Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 155: Chương 155: Mẹ của Hoan Nhan




Quay người vừa nhìn thấy một cô gái đang đi tới, ánh mắt anh sáng lên, sải bước đi về phía cô, vui vẻ nói: “Nhiễm Nhiễm, em đến rồi!”

Tâm trạng Thân Tống Hạo cực kì u ám, bước ra ghế salon, ngồi xuống, nhưng bị một câu nói cưng chiều “Nhiễm Nhiễm” của Quý Duy An hấp dẫn, ánh mắt khẽ liếc qua.

Chỉ thấy gò má thanh tú, anh càng cảm thấy khinh bỉ, quả nhiên là hoa hoa công tử, vừa nãy còn thân thiết với Hoan Nhan, bây giờ đã lại ôm một cô gái khác!

Anh vẫn chưa hết tức giận suy nghĩ, nếu Nhan Nhan vừa nãy không đi đã nhìn thấy một màn này.

“Duy An, hôm nay sinh nhật bác gái, tất nhiên em phải đến.” Nhiễm An An nhẹ nhàng nói, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ chứa đựng nụ cười ngọt ngào.

“Mẹ thấy em đến sẽ rất thích.” Quý Duy An cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như nước khóa chặt gương mặt thanh tú của cô giá trước mặt, vẻ mặt đầy sự yêu thích.

Nhiễm An An ửng hồng hai má, mím môi sẵng giọng: “Anh chỉ biết dỗ ngọt.”

Sự dịu dàng trong ánh mắt Quý Duy An càng tăng lên, cầm tay cô kéo đến ghế sofa ngồi xuống: “Nhiễm Nhiễm, chờ em gặp ba mẹ, anh sẽ chính thức công khai chuyện tình cảm của chúng ta.”

“Nhưng chúng ta mới quen nhau, bác trai bác gái sẽ đồng ý sao? Còn nữa, em chỉ là một cô nhi hai bàn tay trắng….” Nhiễm An An có chút lo lắng mở miệng, gương mặt càng ửng đỏ.

“Nhiễm Nhiễm, em còn không tin anh? Với cả, anh và em đã phát sinh quan hệ, hơn nữa….” Ý cười trong mắt Quý Duy An càng thêm dịu dàng: “Em vẫn còn là xử nử, anh không thể phụ bạc em.”

Bàn tay bị anh giữ chặt, Nhiễm An An ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sương mù: “Duy An… Thật ra thì, thật ra thì anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy…” Cô cắn môi dưới gương mặt thoáng chút trắng bệch.

“Tại sao lại không Nhiễm Nhiễm, anh rất thích em, hơn nữa em chính là cô gái đầu tiên của anh….” Quý Duy An hơi xấu hổ, càng nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, vẫn luôn yên tĩnh, hai người chắc cũng sẽ nói chuyện với nhau thật vui thôi.

“Nhiễm Nhiễm, lát anh sẽ giới thiệu một người choem biết, anh còn có một người chị… Em nhất định sẽ thích chị ấy!” Anh cười vui vẻ, bỏ qua ánh mắt lo lắng của Nhiễm An An.

“Anh không phải con một sao?” Nhiễm An An làm ra vẻ không hiểu hỏi.

Quý Duy An chạm nhẹ vào vai cô, ra vẻ thần bí: “Anh sẽ giải thích cho em!”

*********************************

Ở trong phòng khách yên tĩnh, một thiếu phụ trung niên đang lộ ra vẻ lo lắng, nhìn cô gái không nói một lời nào ngồi yên ở trước mặt, bà biết mình ích kỉ, bỏ đi hai mươi năm, không quan tâm con gái, bây giờ về nước nghĩ đến cuộc sống vất vả của con gái và chồng trước, trong lòng áy náy nên muốn bù đắp.

“Nhan nhi….” Ánh mắt Sầm Mĩ Vân nhìn chăm chú vào gương mặt Hoan Nhan, con bé đã trưởng thành, rất đáng yêu và xinh đẹp.

“Những lời nên nói, bà đều nói xong rồi phải không?” Hoan Nhan ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng giống như sóng biển xô bờ, nhìn người phụ nữ sang trong trước mắt, không phải là mẹ trong trí nhớ của cô, cô chưa hề hận bà, dù bà những năm qua chưa hề nhìn cô đến một lần, nhưng cô cũng không hận bà.

Cuộc sống trôi qua, ba mượn rượu để giải buồn, cô cũng thông cảm nhưng đến bây giờ gặp mặt, Hoan Nhan mới phát hiện,cô không có cách nào đối mặt với người gọi là mẹ ruột này.

Hóa ra cô để ý, hóa ra cô để ý bà nhẫn tâm bỏ mặc lại mình, để ý bà bỏ mặc cho nên cô sống khổ sở uất ức gần hai mươi năm, khiến cô gần như quên mất tình thương của mẹ là cái gì.

“Nhan nhi….” Nhìn thấy cô đứng lên, Sầm Mỹ Vân không biết phải làm sao đi theo, giọng nói cẩn thận, khiến Hoan Nhan chua xót, lại cố chấp không muốn nhìn bà thêm một chút.

“Quý phu nhân, nếu bà đã nói xong, tôi có việc phải đi.” Hoan Nhan cúi đầu cười một tiếng, sửa lại cái áo, rồi quay người đi ra ngoài.

“Nhan nhi… Con không thể, không thể tha thứ cho mẹ sao?” Nước mắt của Sầm Mỹ Vân trào ra, lảo đảo đuổi theo, nghẹn ngảo khẩn cầu.

Mẹ…. hốc mũi Hoan Nhan chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới, không để tiếng khóc bật ra, nhưng vẫn không nhịn được nghẹn ngào…. “ Thật xin lỗi… Quý phu nhân….” Hoan Nhan che miệng, quay mặt không dám nhìn bà, cô sợ mình sẽ mềm lòng, thật ra cô biết rõ, tận sâu trong đáy lòng cô có bao khát vọng được gặp mẹ.

“Nhan nhi, con đừng khóc, con hận mẹ, giận mẹ, mẹ đều không để ý, chỉ cần con không phải khóc…” Sầm Mĩ Vân thử thăm dò đưa tay, chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng cô theo bản năng tránh né, khiến bà dừng động tác.

“Cho tôi một chút thời gian, có được không?” Hoan Nhan mở miệng, vòng qua Sầm Mĩ Vân, nắm tay khóa cửa mở cửa phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.