Giá mà huynh ấy đừng đuổi ta đi ... “ . Rên rỉ vì mệt mỏi nàng đã ngồi gục dưới gốc cây to .
Vì ban đêm nên trong rừng xuất hiện nhiều thú dữ gầm hú lên những âm thanh thật đáng sợ . Nghe thấy những âm thanh ấy nàng thật sự rất sợ cả người mệt mỏi nhưng nàng vẫn ráng hết sức để có thể thoát khỏi nơi này .
Tiểu Tuyết chạy đến mức kiệt sức mà ngất đi . Trong cơn mê mang nàng đã được ai đó bế đi
Đến khi mở mắt ra nàng nhìn thấy phong cảnh xung quanh thật quen thuộc , và cảm nhận được mình đã an toàn rời khỏi khu rừng đó ...Tiểu Tuyết vẫn còn rất sợ nhưng trong suy nghĩ nàng vẫn không thể hình dung người đã cứu mạng nàng .
Hạ Lan Phục bước vào phòng bên cạnh là một tiểu cô nương khoảng tầm 14 , 15 tuổi khuôn mặt ưa nhìn trên tay còn bưng chén thuốc tiến đến gần Tiểu Tuyết . Vừa thấy Hạ Lan Phục nàng đã vội vàng bước xuống giường ôm chầm lấy hắn rồi cứ thế mà khóc to “ Hạ Lan Phục ngươi ác lắm sao lại để ta một mình chứ ... huhu ngươi có biết nơi đó rất đáng sợ không ... ta ... ta ... ta còn nghĩ sẽ không được gặp lại ngươi nữa ... ta sợ lắm ngươi biết không “ - Tiểu Tuyết vừa khóc vừa đánh vào ngực Hạ Lan Phục trách móc ...
Thấy nàng vẫn còn sợ hãi hắn ôm nàng vào lòng mà an ủi “ Ta xin lỗi , sau này ta không bỏ rơi ngươi nữa ... ta xin lỗi , ngoan đừng sợ nữa giờ đã có ta bên cạnh rồi còn gì ...”
Tiểu Tuyết ngừng khóc , ngước mặt lên nhìn Hạ Lan Phục “ Là ngươi đã cứu ta sao , ngươi đã không cần ta nữa mà ... “ . Hắn nhìn nàng mỉm cười “ hôm qua là do ta có chút không vui nên đã tỏ thái độ không tốt với ngươi , ta xin lỗi “ . “ Vậy ngươi có còn đuổi ta đi nữa không ? “ - Tiểu Tuyết mắt long lanh nhìn hắn hỏi
Nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra
với hắn nhưng nghe được câu hắn không bỏ rơi mình nữa thì đã yên tâm nép vào lòng hắn .
Tiểu cô nương vẫn còn cần chén thuốc đứng bên cạnh chẳng dám nói lời nào vẫn đợi đến khi cả hai người kia nhận ra sự tồn tại của mình ...
Hạ Lan Phục cười nói “ Ta quên ta đến đây là đem thuốc cho ngươi “ . Nhìn tiểu cô nương bên cạnh nói tiếp “ Đây là A Hân cô ấy sẽ chăm sóc ngươi thay ta “ .