Sau một buổi vật vã thì cuối cùng hai người cũng dừng ở cổng Trần Gia.
Diệp Hán Khanh xuống xe,,vòng sang ghế phụ galang mở cửa xe cho cô.
-Cảm ơn.
Trần Kiều Ân nở một nụ cười thân thiện.
Khi cô ở cạnh anh,một cỗi thân quen hiện lên,như thể là rất thân quen.
-Lần sau không cần nói cảm ơn.
Diệp Hán Khanh định quay lưng bước đi nhưng cô gọi lại.
-Hửm?
-À....không biết...tôi có thể gọi anh là Ken không?
Trần Kiều Ân ấp úng,vấn đề về cách gọi tên này có thể tùy tiện.Nhưng là cô vẫn muốn tôn trọng anh,hỏi qua trước,nhỡ đâu người ngoài nhìn vào lại quá thân mật.
-Có thể.
Diệp Hán Khanh cười có như không,sau đó cầm túi đồ khổng lồ giúp cô mang vào nhà,chào hỏi ba mẹ cô một chút rồi mới rời đi......
By:Nam Cung Tùy Tâm