Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 118: Chương 118: Biến thái đến mức tận cùng




Không biết qua mấy phút, anh mới cảm thấy hứng thú, đôi tay leo lên người cô gái, bắt đầu thô bạo vuốt ve từ trên xuống dưới…Thân hình cô gái cứng đờ, nguyên đang nửa nằm trên người của anh nhưng lập tức thân thể bị đè xuống dưới, thân thể bé nhỏ đụng vào vòm ngực rắn chắc của anh, không khỏi bị đau rên lên một tiếng, định đứng lên, bàn tay của anh di động đến eo cô, hơi lưỡng lự nhưng rồi gắt gao nắm chặt lại, đem thân thể hai người ép chung một chổ hòa hợp…”Lo sợ sao?” Anh giống như uống nhiều rượu, nhắm mắt lại khàn khàn mở miệng, tuy trong ngực đang ôm cơ thể mềm mại nhưng cũng không làm cho anh***bị trêu đùa mà đứng lên….Cô gái cắn chặt môi dưới, ngón tay từ bên ngoài áo sơ mi nhẹ nhàng tiến vào trong ngực anh, dọc theo cơ ngực bền chắc, bắp thịt bóng loáng, vẽ theo đường cong tuyệt mỹ xuống dần đến đầu khóa dây nịt lạnh lẽo, cô gái hơi chần chờ nhưng rồi theo thói quen nghề nghiệp, hơi lộ ra nụ cười quyến rũ, đầu ngón tay khiêu khích vờn trên người anh lúc nặng lúc nhẹ, thì ra cô cũng dần dần thay đổi giống như những người phụ nữ kia…Ngón tay hơi dùng sức, một tiếng bá …vang lên, thắt lưng đã rời ra, giờ phút này, Thân Tống Hạo cũng không có chút khoái cảm nào, ngược lại anh muốn biết vào tối trước ngày hôn lể, khi anh mang theo hương vị người phụ nữ khác trở về nhà, cô còn có thể duy trì thái độ bình tỉnh mà anh chán ghét không?

Anh vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, chợt điện thoại trong túi reo lên, Thân Tống Hạo cau mày, nheo mắt nhìn vào màn hình, tên của Hứa Hoan Nhan hiển thị trên màn hình điện thoại, tim bất giác đập nhanh một nhịp, anh có chút vội vàng lật đật bấm nghe…Cô gái đang nằm trên người anh thức thời, khéo léo không động đậy nữa, đôi mắt cô gái khóa lại trên khuôn mặt đẹp trai len lén suy nghĩ, là ai mà anh ta có vẻ mặt như vậy… “Có chuyện gì sao?” Mặc dù trong mắt anh lóe sáng, nhưng lời nói, giọng điệu vẫn cứng rắn ra vẻ bực mình.

“Ông nội vừa mới gọi điện thoại đến hỏi chuyện tôi thử áo cưới như thế nào, lại còn bảo đưa điện thoại cho anh nghe.”

Âm thanh cô nhẹ nhàng dịu dàng, không phải như trong tưởng tượng cô gọi đến tìm anh để hỏi sao khuya quá lại vẫn chưa về.

Anh mím chặt môi, giữa ấn đường mày chau lại càng nhiều hơn, điện thoại đầu bên kia không chờ anh trả lời, giọng nói nhàn nhạt cất lên: “Tôi giúp anh nói dối ông, trong công ty có việc gấp anh phải đi xử lý , một lát ông có gọi điện thoại cho anh, thì anh cũng đừng lộ ra kẻo ông lại giận.”

Cô nói xong, vẫn không nghe động tĩnh gì từ đầu dây bên kia, không khỏi cất cao giọng lên: “Này, Thân Tống Hạo?”

Anh giật mình sực tỉnh, tay cầm điện thoại siết chặt, cũng không hiểu tại sao chợt giận dữ: “ Có chút chuyện nhỏ như vậy cũng gọi điện thoại phiền đến tôi?”

Hứa Hoan Nhan ngẩn người, tức không dằn được, liền trả lời lại: “Nếu đã vậy, tôi cúp máy đây.”

Cô vừa bỏ điện thoại xuống, định tắt máy đi, chợt nghe đầu dây bên kia một tiếng rống to: “Hứa Hoan Nhan!”

Khẽ run rẩy, hai hàng lông mày thanh tú cau lại, cô tức giận điện thoại cầm trong tay định tắt máy luôn, giọng nói của anh bất chợt vang lên: “Hứa Hoan Nhan, đáng chết, cô thử tắt máy xem!”

Đầu bên kia người đàn ông giống như đứa trẻ gầm thét nổi giận, Hứa Hoan Nhan ngây ngốc ngồi trên giường, đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ trống trải vắng lạnh, trên bệ cửa to lớn, cửa kiếng không đóng, gió đêm vờn cuốn màn cửa lên, trên cao bên ngoài tầng lầu ánh đèn thưa thớt một cái, đêm đã khuya.

Bất chợt cô cảm thấy mệt mỏi, luôn nhân nhượng thế nhưng lại bị người đàn ông vui buồn bất chợt này quản chế, cô quả thật mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác.

“Anh còn muốn nói gì?” Cô cầm điện thoại đưa cách xa tai ra, không hứng thú mở miệng.

“Tại sao cô không tôi bây giờ đang ở đâu, bao giờ thì về?” Thân Tống Hạo bật thốt lên, rồi lại kinh ngạc sửng sốt, ra là trong lòng anh chờ đợi, vẫn muốn cô quan tâm hỏi thăm sao?

“Anh đang ở đâu? Khi nào thì trở về?” Cô không chút phản bác, thật biết điều khéo mở miệng hỏi anh.

Đáy mắt Thân Tống Hạo âm u chợt sâu hơn một tầng, anh vung tay đưa điện thoại di động ra khỏi tai, ngay sau đó liền nhấn nút tắt đi.

Cô gái từ trên người anh tránh qua một bên, ngồi co lại một góc sofa không dám hé răng, chỉ mở to mắt nhìn, anh hình như rất tức giận, là âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng của cô gái truyền ra từ trong điện thoại di động làm cho anh ta tức giận sao?

Qua một hồi lâu, điện thoại di động vẫn im lặng, anh tức giận không chịu nổi, hầm hừ gọi lại, chuông đầu dây bên kia đổ một hồi lâu, mới có tiếng nhận máy, anh càng tức giận, hung hăng mở miệng: “Cô đang làm gì, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”

“Đi ngủ, cũng gần mười hai giờ rồi.” Cô miễn cưỡng ngáp một cái trả lời, khép chặt áo ngủ đang mặc trên người, mới vừa vào phòng ngủ nằm xuống , phòng ngoài đã có tiếng chuông điện thoại vang lên, thật đáng ghét!

Cô thế nhưng lại như không có chuyện gì xảy ra sau khi anh cúp điện thoại liền bỏ đi ngủ? Chẳng lẻ trước ngày cưới anh bỏ ra ngoài chơi tìm phụ nữ khác vui vẻ, một chút cô cũng không quan tâm ư? Nếu đã chấp thuận kết hôn cùng anh, xác nhận anh là chồng thì tại sao đối với hành dộng việc làm của anh lại thờ ơ lạnh nhạt, không có tia cảm xúc nào?

Anh sắp phát điên, nhưng là anh không nhận ra mình tại sao lại phát điên, là tự ái cùng kiêu ngạo bị khiêu khích, cảm thấy mình không phải bách chiến bách thắng, chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay vì thế mà tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.