Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 124: Chương 124: Hai người cãi nhau




Một lúc sau mới ngủ, chưa tới bảy giờ, chuông điện thoại của hai người kêu vang, điện thoại của gia gia, còn có điện thoại của nhân viên của hàng của Ka Ka và Văn Tĩnh, Hoan Nhan ngủ không ngon, hai mắt gấu mèo đứng dậy, bực bội muốn chết!

Cho đến khi hai người chuẩn bị xong, đi tới của hàng, mọi người đã đứng chen lấn trong đại sảnh, Ka Ka và Văn Tĩnh mặc đồ phù dâu, Kì Chấn và Trần Nhị mặc tây trang đứng bên cạnh, đợi khi hai người đi vào, Thân gia gia râu ria cũng gần như muốn vểnh lên tận bầu trời rồi!

Thợ trang điểm vừa cuống quít trang điểm cho Hoan Nhan, vừa bắt đầu chải tóc cho cô, Thân Tống Hạo cũng bị lôi tới một phòng khác, hóa trang mặc đồ cưới, mọi người bận rộn rối rít, thậm chí lúc xe tới lễ đường, Hoan Nhan cũng không nói được một câu với bọn Văn Tĩnh.

Xe hoa trang trí trang trọng, lúc xe dừng lại, toàn bộ nhân viên ở phía sau ngăn lại phóng viên đang giống như người điên cầm máy ảnh bấm không ngừng, đèn flash gần như che lấp cả ánh sáng mặt trời, tất cả mọi người đều mong muốn trông thấy bộ dạng của cô dâu mới.

Trên giáo đường trang nghiêm đã trang trí công phu, chỉ một đêm tất cả hoa hồng nhạt từ Hà Lan được vận chuyển theo đường hàng không đến, thảm đỏ trải đến tận cửa xe, trước khi cửa xe mở ra, Hoan Nhan gần như cảm giác cả người muốn xỉu.... Anh mặc vest trắng càng trông anh tuấn, Hoan Nhan chỉ cảm thấy mọi vật dao động, cô chưa kịp suy nghĩ, bị Văn Tĩnh đẩy một cái, cánh tay chơi với, bị anh vững vàng tiếp được, đôi giày cao gót màu trắng đạp lên thảm đỏ, hai chân cô gần như mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào, thật may anh vẻ mặt bình thản đỡ cô thật chặt, lặng lẽ nói nhẹ bên tai cô: "Không phải sợ, đi theo tôi."

Không phải sợ, đi theo anh. Một câu nói bình thường, lại làm hốc mắt cô chua xót, ngẩng đầu ưỡn ngực trong vô số ánh mắt ghen tị và kinh ngạc, cô sải bước, theo bước chân anh.

Cô sẽ không sợ hãi, vĩnh viễn không sợ hãi.

Khúc nhạc hôn lễ vang lên, Hoan Nhan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cùng anh bước vào giáo đường.

Ba, người có nghe không? Mặc dù ba không muốn tới, không muốn người khác khinh thường Nhan Nhi có một người ba tàn phế, nhưng con biết, ba nhất định sẽ nghe được tiếng chuông, ba nghe được không? Hứa Hoan Nhan đã từ nhở đã yếu ớt, bây giờ lại có thể mạnh mẽ như vậy, cô đã kết hôn, từ giờ phút này, cô không phải là cô bé con chạy vòng quanh ôm gối ba mẹ vui cười, cô đã có gia đình mới và người thân, nhưng ba, mẹ, con vẫn luôn yêu ba mẹ, dù ba mẹ không xuất hiện ở hôn lễ của con, mặc dù không có một người ở đây đưa con đi lấy chồng. Nhưng, con vẫn rất luôn rất yêu ba mẹ!

Nụ hôn sâu trong hôn lễ là như thế nào,vì sao cô lại cảm thấy ba chữ này lại gian nan thế, đáy lòng cô vẫn kháng cự anh, kháng cự hôn lễ này sao?

Cầm tay cô, Thân Tống Hạo hơi nhíu mày, khóe môi vẫn mang theo ý cười dịu dàng, anh cúi thấp người, dán sát vào tai cô mở miệng: "Nhan Nhan, chẳng lẽ em không muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, làm vợ của anh sao?"

Anh đứng thẳng lên, ánh mắt dịu dàng khóa trụ gương mặt cô, Hoan Nhan nhìn anh, anh không vội không giận, đôi mắt dịu dàng, khiến cho cô bình tĩnh, môi mấp máy, rốt cuộc ngập ngừng: "Em, em nguyện ý...."

Mọi người lập tức buông lỏng thở nhẹ một hơi, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong đầu Hoan Nhan ong ong, lúc trao nhẫn hai tay cô run run không nhấc nổi, từ đầu đến cuối giống như tượng gỗ.... "Tốt lắm, chú rể có thể hôn cô dâu rồi!" Mục sư mỉm cười mở miệng, tân khách cũng ồn ào.... Hai mắt của Thân Tống Hạo lóe sáng, ôm Hoan Nhan vào trong ngực, không e ngại cất giọng nói: "Hôn lưỡi được không?"

Không thể nghi ngờ đây chính là ngòi nổ, xung quanh ồn ào, náo nhiệt, Hoan Nhan vẫn còn trong sương mù không giữ nổi thăng bằng, lại cảm thấy hai cánh tay anh giống như đang khóa chặt cô, anh cúi người, hôn sâu, đầu lưỡi bá đạo tùy ý chui vào miệng cô, hút lấy hương vị ngọt ngào của cô, cô muốn tránh né, anh lại đuổi theo, đến cuối cùng, eo của cô giống như bị anh bẻ gãy ép xuống thật sâu... Nụ hôn thật dài lại nồng nàn, tất nhiên đem toàn bộ nghi vấn còn sót lại trong đáy lòng mọi người xóa sạch, vốn nghĩ hoa hoa công tử Thân Tống Hạo sẽ không chỉ yêu một cô gái, nhưng không ngờ lại nguyện ý bị trói buộc, kết hôn, thậm chí nhìn nụ hôn nồng cháy của anh với cô dâu mới, có lẽ ngay lập tức, báo chí, ti vi, các tạp chí lớn, sẽ đều là tin tức ảnh chụp áo cưới, hôn lễ của bọn họ, nụ hôn cuồng nhiệt này sẽ thực sự là một làn sóng lớn trong mùa hè này... Cho đến khi giáo đường tràn ngập tiếng vỗ tay hoan hô, dần dần bình tĩnh lại, anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, hai mắt sáng rực, khiến người ta say mê, anh thậm chí còn vươn tay lau nhẹ vệt nước đọng trên môi cô, động tác dịu dàng rất nhỏ như vậy lại khiến vô số phụ nữ ở giáo đường ghen tị!

Thân gia gia cười vui vẻ, giống như là cậu bé, mà Thích Dung Dung lại miễn cưỡng mỉm cười ứng phó với tân khách xung quanh, cô gái này lại có ma lực để con trai bà có thể làm ra hành động như vậy trước mắt mọi người.

Đợi cho tất cả mọi người tới khách sạn, tân khách đã ngồi kín, Thân Tống Hạo đưa Hoan Nhan đi mời rượu, gương mặt cô vẫn còn tức giận.

Ánh mắt liếc qua mọi người, vừa vạn nhìn được một ánh mắt oán hận của một cô gái, Thích Dung Dung suy nghĩ, cuối cùng chậm rãi đi tới.... Mặc dù bà không muốn phá hỏng hôn lễ của con trai, nhưng cũng không thích cô con dâu này!

"Hoan Nhan không thể uống rượu, li rượu này tôi thay cô ấy uống." Hoan Nhan mặc lễ phục truyền thống của Trung Quốc, bị anh giữ trong tay, xuyên qua đám người, cô xấu hổ gương mặt đỏ hồng, anh thì một li lại một li ngăn lại những người kính rượu.

Có lẽ, anh có chút để ý cô.

"Hứa tiểu thư, tôi kính cô một li?" Một cô gái mặc lễ phục màu đỏ, lộ ra bộ ngực đầy đặn, đứng lên, cao ngạo khiêu khích nhìn Hoan Nhan, nếu quả thật không thể uống rượu, thì cô hiện tại muốn hạ bệ cô ta!

Con ngươi Thân Tống Hạo lóe lên lo lắng, khóe môi lạnh lùng giơ lên, anh đã dặn cấp dưới, thế mà lại để lọt một "cựu tình nhân" trà trộn vào tiệc cưới!

"Thái tiểu thư, Nhan Nhan không thể uống rượu, một li này, tôi thay cô ấy uống." Trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén liếc nhìn cô ta, gần như là cảnh cáo.

Trong lòng cũng hơi run sợ, nhưng lại nhớ tới lời người kia nói, cô cứng rắn: "Ai chẳng biết Thân thị là tập đoàn lớn? Là bà chủ tương lai của Thân gia nếu không thể uống rượu, làm sao có thể xử lí công việc? Chẳng phải là có chút vô dụng!

Giọng nói sắc bén, nháy mắt tập trung sự chú ý của mọi người, Hoan Nhan ngẩng đầu, hiểu rõ cô gái này cố ý khiêu khích, mà nguyên nhân, không cần nói, chính là người đàn ông này!

"Thái tiểu thư!' Anh trầm thấp mở miệng, vẻ mặt khiêm tốn không nóng không lạnh: "Nâng cốc cho tôi!"

Sắc mặt cô ta trắng bệch, vẻ mặt không biến sắc nhưng trong lòng lo âu thấp thỏm, cô lúng túng cầm li rượu, không cam tâm đưa lên.

Thân gia gia vẻ mặt tuy không vui nhưng cũng không nói gì, chỉ an tĩnh quan sát vẻ mặt Hoan Nhan.

"Tôi uống." Hoan Nhan cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng mở miệng, mỉm cười: "Nếu Thái tiểu thư có nhã hứng như vậy, tôi tất nhiên không thể để cô thất vọng"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Thân Tống Hạo trái lại biến sắc, liếc mắt nhìn cô, đáy mắt có chút lo lắng.

Cô đưa tay, cầm li rượu, mày hơi nhíu, sau đó đưa li rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Tốt..... Xung quanh có người nhanh trí khơi mào khong khí, Hoan Nhan hạ ly xuống, nhìn người phụ nữ đang cười ảm đạm, sau đó khoác tay Thân Tống Hạo đi tới một bàn khác.

Cô ta đứng ngơ ngẩn ở đó, nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của Hoan Nhan, không cam lòng cắn môi, ánh mắt đảo qua bóng dáng các cô gái khác ở trong bữa tiệc cũng đang tỏ vẻ ghen tị, ý nghĩ lóe lên, cô ta ngồi xuống nói: “Tửu lượng của cô dâu mới thật không tệ… Mọi người không định mời một li sao?”

Mấy vị phu nhân trao đổi ánh mắt một cái, không hẹn mà cùng rót đầy li rượu đi tới… “Không sao chứ?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Một ly rượu kia quá mạnh, cô có chút choáng váng, nhưng cố gắng chống đỡ, không muốn nhận thua, “Tôi sao dễ dàng bị đánh bại như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.