Người Phiên Dịch

Chương 62: Chương 62




Trình Gia Dương

Kiều Phi ngồi ngoài cửa, cô ấy mặc một chiếc áo lông. Khuôn mặt nhỏ bé vùi trong tầng tầng lớp lớp khăn quàng cổ.

Tôi từ thang máy đi ra, có lẽ đã nhìn thấy tôi nên cô đứng dậy, phủi phủi quần, khẽ cừơi nhưng nụ cười mau chóng tắt ngấm khi thấy nét mặt tôi không mấy thân thiện.

Tôi mở cửa, Kiều Phi đứng sau tôi. Tôi nghe thấy cô nói lí nhí gì đó, hình như gọi tên tôi, mà cũng có thể cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tôi mở cửa rồi bước vào, đứng bên trong hỏi cô: “Em có muốn vào không?”

“Có”. Cô bước vào, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nụ cười.

Đúng là quả báo, Kìều Phi à, sao khi xưa lại đối xử như thế với anh, để bây giờ phải xuống nước như thế này hả? Tuy nghĩ như vậy, nhưng tôi lại nói: “Đừng cười nham nhở như thế, có việc gì em nói đi”.

“Gia Dương, anh vẫn chưa kết hôn à?”

“Ừ”

Cô ấy cúi đầu.

“Anh nói này, em đừng có như vậy, không phải vì em đâu. Anh đã nghĩ thông suốt rồi. anh sẽ sống độc thân thêm vài năm nữa, tới khi nào gặp được đối tượng thích hợp thì tính sau”.

“Chính anh đã nói như vậy nhé, thế thì hay quá, em về đây”.

Cái gì? Tôi đã nói gì cơ? Cái con người này đến để xin lỗi kia mà? Sao lại tới rồi bỏ đi luôn như vậy?

Tôi liền kéo cô lại: “Kiều Phi…”

Cô vẫn không ngẩng đầu lên, một giây sau đó, tôi ôm cô vào lòng, vò đầu cô: “Em còn định làm loạn tới mức nào nữa? em tới làm gì hả? Sao chỉ nói mỗi một câu đã vội bỏ đi? Anh gọi em tới đó à?”

Cô vẫn im lặng, vùi đầu trong lòng tôi, chầm chậm đưa tay ôm eo tôi. Tôi cảm thấy ngực mình nong nóng, cô ấy đang khóc ư? Tim tôi thắt lại, tôi khẽ nói: “Phi à, anh nghĩ rất lâu rồi, hai chúng ta không thể xa nhau được”.

“Em bị anh dọa cho sợ gần chết rồi đây này”. Cô ngẩng đầu lên rồi hôn tôi.

Tôi đẩy cô ấy ra: “Em không khóc sao?”

“Vui thế này cơ mà, khóc cái gì chứ?” Cô tiếp tục ôm tôi, chu môi rồi úp mặt vào người tôi.

“Chẳng phải em đã định chạy đi rồi mà?” Tôi vẫn muốn trêu cô.

“Đâu có, anh còn muốn chế giễu em tới lúc nào nữa?”

Tôi bóc kem cắn một miếng: “Anh nói cho em nhé, cái giá phải trả rất đắt đấy”.

“Dù sao em cũng bị cảm tới giai đoạn lây bệnh rồi, chịu thêm một chút thiệt thòi cũng không đáng kể. Mà này, người anh thơm thật đấy”.

Rồi chúng tôi hôn nhau, cái lưỡi nhỏ của cô cứ đảo qua đảo lại trong miệng tôi. Thật cuồng nhiệt! Tôi hoàn toàn bất ngờ, chỉ còn biết hưởng ứng.

Tôi nâng mặt Kiều Phi lên, hôn tới tấp rồi đưa tay cởi quần áo của cô ấy. Kiều Phi cũng làm như vậy. Cơ thể chúng tôi hấp tấp quấn chặt lấy nhau rồi từ từ ngả xuống giường. Tôi chỉ muốn ôm trọn Phi. Cô vuốt ve mái tóc, khuôn mặt tôi, dịu dàng hôn lên mắt tôi.

Có một số thứ, một số người, sinh ra là để dành cho nhau.

Như tôi và Kiều Phi.

Và cả thân thể của chúng tôi.

Sau khi làm tình, tôi châm một điếu thuốc thì liền bị cô giật lấy, tôi đành châm một điếu khác. Người cô nóng bừng nhưng sắc mặt đẹp vô cùng, hồng hào đáng yêu, mịn màng như da em bé.

Tôi cười rồi hôn lên trán cô. Tôi nhìn vào mắt cô và nói: “Em tìm anh có phải là muốn làm thế này không?”

Cô cười khúc khích: “Anh vẫn nhớ à? Em cũng chẳng ngại nói với anh, đúng vậy, không sai chút nào, chính là muốn làm như vậy với anh đấy. Sao hả? Lần đầu nhìn thấy anh , em đã muốn làm như vậy rồi”. Cô từ từ ngồi dậy, “Anh vội vàng kết hôn là vì câu nói này phải không?”.

Tôi nhìn cô không nói gì.

“Có đúng là vì câu nói này của em không?” Cô không cười nữa, nghiêm túc hỏi lại.

“Lúc đó anh đã rất khó chịu. Anh cảm thấy đã sống phí hoài bao nhiêu năm, cảm thấy thật oan uổng”. Tôi nói thật, “Sau này em còn dám kích động anh nữa không?”

Cô nhẹ nhàng nằm trên ngực tôi, ôm chặt tôi rồi nói: “Không đâu Gia Dương à, anh tốt như vậy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ nói những câu như thế nữa”.

Tôi thầm nghĩ, làm người cũng không nên quá thật thà, nếu tôi không đi nước cờ mạo hiểm đó, thì không biết Kiều Phi còn như vậy tới lúc nào nữa?

Thế này thật tốt, có vẻ như cô ấy đã chấp nhận sự giáo huấn của tôi.

Tôi rít một hơi thuốc, sung sướng nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô. Tôi vuốt ve cơ thể mềm mại của cô rồi xoay mình nằm đè lên cô, khi tiến vào, tôi đắc ý nghĩ thầm, em yêu à, em thông minh như vậy nhưng vẫn trúng kế của anh rồi.

Vì chúng tôi làm trong một cơ quan nên Kiều Phi không muốn công khai mối quan hệ của hai đứa cho mọi người biết quá sớm.

Tôi cũng đồng ý. Bởi tôi lo sẽ xuất hiện những lời đàm tiếu không hay. Có điều, bí mật này khiến lòng tôi càng thêm háo hức.

Tôi thải mái ngủ gật trong phòng làm việc, đôi lúc lại ngồi nhớ đến người đang ngồi ở phòng kế bên.

Kiều Phi

Cuối tuần không phải đi làm, cũng không phải đi công tác. Lúc đi siêu thị, chúng tôi vui vẻ trêu đùa nhau.

Tôi nói: “Phải mua ít trai về nhà nấu canh cho anh ănmới được”.

“Gần đây tiêu hao nhiều năng lượng, cũng nên bồi bổ một chút”. Anh đồng ý.

Tôi chọn nhưng con trai vừa to vừa tươi đặt vào xe đẩy. Nhân lúc nhân viên bán hàng không để ý, tôi liền nhón một quả anh đào ở quầy hoa quả cho vào miệng. Gia Dương ôm tôi rồi đặt tay lên vai tôi, thầm thì: “Những lúc anh không ở bên, hình như em sống rất vui vẻ phải không?”

Đây là một câu hỏi rất hay, lúc anh không ở bên, tôi sống thế nào nhỉ?

Tôi đọc sách, học tập, chăm chỉ làm việc, nhưng tôi phải đấu tranh với bản thân.

Và tôi đã kiệt sức.

Tôi đặt bịch sữa chua vào xe.

“Khát”. Tôi nói với anh, “Khát vô cùng. Nửa đêm tỉnh dậy không có nước uống, họng em dường như khô cháy. Hơn nữa tiêu hóa cũng không được tốt, luôn luôn mệt mỏi”. Tôi nhìn anh, “Thế còn anh, Gia Dương? Khi không có em, anh sống thế nào?”

Anh đăm chiêu.

Chúng tôi đi tới quầy bán đồ ăn chín, mua thịt kho tàu. Sau khi đặt vào trong xe, anh quay ra nói với tôi: “Đói, thật đấy.

Dường như đã từ lâu anh không tìm được món ăn hợp khẩu vị, anh đói tới mức cơ thể bị suy nhược. Cuộc sống mất dần ý nghĩa”. Gia Dương khẳng khái, nháy mắt nói với tôi.

“Anh nói cứ như một người giảm béo đanh say sưa kể về cảm giác khi phải ăn kiêng ấy”.

“Còn những gì em vừa nói thì có vẻ như lượng đường trong máu hơi cao rồi, thích uống nước là triệu chứng đầu tiên đấy”.

“Em sẽ giết anh”.

Tôi cù vào nách anh, nhưng liền bị anh khóa tay lại, rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Trước Tết, cơ quan cử tôi đi Quảng Châu công tác, tôi có nhiệm vụ tháp tùng lãnh đạo tới từ Hồng Kông, đón tiếp một chính khách Pháp đến thăm.

Lúc Gia Dương chuẩn bị hành lí cho tôi, anh cầm bộ vest của tôi lên rồi nói: “Bộ này có vẻ hơi cũ rồi.”

“Bình thường thôi, em cũng chẳng có thời gian đặt may ở cơ quan nữa”.

Anh nhìn tôi không nói gì.

“Hay là…” tôi đề nghị, “Bây giờ mình tới trung tam thương mại mua nhé”.

“Anh cũng nghĩ thế”.

“Em muốn mua loại hàng hiệu cao cấp, anh trả tiền đấy”.

“Thế thì tối nay em phải làm món trứng kho lá trà”. Nói rồi anh cười hì hì, “Sau đó còn phải mua một bộ đồ lót gợi cảm màu đen nữa, anh đã chấm từ lâu rồi…”

Ngày bay đi Quảng Châu, tôi và mọi người trong đoàn đã phải chờ lãnh đạo rất lâu.

Cuối cùng, trước khi máy bay cất cánh, lãnh đạo mới tới. Nhưng người xuống xe lại không phải là vị lãnh đạo được chỉ định lúc đầu.

Tôi sững người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.