Người Phiên Dịch

Chương 18: Chương 18




Kiều Phi

Lúc hội nghị giải lao, tôi nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng cabin, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, anh vừa quay sang chỗ tôi, tôi giơ ngón tay cái ra khen, anh rất vui.

Tôi nghe thấy phía sau có người nói: “Người cậu nhìn thấy chính là Trình Gia Dương đấy”.

Tôi ngoái đầu lại nhìn, thì ra là hai cô gái đeo thẻ nhà báo trước ngực, cái cô đang nói rất trẻ và đẹp, mái tóc đen dài đổ trên vai như thác nước. Cô ấy lại còn mỉm cười về phía Trình Gia Dương nữa, miệng cười đắc thắng, cứ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy. Bắt gặp tôi đang nhìn mình, cô quay về phía tôi. Tôi nói: “Hi!”, thế mà cô ta chẳng nói chẳng rằng.

Tôi quay người đi, nghĩ thầm, hừm kiêu ngạo thật đấy!

Hội nghị kết thúc, cô gái đó cùng đồng nghiệp của mình đi tìm Trình Gia Dương. Anh cao ráo nổi bật, lúc nói chuyện, để phù hợp với chiều cao của phái nữ, anh hơi cúi người xuống.

Người đàn ông như anh, ai có thể không yêu chứ?

Tôi rời khỏi đó một mình, tâm hồn tràn ngập hình bóng của anh.

Trình Gia Dương

Kết thúc hội nghị, lúc tôi chuẩn bị về thì bị ai đó gọi lại.

Là hai nhà báo của đài truyền hình, một người nói có quen tôi rồi đưa danh thiếp cho tôi, Văn Tiểu Hoa. Tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả. Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái xinh đẹp này lại thấy quen quen như đã gặp ở đâu rồi.

Cô ấy cười. Nụ cười vương trên khóe môi, thấp thoáng bóng hình của ai đó.

“Thực sự không nhớ ra ư, ngài phiên dịch. Tháng Sáu vừa rồi, trong lễ cưới của Phó Minh Phương, chúng ta đã ngồi cùng một bàn.”

Đúng rồi, là cô gái ngồi bên cạnh tôi, lúc đó cô mặc bộ váy lụa, khăn ăn đặt trên đầu gối, rơi xuống đất mấy lần, tôi đều nhặt lên giúp cô.

“Đúng rồi, tôi đã nhớ ra cô rồi.” Tôi nói rồi gật gật đầu với cô.

“Minh Phương là chị họ của tôi.” Câu nói này của cô cuối cùng cũng tiết lộ lời giải cho câu đố ban nãy, thảo nào tôi cứ có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu đó, “hôm đó anh đã uống rất nhiều rượu”.

“Thế sao?”

Đương nhiên rồi. Trong lễ cưới của Minh Phương, tôi giống như kẻ thất tình. Cô gái này cũng tinh thật đấy, nhưng tôi nhất quyết không thể để cô biết được.

“Em tìm anh có việc.”

“Có chuyện gì thế em?”

“Em và đồng nghiệp muốn làm một tiết mục chuyên đề về công việc cũng như cuộc sống của một chuyên viên phiên dịch, không biết anh có sẵn lòng giúp đỡ bọn em không.”

“Chỉ cần không liên quan tới cơ mật quốc gia, đương nhiên có thể.”

“Cơ mật quốc gia? Làm sao mà liên quan tới chứ, bọn em cũng là cán bộ nhà nước mà.”

“Vậy bọn em xin phép cáo từ nhé!”

Tôi phát hiện mình đã không nhìn thấy Phi từ nãy tới giờ.

“Được. Vậy thì em có thể tìm anh bất cứ lúc nào.” Tôi xách cặp công văn rồi đi luôn.

Văn Tiểu Hoa vội vàng đuổi theo tôi nói: “Này Trình Gia Dương, chắc anh cũng phải có một cái danh thiếp chứ”.

“Ồ.” Tôi đáp lại. “Anh sẽ cho em số điện thoại của mình, anh không có danh thiếp.”

“Vậy anh đọc đi, em sẽ ghi lại.” Cô lấy điện thoại ra.

Tôi đọc cho cô số điện thoại của mình, cô nhập từng số, ấn một vài nút, sau đó đưa tôi điện thoại của cô ấy rồi yêu cầu: “Tên anh là chữ nào, anh nhập vào hộ em được không?”.

Tôi đành nhập tên mình trên máy của cô.

Rời khỏi trung tâm hội nghị, tôi cũng vẫn chưa nhìn thấy Phi.

Tối hôm đó tôi gọi điện cho cô ấy hỏi: “Sao em không chờ anh mà đã đi rồi?”.

“Em thấy anh bận quá.”

“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, mấy nhà báo muốn phỏng vấn anh, còn muốn làm phim chuyên đề nữa.”

“Vậy thì sau này anh có thể trở thành minh tinh rồi nhỉ?”

“Điều đó còn liên quan tới việc anh có muốn không mới được chứ.”

Khi tôi và cô đang nói chuyện bằng máy bàn, tôi lại mở di động ra, trong đó có những tấm hình tôi chụp cho cô ở Đại Liên.

“Này.” Phi nói, “em thấy anh giỏi thật đấy”.

“Em nói gì cơ?”

“Trong hội nghị cấp cao hôm nay, em đã dùng một tai nghe, nghe trộm anh dịch. Giỏi thật đấy.”

“Anh chỉ giỏi mỗi việc phiên dịch thôi sao?”

Phi lại cười khúc khích ở đầu dây bên kia, cô mắng yêu: “Thật chẳng đứng đắn tí nào. Thôi em không nói chuyện với anh nữa, em còn chưa làm bài tập.”

“Ừ. Tạm biệt.”

Tôi gác máy, rồi quan sát tỉ mỉ những bức ảnh của cô, cô quả thật rất xinh đẹp.

Gia Minh gõ cửa đi vào, anh nói với tôi: “Cho anh mượn một quyển sách của chú”.

“Em tìm cho anh.” Nói rồi tôi bỏ điện thoại trên giường, đi tới giá sách hỏi: “Anh muốn mượn cuốn gì?”.

Anh cầm chiếc điện thoại chưa tắt máy của tôi, ngắm nghía mấy bức ảnh của Phi nói “cũng đẹp đấy.”

Tôi bật cười.

“Đã lâu không thấy chú vui như vậy.”

“Thế sao?”

“Anh muốn mượn…” Anh chỉ vào giá sách nói, “cuốn Giới thiệu về chữ Tocharians của tác giả Quý Tiện Lâm ấy.”

“Không dễ tìm đâu. Em mua rồi nhưng vẫn chưa đọc.” Đây là quyển sách cũ bị xếp xó, ở góc sâu nhất trong giá sách. Tôi thò tay với thì lại lôi ra được một vật khác.

Đó là một bao thuốc thơm được đặt trong gói giấy. Đã có thời điểm, tôi nhờ vào nó để sống, không biết tự lúc nào đã cai được thuốc.

“Tìm được chưa?”

“Được rồi.” Tôi đưa sách cho anh. Sau đó lấy lại điện thoại của mình.

Điện thoại trong túi của Gia Minh đổ chuông, anh vừa nghe vừa đi ra ngoài. “Julie? À, phải rồi Clare. Em vừa từ Canada về à? À, đúng rồi, Nhật Bản, anh nhầm.”

Không hiểu đây là bạn gái thứ mấy của anh?

Có người cũng đang chơi trò chơi tương tự.

Lúc chúng tôi đang chơi bóng rổ, một cô gái lạ đứng bên ngoài sân đợi Húc Đông. Cô gái đó còn rất trẻ, mặc quần áo bò, dường như là sinh viên. Tôi nhớ tới mối tình vô cùng tâm đầu ý hợp của anh với cô minh tinh Ngô Gia Nghi kia, không ngờ khẩu vị của anh lại thanh đổi nhanh đến thế.

Nhưng dường như anh cũng đang có chuyện thì phải. Anh chẳng hào hứng chơi bóng rổ. Sau đó chúng tôi cùng nhau đi uống trà, anh lúc thì tỏ ra rất thân mật với cô gái kia, cứ như thể phô diễn cho người ta xem nhưng có lúc đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn. Sau khi tiễn cô ấy về, tôi hỏi anh cô ấy tên gì? Anh nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ trán than: “Già rồi, già thật rồi, anh quên rồi”.

Buổi tối lúc uống rượu, anh vẫn rầu rĩ, rất ít khi tôi nhìn thấy anh với dáng vẻ như vậy.

Cuối cùng có người gọi cho anh, anh xoay lưng về phía tôi để nghe. Một lúc sau, khuôn mặt vẫn buồn rười rượi nhưng đã bắt đầu kể chuyện cười cho tôi nghe. Uống hết ly brandy này tới ly brandy khác.

Chúng tôi ngồi ở quầy bar, ngay sát cửa sổ, từ đó có thể nhìn xuống cảnh vật ở dưới, tôi thấy một chiếc xe dừng ở bên ngoài, người xuống xe là Ngô Gia Nghi.

Giống như là phim truyền hình vậy, kịch tính càng lúc càng được đẩy lên cao.

Vừa nhìn thấy cô ấy, anh đứng dậy, cầm áo, vỗ vào vai tôi nói: “Tạm biệt nhé, Gia Dương”.

Húc Đông loạng choạng đi ra ngoài rồi dựa vào người Ngô Gia Nghi. Trông dáng họ lúc này giống như cụ ông dựa vào cụ bà thong thả đi dạo trong công viên vậy.

Đàn ông có lúc lại là động vật yếu đuối nhất.

Không phải là ngày lễ, cũng chẳng phải cuối tuần, chẳng có cái gì để chúc mừng cả, cũng chẳng có điều gì muốn nói. Có điều lúc này tôi nhớ Phi vô cùng. Khát vọng bỏng cháy trong lòng, giống như ngọn lửa thiêu đốt tâm can, tôi lái xe tới bên ngoài ký túc của cô, đèn đã tắt. Chỉ cách một bức tường, trong trường lúc này vắng lặng, tôi châm một điếu thuốc, trầm ngâm nghĩ tới một sự thật mình không thể không đối mặt.

Tôi đã yêu cô ấy mất rồi.

Bản thân tôi cũng không ngờ lại nhanh chóng nhận được điện thoại của Văn Tiểu Hoa.

Cô ấy nói cô ấy là Văn Tiểu Hoa, tôi có ấn tượng không rõ lắm về cô, chỉ cảm thấy cô có điệu cười rất giống với Minh Phương. Lúc ngồi nói chuyện trong quán cà phê, câu chuyện cũng bắt đầu từ Minh Phương.

“Anh rất thân với chị họ của em phải không?”

Nếu là mấy tháng trước, đây có lẽ sẽ là chủ đề khiến tôi sợ hãi, thế nhưng lúc này tâm trạng tôi đã bình yên trở lại.

“Rất thân. Bọn anh lớn lên cùng nhau. Nhưng cũng có một giai đoạn không liên lạc với nhau, sau khi cưới cô ấy thế nào?”

“Cũng tốt lắm anh ạ, sau khi đi nghỉ tuần trăng mật trở về, công việc của anh rể rất bận, chị thì nhàn hơn, dạy xong thì có thể ở nhà rồi.”

Tôi gật gật đầu. Đây là điển hình của cuộc sống gia đình bình yên, hạnh phúc.

“Chúng ta nói về chương trình của em nhé!”

“Được, em nói đi, anh nghe đây.”

Văn Tiểu Hoa muốn làm một tiết mục trò chuyện giới thiệu về những phiên dịch cao cấp. Nói chung là giới thiệu về sự trưởng thành, thành công, cuộc sống, gia đình, đối mặt với công chúng của những phiên dịch cao cấp, ngoài ra còn phải trả lời một vài câu hỏi, giới thiệu một vài tình huống, tôi không hay xem ti vi nên đối với tiết mục của cô ấy không có khái niệm gì nhiều. Tôi liền hỏi: “Có phải giống như chương trình “Lời thật nói thật” không?”

“Đúng. Về cơ bản thì hình thức tương tự. Nhưng chương trình của bọn em chú trọng đi sâu vào việc tìm hiểu nghề này.”

“Ra thế.”

“Nhưng sở dĩ chương trình của bọn em luôn có số lượng người xem cao là do chúng em không ghi hình lại rồi mới phát mà truyền hình trực tiếp. Hơn nữa, những câu hỏi của người dẫn chương trình không được tiết lộ cho khách mời trước khi chương trình phát sóng do vậy khi khách mời trả lời đều là phản ứng tại chỗ.”

“Ý của em là, khách mời căn bản sẽ không được chuẩn bị gì cả?”

“Cũng có thể nói là như vậy.”

“Nếu như câu hỏi quá khó thì phải làm sao? Thế thì chẳng phải anh bị bọn em quay như chong chóng sao?”

“Anh yên tâm, sẽ không đến nỗi thế đâu.”

Tôi nghĩ một lát: “Nhưng anh phải báo cáo cho cấp trên đã”.

“Tức là anh đã đồng ý rồi nhé.”

“Ừ.”

Văn Tiểu Hoa cười. Tôi vốn cảm thấy cô ấy cười rất giống Minh Phương, nhưng lúc này lại thấy khác hẳn. Người con gái này, không dịu dàng, nho nhã như Minh Phương, cô ấy rất tinh nhanh, nhạy bén. Rất tự nhiên, tôi cho rằng sự sắp xếp đâu ra đó của cô là tác phong nghề nghiệp, nhưng sau này mới biết, tôi đã nhận định sai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.