Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 342: Chương 342: Mẹ con không được gặp nhau




Cô chợt nhớ ra, vừa mới rồi khi đến nhà họ Thân cô không nhìn thấy Noãn Noãn. Hôm nay là Chủ nhật, trời lại mưa to, ngày hôm qua Thích Dung Dung liền đem Noãn Noãn đón đi, mà nơi đó lại không thấy Noãn Noãn, vậy con bé hiện đang ở nơi nào đây?

Hoan Nhan tay chân luống cuống đi gọi điện thoại, sau khi bấm số điện thoại bên kia, cô vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch cuồng loạn, Noãn Noãn chính là mạng sống của cô, nếu như con bé xảy ra chuyện gì..."A lô! Ba à, Noãn Noãn đâu rồi ạ?" Hoan Nhan vừa nghe thấy tiếng Thân Thiếu Khang, lập tức hỏi dồn dập.

Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, tiếp theo là một tiếng thở dài thật dài: "Nhan Nhan à, con đừng sốt ruột, con cũng biết rồi đấy, mẹ của con, con người của bà ấy tuy nói năng chua ngoa, nhưng tâm mềm như đậu hủ, bà ấy nói tạm thời không để cho Noãn Noãn gặp con, thật ra thì cũng chỉ là nói lẫy, chờ bà ấy hết giận, ba lại tiếp tục khuyên nhủ bà ấy."

"Tại sao lại không cho con gặp Noãn Noãn? Con là mẹ của Noãn Noãn, tại sao bà ấy lại không cho con gặp Noãn Noãn?" Hoan Nhan phát điên rống lên, cô cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lồng ngực bị lời nói của Thân Tiếu Khang ép đến mức sắp không thở nổi, sắp hít thở không thông.

"Bà ấy còn đang tức giận bởi chuyện vừa mới rồi,... Nhan Nhan, con đừng vội mà, nhất định hai ngày nữa Dung Dung sẽ nguôi thôi, con đừng lo lắng, nếu bà ấy không đem trả Noãn Noãn, hôm ấy ba tự mình đem Noãn Noãn đưa trở về cho con, có được hay không? Con đừng miễn cưỡng bà ấy được không, ba sợ nếu dồn ép quá thì bà ấy sẽ buộc A Hạo và con xa nhau, con cũng biết tình thế hiện tại mà.."

"Ba, cám ơn ba..." Hoan Nhan vô lực mở miệng, cô bấm chặt lòng bàn tay. Sao cô có thể ngu như vậy được nhỉ? Tại sao vừa rồi cô không đón Noãn Noãn trở về nhà chứ?

"Noãn Noãn hiện tại đang làm gì vậy ba? Con bé bắt đầu bước vào cuộc thi đầu tiên của năm học thứ nhất. Ba, con xin ba hãy nói với mẹ, để mẹ hướng dẫn cho Noãn Noãn làm bài tập nhiều hơn."

"Được, ba sẽ nhớ kỹ, con không cần lo lắng quá, không ngờ Dung Dung đối với cháu gái bé bỏng Noãn Noãn lại cực kỳ thương yêu, một ngày không nhìn thấy con bé liền không ngừng nhớ nhung, ban nãy lúc con đến, Noãn Noãn còn đang ngủ trưa, chắc bây giờ nó cũng đã thức giấc rồi."

"Ba, có ba ở đấy là con an tâm, nhưng mà Noãn Noãn được nuông chiều sẽ hư, vì vậy mọi người không nên cưng chiều cháu quá."

"Yên tâm đi, con bé rất hiểu chuyện lại có lễ phép, học tập lại thông minh, có ai lại không yêu cơ chứ."

"Cảm ơn ba, vậy con cúp máy đây." Hoan Nhan nói xong, liền cúp điện thoại, đứng mãi ở nơi đó. Không biết cô đã đứng bao lâu, đột nhiên cô chạy đến cầu thang xông thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, đưa mắt nhìn về phía trên đầu giường, nơi đó đang treo một bức hình của Noãn Noãn thật lớn. Tấm hình này lần trước là Thân Tống Hạo mang về, tràn đầy một gian phòng, tất cả đều là hình con gái, đều là khuôn mặt của Noãn Noãn tươi cười rực rỡ..."Noãn Noãn..." Hoan Nhan lập tức ngã ngồi dưới đất, cô bụm mặt không khống chế được khóc nức nở, cô chỉ là một người mẹ bình thường, một lòng thương yêu con cái, coi con gái như chính sinh mạng của mình mà thôi.

Cô sẽ cố gắng hòa nhã, nếu không Thích Dung Dung sẽ không cho phép cô gặp Noãn Noãn, còn về phần Noãn Noãn chắc chắn bà cũng không vì thế mà đối xử bạc đãi với cháu gái, nhưng mà nếu như Noãn Noãn không thấy mẹ con bé có khóc hay không? Buổi tối nếu gặp ác mộng sẽ có ai ôm nó vào trong ngực mà an ủi... Hoan Nhan cứ suy nghĩ suy nghĩ, cô co rúc ở trên sàn nhà, ôm đầu gối thật chặt, chỉ cần nghĩ tới Noãn Noãn, nghĩ đến chuyện ăn uống của con gái, không biết nó có ăn được không, mặc có ấm không, cô lại từng lần, từng lần cảm thấy đau lòng, nước mắt lại rơi xuống không ngừng, nhưng mà cô không dám đi tìm Thích Dung Dung, bởi lẽ bà là một người không tuân theo những đạo nghĩa thường có của người phụ nữ . Ở trong mắt của bà, e rằng nếu đem toàn bộ Thân thị để so sánh, thì việc bà ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cùng với những mệnh phụ phu nhân giàu có quần là áo lượt, trang sức khắp người, sau khi uống xong bữa trà trưa, sẽ đi đánh mạt chược ấy mới thật là quan trọng.

Cô vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của A Hạo lúc buổi sáng, lúc ấy vẻ mặt của anh đầy bất lực. Tâm tư của anh hiện giờ đang rối loạn như vậy, cô không thể để cho anh phải chịu cảnh “lửa cháy lại đổ thêm dầu”, không cho gặp thì cũng đã không được gặp rồi, chỉ cần con gái khỏe mạnh, cô cũng thấy đã thỏa mãn rồi.

Hoan Nhan không biết mình đã khóc bao lâu, đã ngồi ngây ngẩn bao lâu, mãi đến lúc tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngớt dần rồi tạnh hẳn, thì cô tỉnh ngủ. Trong phòng ánh sáng chỉ lờ mờ, cô nhận thấy mình đang nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại, trên người là chiếc áo ngủ mềm mại, thoải mái.

Đôi mắt còn ngái ngủ, cô xoay mặt tìm quanh bốn phía, quả nhiên cô nhìn thấy bóng dáng anh đang đứng ở ban công, trái tim đau xót, cô nhẹ nhàng mở miệng: "A Hạo..."

Cô khóc đến khản cả giọng, tiếng nói vừa phát ra, âm thanh khàn khàn nghe như bị mất tiếng, dây thanh quản va chạm thật khó chịu.

Thân Tống Hạo nghe thấy tiếng gọi yếu ớt kia liền cuống quít dập tắt tàn thuốc, anh xoay người, bước nhanh tới bên giường của cô: "Em tỉnh rồi à?"

"Anh thế nào đã trở về vậy? Không phải làm thêm giờ nữa sao?" Cô cầm tay của anh, có chút bất an, chẳng lẽ cô đã khóc mệt đến mức ngủ thiếp đi trên sàn nhà, vừa vặn bị anh bắt gặp.

"Hôm nay anh muốn ở cùng em." Anh cầm cổ tay của cô, bao nhiêu phiền não trong lòng đều vứt bỏ. Bận bịu suốt một buổi chiều, vậy mà vẫn chưa tìm ra một chút manh mối của sự việc. Thân thị vốn đã xây dựng các mối quan hệ xã hội tới từng vị trí lãnh đạo chủ chốt quan trọng, nhưng dường như có cùng ước hẹn, họ đều phái người mang tiền nhất nhất đem trả lại. Anh không ngốc, biết trong chuyện này nhất định là có người cố ý chĩa mũi nhọn vào Thân thị, mà mục đích, đến người đi đường cũng biết thật rõ ràng: Phá hủy Thân thị.

"Vâng, anh cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nay anh làm thêm giờ nhiều như vậy, chắc là mệt mỏi lắm." Cô cứng cỏi cười vui, giơ tay lên vuốt ve trên mặt của anh, trái tim từng hồi, từng hồi co rút đau đớn, rồi nhanh chóng bao phủ khắp người cô.

"Thật mệt chết đi được, anh cũng không muốn làm..." Anh mở miệng cười, dứt khoát ôm cô cùng nhau nằm ở trên giường, nhắm mắt, mệt mỏi lầm rầm: "Nhan Nhan, em nói xem, nếu như anh không làm cái chức tổng giám đốc, không có thân phận hiển hách như bây giờ, cũng không có có nhiều tiền như vậy, em còn có nguyện ý gả cho anh nữa không?"

Hoan Nhan không chút nghĩ ngợi nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Anh là Thân Tống Hạo, chỉ cần anh vẫn là Thân Tống Hạo, chỉ cần em vẫn còn là Hứa Hoan Nhan, em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh, vẫn yêu mãi mãi, yêu cho đến ngày chúng ta cùng nhau chết đi."

Thật ra thì cô đã biết hết mọi chuyện, buổi sáng đi công ty, đụng phải Trần Nhị một cái gần như bể đầu sứt trán, từ lời nói của anh, cô mơ hồ hiểu được đã xảy ra điều gì, chính là vấn đề về mảnh đất kia, cô mấy ngày nay bận rộn quá, cũng quên không hỏi Kaka xem ngày đó Lâm Thiến tìm cô ấy, đến tột cùng muốn nói cái gì, tại sao mọi chuyện lại ồn ào tới mức như vậy!

"Nhan Nhan... Nếu như anh sớm hiểu ra một chút, nhất định sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy." Lòng Thân Tống Hạo thật xúc động, cũng là cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh vẫn luôn mong đợi, vẫn luôn khát vọng sẽ có một người chỉ thuần thuần túy túy yêu anh, mà không hề có một chút xíu vụ lợi trong tình cảm đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.