Nếu cô động lòng, thì chắc chắn anh nhất định sẽ là Tống Gia Minh thứ hai.
Chỉ mới nghĩ đến như vậy, miệng cũng không khống chế nổi mà cất tiếng: "Tại sao tự nhiên anh lại biến mất?"
Anh đang chuyên chú lái xe, cũng không khéo gặp được đèn đỏ, nghe được câu hỏi của cô, anh không trả lời, cũng chỉ nói một câu: "Chỉ cần một ở đầu đường gặp phải đèn đỏ, cái tiếp theo, một cái lại một cái, con đường đi rất lớn khả năng đều là đèn đỏ."
"Hả?" Cô không hiểu, giương mắt nhìn lại anh.
Thế nhưng anh lại rũ mí mắt xuống: "Tôi đi tìm một người, một người phụ nữ."
"Là Tô Lai sao?" Cô không nhịn được mở miệng, trong tiềm thức cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ cùng người phụ nữ kia.
"Làm sao cô biết?" Anh hơi giật mình, đôi lông mày thon dài nhướng lên.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, buổi tối hôm đó anh đã gọi tôi bằng tên của cô ta." Cô không nóng không lạnh, trên khóe môi còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, hình như chuyện này một chút xíu cũng không có quan hệ tới cô.
"Đúng, là cô ấy, tôi đến tham dự hôn lễ của cô ấy, chỉ là, trước hôn lễ của cô ấy một ngày, tôi đã trở lại."
Anh thản nhiên mở miệng, đột nhiên cảm thấy thông qua chuyện này có thể thăm dò cô một chút.
"Cô ấy kết hôn?" Hứa Hoan Nhan kinh ngạc, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo.
"Đúng, đã kết hôn, gả cho một người luôn có thể dành thời gian cho cô ấy, một người đàn ông có thể cùng cô ấy vẽ tranh." Ngữ điệu của anh trở nên nhẹ nhõm, nhưng trong hai mắt lại là vẻ u sầu, anh vẫn còn quan tâm tới chuyện này, hơn nữa còn quan tâm rất nhiều.
"Vậy. . . . . . Trong lòng anh vẫn luôn muốn có cô ấy sao?"
Cô thử thăm dò hỏi thăm, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương lên.
Anh cúi đầu, đèn xanh đã sáng, thế nhưng anh lại quên mất là mình phải lái xe.
"Nằm mơ đều thấy cô ấy." Anh trầm thấp trả lời cô, chợt thở dài một hơi, phía sau có vô số tiếng còi chói tai liên tiếp vang lên, anh chậm rãi khởi động xe, vững vàng chạy về phía trước.
Hứa Hoan Nhan bị câu nói này làm cho khiếp sợ cùng sửng sốt, anh không muốn có cô ấy, không còn thích cô ấy, cũng không còn yêu cô ấy, nhưng chỉ là nằm mơ đều là cô ấy.
Nằm mơ đều là cô ấy, có người nào luôn nằm mơ thấy cô hay không? Hứa Hoan Nhan cảm thấy tim mình chua xót, chua đến mức làm cho cô đứng ngồi không yên.
"Mối tình của anh đã sâu đậm như vậy, tại sao còn phải tìm vô số phụ nữ, tại sao. . . . . . Bây giờ còn muốn kết hôn với người khác? Không sợ cô ấy biết sẽ thương tâm sao?"
Hứa Hoan Nhan không nhịn được đặt câu hỏi, cô không hiểu, tại sao một người đàn ông vừa nói tiếng yêu, rồi lại có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm gặp dịp thì chơi, khi anh ta mang theo một thân toàn mùi nước hoa của người phụ nữ khác trở về, khi anh ta mang trên người vô số những sợi tóc dài ngắn của những người phụ nữ khác nhau trở về, khi anh ta say khướt té ở trên chiếc giường thoải mái mềm mại của người phụ nữ khác, thì anh ta làm thế nào để đối mặt với người phụ nữ mà anh ta nói tiếng yêu, cả đời cả kiếp đều yêu. . . . A, thật là châm chọc!
Cô nhìn anh một cái, trong ánh mắt anh là sự châm chọc thật sâu, diện mạo vẻ mặt vẫn thế nhưng cũng có cả sự dữ tợn trong đó: "Nếu là sự đầu tư duy nhất cuối cùng thu lại chỉ là chia tay cùng ân hận thì làm sao tôi lại phải toàn tâm toàn ý đi yêu một người phụ nữ?"
Hứa Hoan Nhan á khẩu không trả lời được, vốn là không phải anh trời sinh tính hoa tâm, mà nguyên nhân của sự hoa tâm này chẳng qua là vì tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh đều không để cho anh có thể cảm thấy là duy nhất, bao gồm cả cô, một hiệp ước tình nhân trong vòng 6 tháng, một trong những người phụ nữ bình thường nhất của anh.
*************** Nơi ở của William.
Trên chiếc ghế sa lon của Italia là một người đàn ông mặc quần áo thẳng thớm, trong không khí khói mù lượn lờ, sặc người gay mũi, cái gạt tàn bằng đá cẩm thạch trên bàn có hơn phân nửa vạc là tàn thuốc, mà trong đại sảnh, người đàn ông trên năm mươi tuổi mang một bộ mặt tà nịnh, không ngừng đi qua đi lại.
Ông ta muốn ở cái thành phố này lũng đoạn tất cả, trở thành ông trùm, nhưng xem chuyện không phải đơn giản như vậy!
Vốn cho là"Quan hệ xã hội phong ba" có thể để cho người thừa kế duy nhất của Thân Thị bị hắt một thân nước dơ, danh dự bị tổn thương, từ đó ông ta có thể thừa dịp thanh danh lên cao, nhưng không ngờ, cái lão hồ ly họ Thân chết tiệt kia, chỉ cần truyền ra tin tức đám cưới, đã làm cho tất cả giới truyền thông vốn bị ông ta mua chuộc đè ép xuống.!
"William tiên sinh, ngài hiện tại muốn làm sao? Đổng Sự Trưởng có ý định đem ngài triệu hồi về Tổng bộ bên Anh quốc, ngài xem thế nào?"
"Tôi không về!" William nóng nảy dùng Anh ngữ đáp trả, trong đôi mắt tối tăm ấy ánh mắt giống như của loài sói, hung ác bén nhọn.
"D***ID tiên sinh, xin ngài đi về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó điện thoại cho Đổng Sự Trưởng tiên sinh, nói tôi còn muốn ở lại nơi này một thời gian, tôi còn chưa có nhận thua, hơn nữa LN tiền cảnh rất tốt, hiện tại vứt bỏ thì quá mức đáng tiếc.”
"Vậy cũng tốt, như vậy tạm biệt William tiên sinh." William gật đầu một cái, tự mình đem đoàn người đưa ra phòng khách, ông ta mới xoay người, trực tiếp đi lên tầng hai, đem cửa một gian phòng đẩy ra, trên sàn nhà là một người phụ nữ tóc tai bù xù, từ trên cánh tay lộ ra ngoài cùng cổ, còn có trên bắp chân rõ ràng có thể nhìn ra, khắp nơi đều là bỏng do tàn thuốc, vết nước phồng lên, sưng đỏ chảy mủ, một số gần như đã rữa nát . . . . ."An tiểu thư." Ông ta xoay người đóng cửa lại, tối tăm mở miệng.