Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 89: Chương 89: Băng huyết




Giầy cao gót của Lâm Thiến từng phát từng phát đập vào trên sàn nhà, cô ta nhìn Hứa Hoan Nhan đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười ra tiếng. . . . . . Từng bước từng bước tới gần, thấy Hứa Hoan Nhan trong cơn ngủ mơ màng vẫn hơi cau mày, có lẽ do tác dụng của thuốc tê sắp hết, đau đớn bắt đầu chậm rãi xuất hiện.

Lâm Thiến quét mắt liếc nhìn một vòng, chợt rơi vào chiếc tủ bệnh nhân ở đầu giường, những móng tay được sơn màu hồng cầm xấp bệnh án lên, lật xem từng tờ một, Hứa Hoan Nhan trên khoé môi ngày càng thâm thuý . . . . Tiếng giấy loạt xoạt làm Hứa Hoan Nhan đang mơ màng tỉnh dậy, cô vô tri vô giác mở to hai mắt, "Tĩnh. . . . . ."

Trong cổ họng cố gắng kêu ra thành tiếng, giống như sau một giấc ngủ dài, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ ra được.

"Hứa Hoan Nhan. . . . . ." Khoé môi Lâm Thiến cong lên, đem một xấp giấy, rõ ràng viết tên của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan mang thai, thai nhi có bao nhiêu tuần tuổi, nắm thật chặt xấp giấy trong lòng bàn tay.

Hứa Hoan Nhan cật lực quay mặt sang, trong đầu cô là một mảng mơ hồ, cô cố gắng mở mắt quan sát Lâm Thiến trước mặt: "Cô, làm sao cô lại ở đây? Tĩnh đâu?"

Nói xong cô cố hết sức ngồi dậy, Lâm Thiến ngay lập tức tiến lên một bước đè đầu vai của cô lại: "Hứa Hoan Nhan, cô vừa mới làm thủ thuật phá thai, không thể ngồi dậy, mau nằm xuống, nghe lời đi. . . . . ."

Trong miệng cô ta nhẹ run, đáy mắt xem thường càng sâu hơn, sảng khoái từng trận kéo tới, làm cho tâm tình của cô ta giờ phút này vui vẻ không dứt.

"Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Tại sao cô lại ở đây?" Hứa Hoan Nhan cảm thấy thanh tỉnh đầu óc một chút, bàn tay bấm chặt góc chăn thấp giọng hỏi.

"Uy, nhìn cô này, tôi cũng chỉ là vừa vặn cảm thấy trong người không thoải mái nên đến đây khám, lại vừa lúc gặp cô đang làm giải phẫu lấy đứa bé ra, rồi tôi tốt bụng đi vào xem xem cô thế nào thôi mà?"

Lâm Thiến che giấu nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hứa Hoan Nhan, qua đôi mắt có thể thấy cô đang rất khổ sở, lại sợ hãi thật khiến người ta thương tâm.

"Như vậy đi, xem ra cô cũng ổn rồi, tôi đi thôi." Hứa Hoan Nhan bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại rơi vào một xấp bệnh án trong lòng bàn tay cô ta , Hứa Hoan Nha sóng mắt khẽ rối loạn hạ xuống, tiếp tục nói: "Lâm tiểu thư thật là không lịch sự, chưa có sự cho phép đã tự tiện lật đồ của người khác, cũng quá không lễ phép đi!"

"Nha, nếu cô không nhắc thiếu chút nữa tôi liền quên mất. . . . . ." Lâm Thiến làm bộ muốn đem bệnh án bỏ xuống, nhưng chợt khựng lại, cặp mắt đảo một cái như nhớ tới cái gì mở miệng: "Đúng rồi, cơ hội tốt như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua đây?"

Cô lấy điện thoại di động ra, mở camera , đắc ý liếc mắt nhìn Hứa Hoan Nhan: "Ai Hứa Hoan Nhan , nếu trong buổi lễ tốt nghiệp, đem những thứ này công bố ra, thật sự sẽ gây ra chấn động nha!"

Cô ta cố ý đem bệnh án để ở trên bàn, ống kính chiếu vào cái tên Hứa Hoan Nhan, và chẩn đoán của bác sĩ.

Một tiếng tách vang lên, cô ta giống như còn chưa hài lòng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Chậc chậc, chỉ có cái này, hình như không đủ lực!"

"Lâm Thiến, cô đùa đã đủ chưa?" Hứa Hoan Nhan tức giận, lập tức ngồi dậy, phía dưới một dòng máu tươi lập tức chảy ra, trong bụng đau giống như bị dao đâm, làm cho cô không thể chịu được ngã xuống trên giường. . . . . ."Ai cái này hay, Hứa Hoan Nhan đừng cử động, cô xem sắc mặt cô trắng bệch như vậy, đừng cố cử động quá nhiều!" Lâm Thiến làm như là không nghe thấy, ống kính hướng về phía Hứa Hoan Nhan ấn tách tách vài cái, Hứa Hoan Nhan vô lực muốn giơ tay che kín mặt, nhưng lại bị cô ta tiến lên trước kéo ra chụp được.

Đem những tấm hình xem lại một lần, Lâm Thiến nhìn thật kỹ, mới hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Hứa Hoan Nhan, cô cần phải điều trị nhanh lên, không lâu nữa chính là buổi lễ tốt nghiệp, cô cũng không nên bỏ qua cơ hội nổi tiếng toàn trường lần này!"

Cô ta đến gần Hứa Hoan Nhan, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, âm trầm cười lạnh: "Mặt trắng thành ra như vậy, xem ra ngược lại điềm đạm đáng yêu đấy. . . . . . Chỉ là, Thân thiếu đâu?"

Cô cúi thấp người, đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt trắng bệch của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan muốn tránh ra xa, nhưng toàn thân một chút hơi sức cũng không có, cô hung hăng cắn chặt răng, hai mắt như bắn ra tia lửa nhìn về khuôn mặt làm người ta ghê tởm của Lâm Thiến: "Cô là đồ hèn hạ! Lâm Thiến, cô sẽ không có kết quả gì tốt!"

"Ai u, Hứa đại tiểu thư, tôi thật là sợ, tôi sợ muốn chết đấy. . . . . ." Lâm Thiến khanh khách cười duyên, con ngươi xinh đẹp độc ác đảo một vòng, ngón tay thon dài chậm rãi lật tấm chăn mỏng lên, nhìn vào bụng Hứa Hoan Nhan. . . . . ."Cô muốn làm gì?" Hứa Hoan Nhan gắt gao cắn chặt răng, chỉ cảm thấy nửa thân thể nàu không phải là của mình nữa, cô muốn đem tất cả sức lực hất cánh tay kia ra, nhưng ngay cả hơi sức để nghiêng đầu một chút đều không có. . . . . ."Không làm cái gì, chỉ là muốn cho cô nếm thêm một chút đau khổ, sau đó nhớ kĩ về sau không cùng Lâm Thiến tôi tranh giành. . . . . ." Cô ta mím đôi môi đỏ mọng, lòng bàn tay ở trên bụng Hứa Hoan Nhan hung hăng đè một cái, kéo dài mấy giây liền buông ra . . . . . . Hứa Hoan Nhan đau đến mức hơi sức để hô cứu cũng không có, bên trên thái dương từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi, trong thân thể từng cơn đau cuộn lên, chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên, máu tươi không ngừng trào ra, hình như ngay cả băng vệ sinh mà Tĩnh chuẩn bị cho cô cũng bị thấm ướt, da thịt của cô cảm giác được chất lỏng sền sệt ấm áp. . . . . . Nhưng Lâm Thiến cũng chỉ cười nhạt vài cái, cất điện thoại di động xong, xoay người, tâm cao khí ngạo đi ra ngoài. . . . . .Sập! một tiếng cửa phòng bệnh nặng nề đóng lại, Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy có một tiếng nổ, giống như là đập vào ngực cô, làm cô không thở nổi. . . . . . Nghe thấy tiếng động, Tĩnh một tay đang ôm lấy bình giữ nhiệt, một tay kia lại đang cầm một túi lớn gì đó sải bước nhanh chóng hướng phòng bệnh đi tới, lúc đi qua khúc quanh, vốn dĩ mắt đang nhìn thẳng, cô lại lập tức quay đầu lại, kỳ quái. . . . . . Mới vừa rồi người phụ nữ đi qua rất giống Lâm Thiến!

Lâm Thiến, cô ta tới đây làm cái gì? Thấy vậy Tĩnh cảm thấy thật hoảng hốt, lại nghĩ đến Hứa Hoan Nhan, cuống quít nhanh bước chân đi về phía trước. . . . . ."Nhan nhi, Kaka. . . . . . Tớ đã về rồi! Kẹt xe chết mất. . . . . . Nhan. . . . . ."

Tĩnh đẩy cửa ra, lập tức sững sờ, y tá đang thay ga giường, cô thấy rõ ràng phía trên có một mảng lớn máu tươi, mà trong phòng, Hứa Hoan Nhan cùng Kaka cũng không trông thấy bóng dáng. . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.