Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 310: Chương 310: Ngất




Hoan Nhan biết trên đời này tàn nhẫn nhất không phải là thời gian, mà điều vô tình nhất chính là lòng người. Lần này không phải cô ích kỷ, không phải cô tàn nhẫn, cũng không phải cô nhanh chóng vội quên quãng thời gian năm năm cùng Á Hi chung sống. Con người sống phải biết hướng về tương lai. Cô đã bỏ lỡ rất nhiều, mất đi rất nhiều và cũng nhận được rất nhiều. Lúc này đây, cô thật sự nên sống vì mình một lần

" Em chỉ muốn nói với anh rằng em yêu anh!". Hoan Nhan nhìn Thân Tống Hạo cười ngọt ngào, nhưng cô cười mà sao nước mắt cứ trào ra: " Em sợ đột nhiên có một ngày, lúc em mở mắt ra anh đã không còn ở trên thế giới này nữa. Em cũng sợ, bỗng nhiên có một ngày sau khi anh mở mắt ra, em cũng không còn sống trên thế gian này nữa rồi!"

"Em lại đang nói nhảm gì thế." Thân Tống Hạo ôm lấy cô đi vào trong phòng. Mặc dù trong người cảm thấy rất choáng váng, mệt mỏi, nhưng anh vẫn mạnh mẽ chịu đựng không nói ra.

"Không phải nói nhảm." Hoan Nhan khe khẽ lắc đầu, "Thân Tống Hạo, em cũng chỉ là một người bình thường, không phải thần tiên, em không có cách nào chú ý đến mọi mặt của bản thân được. Giống như hôm nay em thấy người đàn ông đã từng bảo vệ em, từng yêu mến em, giờ đây đã quên em, thấy bên cạnh anh ấy có người khác, em lại thấy mình có chút khó chịu. Nhưng anh cũng biết em không hề lưu luyến gì với Á Hi. Trong tình yêu em cũng không phải loại phụ nữ thích được nhiều người vây quanh. Em là một phụ nữ cũng có những ham muốn và trạng thái tình cảm của một người bình thường. Người đàn ông từng yêu thương em giờ đây đã quên em hoàn toàn, em cảm thấy có chút mất mát. Em thừa nhận là mình thật ích kỷ. Nhưng đột nhiên em nhận ra, sinh mạng của con người quả thực rất khó có thể đoán trước. Em không biết ngày mai sẽ gặp phải điều gì, em cũng không biết em có thể sống bao lâu. Giống như lúc trước, có ai từng nghĩ Á Hi đã suýt chết vì ốm nặng? Nếu như em yêu anh, nếu như em thực sự yêu anh, thì cũng nên quyết định dũng cảm vì mình một lần. Cũng như bây giờ em hiểu rất rõ khi nói cho anh biết rằng "em yêu anh" thật sự em đã rất dũng cảm. Từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa". Thân Tống Hạo ôm chặt cô, đem cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô. Anh có cảm giác không nói nên lời, cảm thấy buổi nói chuyện đúng ra nên vui vẻ, nên vui mừng, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy lo lắng trong lòng.

"Anh còn muốn bỏ rơi hai mẹ con em để bọn em thành "mẹ góa con côi?"

Hoan Nhan cười tươi như hoa, lau nước mắt còn đọng trên khuôn mặt. Cô ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, dựa vào trong ngực anh giống như làm nũng thì thầm: "Đối với em, hai cha con anh dứt khoát một người là Đại bảo bối, một người là Tiểu bảo bối, cho dù bị mất đi người nào cuộc sống của em cũng không còn ý nghĩa".

"Anh thực sự thích Noãn Noãn sao?". Hoan Nhan vùi đầu ở trong lồng ngực của anh, tiện thể muốn cùng anh nói chuyện về Noãn Noãn.

" Tất nhiên rồi, anh cho tới bây giờ anh cũng chưa từng gặp ai giống như cục cưng của chúng ta, Noãn Noãn vừa xinh đẹp đáng yêu lại vừa thông minh". Anh từ trong thâm tâm tự ca ngợi con gái của mình, nhớ tới cô bé trong lòng anh cảm thấy tràn đầy vị ngọt ngào. Chỉ mới xa nhau có một ngày vậy mà anh đã bắt đầu nhớ con gái đến phát điên. Chúng ta nhanh nhanh về nhà đi, ngày mai lúc trở về anh muốn nhìn thấy Noãn Noãn".

Hoan Nhan cười vẻ hoan hỉ: "Anh không biết đâu, lúc mới sinh Noãn Noãn nhìn rất nhỏ bé, nhưng về sau so với những đứa trẻ cùng tuổi, con bé lại trở nên thật xinh đẹp và thông minh. Em dạy nó đọc thơ, mới hai, ba tuổi con bé đã tự mình cải biên lại." "Nhưng khi em sinh con, anh lại không ở bên cạnh em và con". Thân Tống Hạo nghĩ tới Noãn Noãn từ nhỏ đã không có ba ba, lòng xót xa tự trách mình tàn nhẫn.

"Bây giờ em chỉ lo lắng cho Noãn Noãn, nếu con bé làm ầm lên, đòi đi tìm Á Hi thì em biết làm sao đây? Còn Á Hi khi gặp lại Noãn Noãn thì sẽ có thái độ như thế nào?" Hoan Nhan có phần nhụt chí, cũng không biết sau này liệu Noãn Noãn có còn được gặp lại Á Hi, người cha nuôi đã yêu thương con bé suốt năm năm qua nữa không.

" Tạm thời cứ như vậy đã, chúng ta cũng đành đi bước nào tính bước ấy mà thôi!" Thân Tống Hạo nghĩ đến chuyện này cũng có chút đau đầu. Cô bé Noãn Noãn tuy còn nhỏ tuổi, ngày thường có đôi chút bướng bỉnh, nhưng lại là một đứa trẻ cực kỳ coi trọng tình cảm. Thời gian trước không tính, nhưng về sau này anh không chỉ một lần nghe cô bé nói đến chuyện muốn đi thăm ba ba Á Hi.

Anh không dám nghĩ đến cảnh khi Noãn Noãn gặp Á Hi, cô bé cất giọng gọi một tiếng "ba ba" liền thức tỉnh trí nhớ của Á Hi. Anh cũng không dám nghĩ nếu Á Hi khôi phục lại trí nhớ, anh nên làm gì tiếp theo. "Dù sao em vẫn là người mắc nợ Á Hi, em hi vọng cô gái tên gọi Vũ Hinh có thể luôn luôn ở bên cạnh cùng Á Hi, làm cho Á Hi hoàn toàn quên đi chuyện đã qua!" Hoan Nhan khẽ thở dài một tiếng, đưa tay lên sờ trán Thân Tống Hạo, trán anh vẫn nóng bỏng tay. Cô không khỏi nhăn mặt nhíu mày:" Làm sao vẫn còn nóng thế này? Anh chưa uống thuốc sao?" " Anh đã uống thuốc rồi, em đừng lo lắng, anh không sao, một cơn sốt đối với anh chẳng là gì cả." Anh ôm cô vỗ về, đôi mắt đen ánh lên cái nhìn đen tối: "Em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát!" Hoan Nhan mặt đỏ bừng, nhẹ đẩy anh một cái: "Anh tắm sao?"

"Muốn anh tắm cùng với em à?" Thân Tống Hạo cười tinh nghịch, anh buông cô ra dịu dàng nói: " Em mau đi tắm đi, lát nữa chúng ta thoải mái trò chuyện. Từ hồi gặp lại nhau đến giờ, gần như mỗi lần gặp gỡ chúng ta đều cãi nhau!"

"Vâng! Anh nghỉ ngơi trước một chút, em xong ngay đây". Hoan Nhan đứng lên đi tới phòng tắm.

Thân Tống Hạo nhìn về phía phòng tắm, chờ cửa phòng đóng lại anh mới mệt mỏi nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha trong người thấy nóng hầm hập khác thường. Vừa rồi ôm cô hồi lâu, anh thiếu chút nữa đã không chống đỡ nổi. Anh muốn gắng gượng đi lấy thuốc, nhưng bây giờ ngay đến cả rót chén nước cũng thấy không có chút sức lực nào. Thân Tống Hạo thở dài một tiếng, vết thương trên trán nóng rát giống như bị lửa đốt. Xem ra anh không còn sức chống đỡ, cần phải đi bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe một chút.

Lát sau, Hoan Nhan mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy anh đang ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay nắm lấy tay của anh, "Chỉ mới một lát mà anh đã ngủ thiếp ngay như thế thì chắc chắn là mấy ngày nay mệt muốn chết rồi."

Hoan Nhan cúi đầu chạm vào trán của anh, nhiệt độ nóng bỏng làm cô giật mình, khiếp sợ. Hoan Nhan ngẩn ra nhẹ nhàng lay gọi anh: " A Hạo, A Hạo, anh tỉnh lại, tỉnh lại!"

" Có lẽ không phải là anh đang ngủ mà đã ngất đi chăng?"

Hoan Nhan lay người anh một hồi, gọi không biết bao lần, nhưng Thân Tống Hạo chỉ mơ mơ màng màng ậm ừ hai tiếng rồi không có một chút phản ứng.[

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.