Bây giờ cô định đoạt, rửa mặt, tỉnh táo ngồi bên cạnh anh, chờ anh tỉnh lại, thu phí đêm đầu tiên.
Hoan Nhan đứng lên, quần áo ướt đẫm đã giặt sạch sẽ và sấy khô, không hổ là
khách sạn lớn, Hoan Nhan cảm thán một tiếng, động tác nhanh đem mặt rửa
xong, bất quá mới có năm phút đồng hồ, ở sân nhỏ bên kia bừa bộn, cô có
thói quen dùng phương pháp nhanh nhất đem dọn dẹp ổn thỏa.
Cơn mưa đã đi qua, nơi này mùa hè đến rất sớm, ngoài cửa sổ mặt trời đã ửng đỏ xuyên qua các rèm cửa sổ.
Hoan Nhan đứng ở mép giường, nhìn xung quanh một vòng dứt khoát ngồi xếp bằng trên tấm thảm Ai Cập dày.
Chỗ bị thương trên đầu gối lộ ra vết thương màu hồng, cô không cảm giác một chút xíu đau đớn, hay tay áp má, cô yên lặng giống như là không khí
trong phòng, tiếng hít thở nhàn nhạt của Thân Tống Hạo nghe rất rõ
ràng....
Hoan Nhan giống như là lâm vào ngày xưa, cả người như đi vào cõi thần tiên, lần đầu tiên cô đang yên tĩnh thì kéo đến quán bar
tay chân có chút luống cuống, sau đó Tống Gia Minh đến gần, anh ta ngồi
trước mặt cô, cả buổi tối trò chuyện vui vẻ, như là lập tức xâm nhập vào đóng chặt tâm hồn sáng rỡ của cô.
Lần đầu tiên lúc tỏ tình, anh
có chút ngượng ngùng vui vẻ, anh ở trước mặt người khác lúc nào cũng tự
nhiên cười nói, gặp phải cô thì tay chân luống cuống đến đáng yêu....
Lần đầu tiên hẹn hò, anh thử cầm tay của cô, gọi cô Nhan Nhi, cô xấu hổ từ chối anh, anh bối rối cùng lo lắng....
Hoan Nhan lập tức cười ra tiếng, cười mà nước mắt cũng đi theo rơi xuống, cô cắn môi, nhưng mà, nhưng mà Tống Gia Minh tốt như vậy, lúc ở cùng cô,
bên ngoài... Tống Gia Minh, hay là trong trí nhớ người kia sao?
Thân Tống Hạo chau lông mày lại, ánh mắt híp lại thấy một bóng dáng một lát cười một lát khóc....
Khoảng chừng một phút, anh mắt của cô dừng ở trên mặt anh, dừng lại trên mặt
anh rất lâu, Thân Tống Hạo ho khan một tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Hoan Nhan sợ đến toàn thân run lên, bối rối lau đi gương mặt đầy nước mắt,
cô nhìn đi qua chỗ khác, không dám nhìn tấm thân trần của người đàn ông
kia: "Anh đã tỉnh, tôi có chuyện muốn nói".
Cô chỉ muốn nhanh rời đi chỗ này, rời đi để cho cô nằm mơ là đang ở trong gian phòng xa xỉ.
Thân Tống Hạo chậm rãi xuống giường, áo ngủ cứ như vậy tán loạn trên người
anh, anh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời vàng chiếu
xuống, đem cả người anh bao phủ tầng lớp màu vàng, anh lười nhát duỗi
thân người, không chút để ý châm điếu thuốc: "Cô nói".
Hoan Nhan
cũng ngây ngốc giật mình, cô nhìn góc độ khuôn mặt anh, gò má anh đẹp
đến kinh ngạc, anh chớp mắt hít một hơi thuốc, quả thật cho lòng người
phụ nữ dao động.
"Thứ ánh mắt này của cô tôi thấy quá nhiều,
người phụ nữ...." Anh tà tứ nói, cúi đầu, một lớp khó thuốc nồng nặc phả trên mặt cô, Hoan Nhan lập tức chật vật ho khan, anh nhìn cô như vậy,
dường như tâm tình rất tốt, ha ha cười lớn.
Hoan Nhan tức giận nhìn lại anh, có chút căm ghét mở miệng: "Anh quá vô lễ".
"Sai, cô cũng cho động tác mới vừa rồi của tôi thành một loại khiêu
khích...." Anh ôm lấy cánh tay, híp mắt ngạo nghễ nhìn cô, một bộ dạng
công tử nhà giàu.
"Tùy anh" Hoan Nhan trừng anh một cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia anh nên thanh toán rồi".