Người phụ nữ Lâm Ninh Ninh kia, từ trước đến giờ chỉ làm ra vẻ điềm đạm
đáng yêu để quyến rũ đàn ông, Sở Phỉ càng nghĩ càng giận, đạp mạnh chân
ga, lái xe thật nhanh.
Đậu xe vào bãi xong, Sở Phỉ đi thẳng vào thang máy trong nhà trọ. Lúc đi vào nhà trọ, cô không nhìn thấy một chiếc xe ô tô hiệu Benz màu đen
cũng vừa chạy vào khu chung cư.
Khi ấn chuông cửa, Sở Phỉ đã nghĩ đến mọi lời muốn nói, cô nhịn lâu như
vậy, lần này thật sự là nhịn không được, nhất định phải cho ả tiện nhân
kia một bạt tai! Bây giờ cô thật hối hận lúc trước khi lật tẩy bọn họ,
sao cô không giáng cho Lâm Ninh Ninh một bạt tai!
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, thân hình Lâm Ninh Ninh choàng trong
khăn tắm ngắn ngủn vui mừng chạy ra, cô vừa mở cửa, vừa ngọt ngào mở
miệng cười: "Gia Khải, anh tới cũng thật nhanh nha. . . . . ."
"Phỉ Phỉ. . . . . ."
Nụ cười trên mặt Lâm Ninh Ninh cứng đờ lại, cô hơi giật mình nhìn Sở Phỉ đứng ngoài cửa nổi giận đùng đùng, theo bản năng lui về sau một bước. . . . . .
"Lâm Ninh Ninh người phụ nữ này, cô trả Gia Khải lại cho tôi, trả lại
cho tôi!" Sở Phỉ giương tay lên một bạt tai hung hăng phất ra, cô nhìn
thân hình Lâm Ninh Ninh bọc trong khăn tắm nho nhỏ lộ ra dáng người
quyến rũ, cô nhìn da thịt trắng nõn chói mắt này, liền nghĩ đến dáng vẻ
cô ta khi nằm ở dưới người An Gia Khải! Trong nháy mắt lửa giận liền
bừng lên, Sở Phỉ như mất trí, chạy tới tóm lấy mái tóc dài ướt nhẹp của
Lâm Ninh Ninh dùng sức lôi kéo . . . . . .
"Phỉ Phỉ, cô buông tay, cô muốn làm gì a. . . . . . A, Phỉ Phỉ. . . . .
." Lâm Ninh Ninh bị cô lôi kéo đau đến sắc mặt trắng bệch, khăn tắm trên người cũng rớt xuống, thân thể trần truồng của cô bị Sở Phỉ đè xuống
đất, trên cánh tay trắng nõn, trên lưng, đầy vết cào nhìn thấy mà dọa
cho người hoảng hốt. . . . . .
Thế nhưng Sở Phỉ như không nghe được gì, nhất quyết cào cấu không tha
thân thể nhỏ nhắn của Lâm Ninh Ninh, cô chỉ nghĩ muốn hủy đi người phụ
nữ này, là cô ta, người phụ nữ này đã phá vỡ tất cả mộng đẹp của cô! Phá hủy toàn bộ hạnh phúc của cô. . . . . .
Vào lúc An Gia Khải ra khỏi thang máy đi tới, nhìn thấy cửa nhà trọ mở rộng, có hai người đang gào thét quấn lấy đánh lẫn nhau.
Dĩ nhiên là Sở Phỉ hung hãn cưỡi trên người của Lâm Ninh Ninh, một chút
phong thái cũng không còn, cô giống như người đàn bà chanh chua đang
hướng về phía Lâm Ninh Ninh yếu đuối, mỏng manh vung tay vung chân.
"Sở Phỉ cô làm gì đấy !" An Gia Khải bước tới, vừa đưa tay kéo Sở Phỉ đẩy qua một bên, vừa tức giận quát.
"An Gia Khải anh có lương tâm hay không! Vì người phụ nữ này, anh lại
mắng em đánh em? Ban đầu khi các người ở chung với nhau có lúc nào nghĩ
làm vậy đối với em tổn thương nhiều bao nhiêu?" Sở Phỉ bị anh kéo ra,
lảo đảo đụng vào một bên khung cửa, trên cánh tay truyền đến một trận
đau nhói, cô che chỗ đau, gần như sụp đổ kêu gào rống to. . . . . .
An Gia Khải cau mày, lạnh lùng nhìn dáng vẻ cô giờ phút này.
"Lúc trước là người nào thông báo cho phóng viên đến chụp hình tôi ngủ
lại với cô ở nhà trọ? Là người nào cố ý tiết lộ ngụ ý nói tôi và cô đang kết giao? Là người nào lần đó trên tiệc rượu ở Trần thị công khai bức
hôn? Sở Phỉ, nếu không có Lâm Ninh Ninh, tôi và cô căn bản cũng không có khả năng."
An Gia Khải cảm thấy hiện tại không cần thiết phải nhịn, ban đầu cùng
Lâm Ninh Ninh ở chung một chỗ, anh thừa nhận mình thập phần có lỗi với
cô, cũng vì vậy mới nhân nhượng cô tùy hứng, nhưng sau này càng ngày cô
càng quá đáng, mãi đến khi anh không thể chịu đựng được nữa, anh mới bắt đầu dần dần xa lánh cô.
Từ trước đến nay anh là dạng người mặt lạnh tâm lạnh, nhưng cũng không
phải vô tình vô nghĩa, Sở Phỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi, anh đều biết,
nhưng nếu không phải hiện tại cô quá mức cố tình gây sự, anh cũng không
quyết định nói thẳng thừng như vậy.
"Sở Phỉ, chúng ta kết thúc đi."
An Gia Khải thở dài, lúc này mới đưa tay kéo Lâm Ninh Ninh lên, Lâm Ninh Ninh lập tức tủi thân khóc bổ nhào vào trong ngực An Gia Khải , Sở Phỉ
nhìn dáng vẻ liễu yếu của cô ta, hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng hiện tại, trọng điểm không phải Lâm Ninh Ninh, mà là câu nói kia của An Gia
Khải.
“Gia Khải, anh nói đùa sao?” Sở Phi lau lau nước mắt, chỉnh lại một chút đầu tóc rối bời của mình, cô cười lạnh nói: “Phải, em thừa nhận, em
thừa nhận những ký giả kia đều là do em tìm đến, ý tứ cũng do em tiết
lộ, nhưng mục đích của em, không phải vì tiền, cũng không phải vì lợi,
em chỉ muốn anh cho em một đáp án rõ ràng.”
“Đừng nói nữa.” An Gia Khải không nhịn được giơ tay lên ngăn lại: “Cô
muốn đáp án, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, chúng ta thật sự không thể ở cùng nhau, vốn chính là chuyện cô tình tôi nguyện, mọi người ở chung
một chỗ vui vẻ đấy mới là mục đích, nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ như
hiện tại, không bằng tách ra.”
An Gia Khải nói xong, liền cởi áo khoác che thân hình Lâm Ninh Ninh, mở miệng nói: “Ninh Ninh, chúng ta vào phòng thôi.”
“An Gia Khải… Chẳng lẽ anh thật sự vì Lâm Ninh Ninh mà vứt bỏ em sao?”
Sở Phi khẽ khàng cười, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ninh Ninh đang
nép vào ngực An Gia Khải, đôi mắt cô ta lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu khiếp
sợ nhìn cô.
“Gia Khải… Anh đừng đối xử như vậy với Phi Phi.” Ninh Ninh mảnh mai tựa vào lồng ngực An Gia Khải, thấp giọng cầu xin.
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Sở Phi lạnh lùng quát, cô lại cười, nhìn
chằm chằm An Gia Khải: “An Gia Khải, bản thân anh tự nhận là thông minh, tự nhận là vô tình, nhưng dầu sao em yêu anh, em vẫn luôn muốn nói cho
anh biết, hãy cẩn thận một chút đừng vì một người phụ nữ nào đấy mà bị
ngã nhào.”
Sở Phi nói xong, xoay người rời đi, khoảnh khắc xoay người, cô cao giọng nói: “An Gia Khải anh yên tâm, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa, Sở Phi em nói được làm được.”
Cô bước đi thẳng không hề quay đầu lại, thậm chí còn mang theo vài phần
mùi vị quyết tuyệt, đáy mắt Lâm Ninh Ninh hơi lóe lên ánh sáng, nhưng
chỉ nhích lại gần ngực An Gia Khải hơn một chút: “Gia Khải, cả người em
đau quá…”
An Gia Khải nhìn bóng lưng gầy yếu của Sở Phi nhấp nhô mấy cái rồi biến
mất ở trước mắt, trong lòng anh một tia kinh ngạc lướt qua, đúng là
không thể tin, quen biết nhau hai năm, lui tới nửa năm, phần tình cảm
này cũng không dễ dàng dứt bỏ.
Chợt nhớ tới câu nói cuối cùng của cô, An Gia Khải không khỏi cúi đầu
nhìn thoáng qua Lâm Ninh Ninh yếu ớt nằm trong ngực mình, đầu tóc cô rối tung, trên người trên cánh tay đều là vết cào của Sở Phi, bộ dáng mười
phần là người bị hại nhưng An Gia Khải vẫn nhẹ nhàng buông cô ra: “Ninh
Ninh, anh trước đưa em đi bệnh viện xem vết thương một chút.”
“Vâng.” Lâm Ninh Ninh khéo léo gật đầu một cái, kéo áo khoác lên đi vào phòng thay quần áo.
An Gia Khải cũng đi theo đóng cửa lại, bước ra ngoài ban công đốt một
điếu thuốc, một tay anh tựa lan can, một tay đang kẹp thuốc lá, khói
thuốc màu lam tràn ngập trong bóng đêm, trong đầu dần dần thay đổi trống rỗng.
Mọi người ai đều cho anh là người máu lạnh vô tình, phúc hắc tàn bạo,
thậm chí ngay cả chính anh cũng cho là như vậy, nhưng hôm nay, anh lại
cùng một cô nhóc miệng còn hôi sữa gây ra chuyện tình tai tiếng như vậy ở công ty.
Và không thể phủ nhận, chính anh lại cảm thấy thoải mái sung sướng,
không biết đã bao lâu không có cảm giác như thế rồi, quả thật là khó có
được.
Đang suy nghĩ, chợt có một thân hình mềm mại ôm lấy anh từ sau lưng,
điếu thuốc trong tay anh bị đoạt đi, âm thanh hờn dỗi ghé vào lỗ tai anh vang lên: “Gia Khải, đang suy nghĩ gì đấy? Bớt hút một chút đi.”
Lập tức An Gia Khải thu hồi tâm tư của mình, anh cầm đôi tay se lạnh của cô: “Khiến em phải chịu uất ức rồi.”
“Không có chuyện gì, là em có lỗi với Phi Phi trước.” Lâm Ninh Ninh rũ
hàng mi thật dài xuống, cô thở dài một hơi, đáy mắt đong đầy nước mắt:
“Gia Khải, nếu có một ngày anh không còn thích em, có phải cũng bỏ rơi
em như vậy phải không?”
An Gia Khải nhìn bộ dạng của cô, trong lúc nhất thời bị hỏi vấn đề này
không khỏi sửng sốt, anh chỉ biết tất nhiên sẽ không quan hệ với cô lâu
dài, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nếu chia tay thì cô sẽ như thế nào.
“Đừng nói vấn đề này nữa, chúng ta đi bệnh viện thôi.” An Gia Khải quay mặt đi không nhìn cô, nhàn nhạt nói một câu.
“Anh xem năm nay hoa hồng nở thật đẹp, nụ hoa thật to.” Một cô gái mặc
bộ sườn xám kiểu cổ điển đứng trong bụi hoa, cô ấy cầm lấy cây kéo cắt
một bông hoa hồng to cầm trong tay, trên mặt cánh hoa đỏ rực còn vương
giọt sương trong suốt nhìn thật đáng yêu.
Một người đàn ông đi tới phía sau cô ấy khoảng hơn 40 tuổi, nhưng dáng
dấp khỏe mạnh tinh thần quắc thước, anh ta vừa nhìn cô gái đứng trong
bụi hoa, vừa cười nói “Đoan Đoan, em cắt hoa làm gì thế?”