Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 284: Chương 284: Chính văn: Sự bài xích của Noãn Noãn




Vốn dĩ còn đang nằm trong ngực Hoan Nhan thút thít, Noãn Noãn chợt ngoài ý muốn mở miệng. Đôi mắt ướt nhẹp của cô bé nhìn chằm chằm Thân Tống Hạo trước mặt;

“Chú chính là người đã không quan tâm tới mẹ con sao?”

“Noãn Noãn!”

Hoan Nhan muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa, thời gian giống như dừng lại.

Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời tháng bảy, bóng Thân Tống Hạo trải dài trên mặt đất, ánh nắng làm anh cảm thấy mặt mình nóng ran nhưng trong lòng anh lại là một mảnh lạnh lẽo, khiến anh cả đời này khó mà quên.

Những hạt bụi nho nhỏ dưới ánh mặt trời không ngừng khiêu vũ, trên bệ cửa sổ màn tơ bị gió thổi bay lên, chỉ cẩn ngẩng đầu nhìn ra xa một chút là có thể thấy vườn hoa rực rỡ sắc màu phía bên ngoài. Bóng dáng to lớn của anh sừng sững trong phòng khách, anh cảm thấy mình giờ phút này thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nhưng anh lại không dám lên tiếng, anh không biết phải nói gì với Hoan Nhan, anh không dám lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm muộn này, mà trên mặt Hoan Nhan một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, thời gian xa cách năm năm, cô vẫn là Hứa Hoan Nhan, còn anh cũng vẫn là Thân Tống Hạo, nhưng cô cũng không còn là Hứa Hoan Nhan trước kia, anh cũng không phải.

Anh nhìn cô không chớp mắt.

Rất lâu sau đó, đáy mắt anh cũng bắt đầu dâng lên một dòng nước, tích lại nơi khóe mắt thành một giọt nước mắt lớn, đột nhiên chảy xuống. Các ngón tay anh nắm thật chặt, các khớp xương được dùng hết sức, không biết là dùng bao nhiêu sức lực.

Anh cố gắng khống chế không cho mình khóc thành tiếng, anh biết mình là một người đàn ông, dù có khó khăn đến đâu đi nữa thì anh cũng không nên chảy nước mắt, lại còn trước mặt người phụ nữ mà anh yêu cùng con gái lần đầu tiên gặp mặt, anh cảm thấy khóc lớn một hồi cũng không phải chuyện gì hay ho.

Anh không biết làm sao để có thể biểu đạt hết tình cảm của mình, anh cảm thấy lúc này đây cũng giống như năm đó, khi anh cùng Tô Lai mến nhau, tuy rằng anh thích cô rất nhiều nhưng anh lại không biết một người phụ nữ khi yêu lại cần một lời cam kết đến như vậy.

Cuộc tình đó đến rồi đi, một hoa hoa công tử biến thành một người đàn ông toàn tâm toàn ý chung tình với Hứa Hoan Nhan.

Là cô đã cứu vớt anh, là cô dạy cho anh, cô đã nói cho anh biết yêu một người là như thế nào, khi yêu một người thì phải làm cái gì.

Tới hiện tại anh, lại một lần nữa đứng trước mặt người phụ nữ mình yêu mà vẫn vụng về, đần độn, không biết nên như làm như thế nào để cô vui, dĩ nhiên nếu anh vẫn giống như lúc trước, sống phóng túng đối với phụ nữ, thì tất cả thủ đoạn đó nếu anh dùng ở trên người cô, anh sẽ cảm thấy đó là khinh nhờn. Noãn Noãn nhìn chú đang ngây ngốc trước mặt mẹ, còn chảy cả nước mắt, tựa hồ cũng cảm thấy lúng túng không thoải mái, cô bé lau chùi nước mắt trơ mắt nhìn Thân Tống Hạo.

“Noãn Noãn, con nghĩ ba như vậy sao?”

Anh ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt Noãn Noãn, anh muốn hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Noãn Noãn chu miệng một cái, rồi lại nhắm lại, cô bé thấy mẹ vẫn đang trầm mặc, tự nhiên cũng khép đôi mi dài, cắn cắn cái miệng màu hồng nhỏ nhắn, đáng thương mở miệng:

“Ở trước mặt mẹ, không thể nói tới ba, mẹ sẽ không vui.”

“Noãn Noãn!”

Hoan Nhan vội vàng mở miệng, cô không muốn làm cho Thân Tống Hạo hiểu lầm cô cái gì, hiểu lầm cô năm năm qua đã nói xấu anh với con gái.

“Noãn Noãn, con nói cho ba biết, nếu như ba quay về, con sẽ tha thứ cho ba sao?”

Thân Tống Hạo cầm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của con gái, ánh mắt anh tha thiết nhìn con, gần trong gang tấc, anh càng thấy con bé xinh đẹp như là một vật báu..., con bé nhất định phải là một cô công chúa nhỏ được mọi người che chở.

Đáy mắt Noãn Noãn lóe lên một tia sáng, cô bé trừng to mắt mà nhìn Thân Tống Hạo trước mặt, khuôn mặt nho nhỏ uất ức làm cho lòng người chua xót:

“Nhưng năm năm nay ba cũng không về.”

“Noãn Noãn.” Hoan Nhan ôm con gái trong ngực, lệ lại tràn mi, rơi vào mặt con gái.

”Noãn Noãn, con nói cho mẹ biết con có giận ba không?”

Noãn Noãn suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc gật đầu một cái:

“Con giận ba không nên đem bỏ mẹ lại một mình, mẹ rất vất vả, trong bụng có Noãn Noãn còn phải đi làm việc.”

Cánh tay Hoan Nhan đang ôm con gái càng thêm siết chặt, thân thể cô cũng run rẩy, thanh âm cũng rung rung: “Nếu như ba trở lại con có tha thứ cho ba không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Noãn Noãn chu ra tức giận lầu bầu: “Không muốn tha thứ, ba thật hư.”

Thân Tống Hạo nhìn hai người phụ nữ mà anh yêu mến đang ôm nhau, con gái lại khéo léo, hiểu chuyện khiến cho lòng anh càng thêm chua xót, anh biết dưới sự khéo léo và hiểu chuyện này con gái anh cũng đã phải chịu không biết bao nhiêu uất ức.

“Nếu như Noãn Noãn còn tiếp tục giận ba, thì ba cũng sẽ không dám trở lại nữa đâu.”

Hoan Nhan nhịn lệ cười, cô lau nước mắt cho con gái, cô cuối cùng vẫn hiểu được, hai người là máu mủ, cho dù cô có làm sao cũng không thể chia lìa. Như vậy không bằng liền thuận nước đẩy thuyền, nếu như Noãn Noãn vui vẻ thì cô còn sợ cái gì?

“Mẹ, vậy con có thể để ba trở lại rồi giúp mẹ dạy ba?”

Cô bé lập tức mở miệng, đôi mắt to tràn đầy ước, đôi tay nhỏ bé nắm cánh tay Hoan Nhan chặt như vậy.

Hoan Nhan cũng ngước lên, liền nhìn thấy ánh mắt không thể tin của Thân Tống Hạo, cùng sự cảm kích, càng nhiều hơn là sự vui mừng cùng hạnh phúc, cô không khỏi gật đầu một cái:

“Noãn Noãn, bất kể ba đã làm cái gì nhưng mẹ phải nói cho con biết Noãn Noãn cũng là bảo bối của ba.”

“Noãn Noãn.”

Thân Tống Hạo đã không thể tiếp tục áp chế tâm tình kích động của mình nữa, anh hướng về phía con gái nhỏ xinh đẹp của mình vươn tay ra, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, khóe môi giật giật hồi lâu, anh mới thì thầm lên tiếng:

“Noãn Noãn, ba là ba của con.”

Noãn Noãn mắt to chợt trợn lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng hé ra thành hình chữ O, cô bé sững sờ nhìn Thân Tống Hạo, đây chính là ba sao?

Gương mặt xuất hiện một cách không rõ ràng trong những giấc mộng của cô bé, rồi người đã khiến mẹ phải thương tâm chính là người trước mặt này sao?

Thân Tống Hạo muốn ôm cô bé nhưng lại không ngờ Noãn Noãn vô ý thức lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn núp ở trong ngực Hoan Nhan, nghi ngờ len lén liếc Thân Tống Hạo: “Mẹ con sợ.”

Hô hấp của Thân Tống Hạo lập tức ngưng trệ một chút, tay của anh nâng lên cũng sững lại không thu được về, con gái anh sợ anh, bài xích anh như vậy, cảm giác này so với sự thống khổ lúc ấy tưởng niệm Nhan Nhan tựa hồ không sai biệt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.