Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 107: Chương 107




Hắn ta giống như âm hồn bất tán, vô số gương mặt mơ hồ xuất hiện trước mắt, vô số đôi tay, thân thể cô giống như không phải của cô, bởi cô không còn sức... cố gắng chịu đựng cơn đau từ dưới chân truyền đến, An Khả Khả gầm nhẹ, miệng lại bị chặn, cô giống như con thú bị người ta vây khốn nằm trên ghế sa lon, chịu đựng bị xâm lược... Người không biết đổi bao nhiêu lần, cô đau đến chết lặng, cặp mắt trống rỗng, từng gương mặt xuất hiện trước mắt cô.

Từ khi lên đại học, đến vẻ mặt lạnh lùng của Thân Tống Hạo, gương mặt ma quỷ của William, cuối cùng gương mặt non nớt gọi cô là chị... Nhiễm Nhiễm, cô thầm kêu trong lòng, thân thể đau nhức ở trên ghế salon, mà nỗi thống khổ kia giống như vĩnh viễn không biến mất... Máu tươi, từ phía dưới không ngừng chảy, hai chân ướt dính, cũng may cơn ác mộng kia cũng dừng lại, sức nặng trên người cũng biến mất, An Khả Kha thở một hơi nhẹ nhõm, thử động đậy hai chân, lại phát hiện một chút khí lực cũng không có... Không, cô không thể ở lại đây, nhất định phải rời đi, dùng hết sức, thân thể ở trên ghế salon lăn xuống, mặc dù trên đất là thảm dầy nhưng cũng cô cũng cảm thấy đau vô cùng, cầm lấy túi cô bò về phía phòng rửa tay, những chỗ cô bò qua, lưu lại vệt máu tươi ghê người, An Khả Khả cắn chặt môi dưới, đau đớn khiến cho trán cô đầy mồ hôi, cánh tay trên dưới đều là vết bầm tím, vốn là bị kem che lại giờ lại bị những người đó làm phá hỏng, đau tột cùng.

Khoảng cách chỉ mười mấy bước mà cô phải dùng tới một tiếng đồng hồ, bám vào khung cửa, cố gắng đứng lên, hai chân run run, muốn ngã nhào, cô di chuyển đến bồn rửa mặt, nhìn hình bóng mình hiện ra trong gương, cô gần như không nhận ra... Vội tắm rửa, cô lau khô thân thể, bước đến trước gương một lần nữa.

Cô run rẩy lấy một lọ kem trong túi xách, buộc túm mái tóc lại, cô đánh phấn lót, nhẹ nhàng trang điểm, lại phát hiện ra không thể giấu được gương mặt tiều tụy cùng vết thương, cuối cùng trang điểm lại, thật đậm.

May mắn vì lúc đến đã chuẩn bị, cô lấy một chiếc váy mới, màu trắng sạch sẽ, lúc chuẩn bị thay, hạ thân truyền tới một luồng nhiệt, cô cắn răng cảm giác máu chảy qua nơi đó đau xót. Nhất định bị xé rách, mới có thể đau đớn như vậy.

Lấy khăn giấy trong túi xách, lót một tầng thật dầy trong quần lót, cô mới mặc quần áo lại, khí lực hồi phục một chút, cô vịn vách tường đi ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo đi giày cao gót, ánh mắt quét qua căn phòng lộn xộn, trên ghế salon còn có vết tích rõ ràng, An Khả Khả hung hăng quay đầu, cô không thể, không thể trở về bên cạnh anh rồi.

Ba giờ sáng, cô đứng ven đường, cảm giác toàn thân lạnh phát run, một lúc sau mới gọi được một chiếc taxi: "Đi trung học XX."

Cô nhẹ nhàng mở miệng, ngón tay chạm tới chiếc thẻ nho nhỏ trong túi xách, đem tất cả

dành cho em gái An Nhiễm, cô sẽ không bận tâm.

*************

Gia gia, bây giờ không phải là con không muốn kết hôn, là cô gái mà gia gia nhìn trúng không vừa mắt con, cho nên, hôn lễ hủy bỏ, ok?"

Thân Tống Hạo hai chân vắt chéo, ngồi trên ghế salon, mặc dù lời nói bình thản nhưng mày cũng nhíu chặt, lộ ra sự tức giận của anh.

"Không có cửa đâu." Ông giống như đứa trẻ say sưa ăn chiếc bánh ngọt, vừa nói ra hai chữ.

"Được, cháu nội người cưới một cô gái không muốn gả cho hắn, người vui vẻ vậy sao?"

"Ừ, vui vẻ! Luôn luôn có người khuất phục ngươi, ta vui vẻ muốn chết!" Lão gia tử mặt mày hồng hào, thấy cháu nội tức giận, ông cảm thấy sung sướng.

Thân Tống Hạo hoàn toàn im lặng, ngồi trên ghế salon suy nghĩ, từ lúc đem cô ném xuống xe đến giờ, đã năm ngày, cô giống như mất tích, một chút tin tức cũng không có, không chỉ vậy, ba cô người được anh an bày trong viện an dưỡng cũng biến mất.

Lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn!

"Nếu nghĩ đến người ta, phải đi tìm..." Ông cụ không nhanh không chậm mở miệng.

"Ai nghĩ đến cô ta? Ít tự mình đa tình!" Thân Tống Hạo giống như tâm sự bị vạch trần, lạnh lùng mắng, sau đó lại nói: "Con không thể không kết hôn sao?"

"Hừm."

"Không thể không có cô ấy?"

"Ừm"

"Nếu cô ta sống chết không muốn?"

"Vậy ngươi ôm gà mẹ bái thiên địa, tóm lại ta chị chấp nhận Nhan nha đầu."

"Ông xác định?"

"Trừ phi ngươi để ta chết." Ông uất ức dừng ăn bánh ngọt, tội nghiệp nhìn anh.

Thân Tống Hạo hoa tay múa chân một lúc, vẫn là đứng dậy, mặt âm trầm xông ra cửa.

Vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Kỳ Chấn, Thân Tống Hạo một tay cầm tay lái, mở miệng: "Này, tối nay cùng đi uống rượu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.