Người Phiên Dịch

Chương 13: Chương 13




Cuối tuần tôi gặp lại Phi, bỗng dưng tôi cảm thấy cuộc đời không mệt mỏi tới vậy, vẫn đủ sự ấm áp để ta tiếp tục sống.

Tôi đưa chữ ký của Ngô Gia Nghi cho Phi. Cô ấy rất vui, cứ luôn miệng hỏi minh tinh đó trông như thế nào? Tôi đáp lại cũng thường thôi, không xinh bằng em. Phi lại càng vui hơn, cô cẩn thận đặt chữ ký của Ngô Gia Nghi vào trong quyển Lược sử ngành phiên dịch Phương Tây mới mua. Tôi nói, em chăm chỉ thật đấy, định thi nghiên cứu sinh à?

“Cảm thấy hay hay nên giở ra xem thôi mà, em vẫn chưa dự định sau này làm gì.” Cô ấy đáp lại, “em ấy mà, tiếp xúc lâu rồi anh sẽ biết ngay thôi, em rất ít khi sắp đặt mọi việc quá hai ngày”.

“Tại sao? Em không biết chuẩn bị trước cho những ngày mưa hay sao?”

“Như thế thì mệt lắm, hơn nữa nếu không mưa chẳng phải là mất công lo lắng sao?”

Đôi khi tôi cảm thấy cô ấy giống như một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng cũng có lúc lại nói những lời khiến người khác phải suy ngẫm.

“Kể ra em nói cũng đúng.” Tôi nói thêm, “vậy chúng ta mau gọi món đi, lấp đầy cái dạ dày đã”.

Chúng tôi ăn cơm Tây, các món được lần lượt mang lên, trong khi chờ đợi chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm. Phi rất thích nghe tôi kể những chuyện về công việc phiên dịch, tôi phải vắt óc suy nghĩ để câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Nhưng từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với nghề này, thời gian quá lâu nên khiến bản thân phát sinh mệt mỏi. Cuối cùng tôi đành phải lảng sang chủ đề khác. Tôi hỏi cô đợt hè vừa rồi, trong quá trình dẫn đoàn khách lớn như vậy có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?

Cô nghĩ trong giây lát rồi đột nhiên cười phá lên: “Ở Quế Lâm, em bị một vị nha sĩ chế giễu đấy”.

Bác sĩ luôn thích chế giễu người khác. Tôi nghĩ thầm.

“Như thế nào?”

“Em bảo ông ấy nói ít thôi, mau khám răng cho ông khách nước ngoài đi, kết quả là ông ta giáo huấn em một hồi: Nào là trong ngoại giao không có chuyện nhỏ, rồi cháu như vậy sao có thể làm hướng dẫn viên du lịch được chứ?”

Tôi cũng cười: “Đúng là chẳng còn mặt mũi nào”.

“Những từ đại loại như: sâu răng, thần kinh răng, đục, trồng… em chẳng biết nói thế nào cả. Hơn nữa lúc đó lại là nửa đêm, đầu óc em đã mụ mẫm rồi.”

“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, lần này em tra từ điển ghi nhớ lại, bảo đảm lần sau gặp phải sẽ nói được thôi.”

“Thế còn anh? Đã từng gặp sự cố chưa?”

“Trước đây không dịch nổi bài thơ cổ lãnh đạo đọc, cũng là chuyện bình thường, thế mà anh lo tới mức cả toát mồ hôi hột, sau này thành thục rồi, chỉ cần giải thích một chút người nước ngoài cũng hiểu, thế là xong. Còn nữa, anh không nhanh nhạy lắm với những con số, mỗi lần dịch anh đều phải dùng bút tính toán đấy.”

“Ngoài những thứ này, em không tin anh dịch được hết tất cả mọi thứ.”

“Đương nhiên là không thể nào.” Tôi dõng dạc đáp lại, “Đó không phải là tiếng mẹ đẻ của anh, nhiều khi anh nói tiếng Trung còn lung tung kia mà. Nhưng đã làm phiên dịch thì phải cần cù nhẫn nại, thêm vào đó là thái độ chăm chỉ, nếu dịch một tiếng thì phải chuẩn bị ít nhất hai tiếng, để giảm thiểu khả năng xảy ra những điều bất ngờ”.

“Em cảm thấy tố chất của bản thân cũng rất quan trọng.” Phi nói, “thật sự rất tốn sức, lại đau đầu nữa.”

Tiếp theo tôi đã nói một câu rất cợt nhả. Hình như cứ đứng trước cô ấy, cái miệng của tôi luôn mất điều khiển: “Anh ấy mà, sức khỏe cực tốt luôn”.

Sau đó chúng tôi đi nhảy. Chúng tôi tìm được sàn nhảy rất chuyên nghiệp. Trong tiếng nhạc do ban nhạc Đan Mạch lừng danh biểu diễn, Phi nhảy cuồng nhiệt mà vẫn rất đẹp. Mái tóc đen mượt của cô lắc theo tiếng nhạc, vì tránh đôi nhảy tóc vàng mắt xanh vượt lên trước tôi đã tranh thủ kéo cô vào lòng. May mà lúc này âm nhạc đã thay đổi, tiết tấu chuyển sang du dương trầm lắng. Trong ánh đèn hoa lệ mà hỗn loạn đó, đôi mắt mèo của Phi cứ mênh mang khiến người khác bị hớp hồn.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, chóp mũi và đôi môi của chúng tôi nhẹ nhàng chạm vào nhau, cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau. Tay của tôi, cánh tay đang cầm chai bia lạnh, nhẹ nhàng lướt qua sống lưng và cánh tay cô. Tôi cảm nhận được hơi thở cũng như xúc cảm của cô. Ham muốn trong tôi lúc này dâng trào.

Cô vòng tay ôm đầu tôi rồi thì thầm: “Chờ em một chút, em phải vào nhà vệ sinh”.

Tôi liền đùa: “Chị ơi, em muốn đi cùng chị cơ”.

Cô cười, hôn nhẹ lên miệng tôi: “Ngoan đi mà”.

Cô gái này đúng là...

Tôi nhìn thấy cô đi xuyên qua đám người đang nhảy. Nhạc càng lúc càng bốc, tôi nhắm mắt, rồi lắc lư theo nhạc, lúc này đây, tôi có cảm giác giống như đang ở trên đồng cỏ với bài ca du mục.

Có ai đó vỗ vỗ vào vai tôi, tôi quay đầu lại nhìn thì ra là Lưu công tử. Tôi và anh ta không thân thiết gì, chỉ là bố tôi biết bố anh ta, và từ bé chúng tôi học chung trường mẫu giáo mà thôi.

Tôi gật gật đầu với anh ta, sau đó tiếp tục nhắm mắt nhảy tiếp.

Anh ta lại vỗ vai tôi.

Người này thật chẳng biết điều gì cả, hay là có chuyện muốn nói với tôi?

Tôi quay đầu nhìn anh ta. Tiếng nhạc ầm ầm, anh ta không nói gì, chỉ vào tôi, cười rồi lắc đầu, hành động của anh ta nghĩa là: Trình Gia Dương, cậu cũng tới những nơi như thế này ư?

Sau đó lại chỉ vào cô bé chưa dậy thì hết nhưng đã trang điểm trông rất kinh khủng đang đứng cạnh mình như muốn hỏi: Sao lại chỉ có một mình? Không đưa người đẹp theo à?

Tôi xua xua tay, uống một ngụm bia rồi đi tìm Phi. Đầu và bước chân của tôi bỗng dưng nhẹ bẫng, thật sự tôi rất vui.

Kiều Phi

Lúc chúng tôi rời khỏi sàn nhảy vẫn chưa tới mười một giờ, chúng tôi ở đó không lâu lắm.

Chúng tôi thuê một phòng trong khách sạn, trong thang máy Trình Gia Dương ôm chầm lấy tôi. Anh không uống nhiều, nhưng lại rất nồng nhiệt và gấp gáp. Tôi thích anh, vì thế muốn làm cho anh vui.

Chúng tôi cứ quấn lấy nhau bước vào phòng. Anh vừa hôn vừa cởi váy của tôi. Anh hôn lên cổ tôi, chân tôi cọ sát vào chân anh. Anh dừng lại, cằm chạm vào miếng độn ngực của tôi, anh hỏi: “ Đây là cái gì?”.

“Thay áo nịt ngực thôi mà.”

Anh gật gật đầu nói “ồ” với dáng vẻ rất đáng yêu, sau đó dùng miệng kéo hai miếng độn bằng cao su ra.

Anh tiếp tục hôn vào môi tôi, đầu lưỡi uốn lượn, cơ thể tôi bắt đầu nóng bừng lên, tôi cũng rất cần anh.

Tôi giúp Trình Gia Dương cởi quần áo. Cơ thể anh tuy không vạm vỡ nhưng những cơ bắp rất rắn chắc. Người anh ấy đẹp vô cùng, tràn trề sức sống.

Anh nói khẽ: “Anh sẽ nhẹ nhàng”. Sau đó chầm chậm tiến vào.

Nhưng tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng, mồ hôi túa ra.

Anh ôm lấy tôi, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho tôi.

Tôi nói: “Em xin lỗi”.

Anh lắc đầu, nhìn tôi với ngọn lửa tình rực cháy trong mắt, trên mặt, trên cơ thể và cả đôi tay của anh nữa.

Người không có chút kinh nghiệm nào như tôi chỉ biết dựa vào cảm giác giúp anh đạt được khoái cảm, chỉ muốn anh vui…

Sau khi cả hai chúng tôi đã đều nằm trên giường thở hổn hển, anh nhìn tôi rồi nói: “Em giỏi thật đấy!”.

Tôi mỉm cười. Đương nhiên ham muốn của tôi vẫn chưa được thỏa mãn, nhưng tôi đã khiến anh thỏa mãn, tôi thấy rất vui.

Anh vuốt ve những lọn tóc bết dính trên trán tôi, từng lọn từng lọn một. Anh nhìn tôi, ánh mắt âu yếm, Trình Gia Dương là người dịu dàng, chính vì lý do này anh lại càng hấp dẫn hơn.

Tôi nói: “Em đi tắm đây”.

Anh ngồi dậy cùng tôi, tôi đẩy anh xuống: “Tắm chung á, đừng hòng”.

Tắm gội sạch sẽ, tôi mặc luôn quần áo. Trình Gia Dương nhìn tôi khó hiểu.

“Em phải về trường.”

Anh đứng bật dậy: “Em không vui sao?”. Trông anh lúc này giống như đứa trẻ trót làm sai việc gì đó.

“Anh nói gì lung tung vậy?” Tôi hôn anh, “mười hai giờ đêm kí túc xá đóng cửa. Em phải về bây giờ”.

“Để anh đưa em về.” Anh vừa nói vừa vơ đống quần áo.

Tôi ấn tay anh xuống, chỉ vào thằng bé của anh nói: “Không cần đâu, anh không mệt sao? Em gọi taxi về”.

“Không được.” Anh đã mặc xong quần áo.

Tôi đành phải phân bua: “Em không muốn người khác nhìn thấy”.

Lúc tôi về tới trường, vừa đúng mười hai giờ. Nhưng trong phòng không có ai cả, không biết Ba Ba chạy đi đâu rồi. Người Pháp có câu: Mỗi người đều đang tìm mèo của mình. Tôi đánh răng rửa mặt, ngửi lại tay mình, dường như mùi của Gia Dương vẫn còn lưu lại.

Tôi muốn anh, nhưng bản thân cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào khi mà chúng tôi không thể dùng cách thức thông thường để làm tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.