Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 462: Chương 462: Ngoại truyện: Thanh mai trúc mã.




Khi Dật Tuyên và Thiên Ái học xong bậc tiểu học thì Thân Tống Hạo và Hoan Nhan quyết định đưa tất cả các con sang Mỹ định cư. Hai người muốn tạo điều kiện tốt nhất cho việc học tập của các con. Hơn nữa, mạng lưới hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thân thị ở trong nước và ở một số nước khác ở vùng Đông Nam á và châu Âu đã phát triển ngày càng mạnh mẽ và ổn định. Hoạt động kinh doanh trong nước Thân Tống Hạo giao cho Trần Nhị chịu trách nhiệm quản lý. Khu vực Đông Nam á anh giao cho Kỳ Chấn. Bên châu Âu anh giao cho Tần Thiếu Dương. Ba người bạn thân thiết của anh đã từng đồng cam cộng khổ sát cánh bên anh trong những giai đoạn khó khăn nhất. Quả thật nếu không có những người bạn trung thành hết mực ấy, anh cũng không tưởng tượng nổi liệu Thân thị có lớn mạnh được như bây giờ hay không nữa.

Hiện giờ tập đoàn Thân thị đã vươn sang khu vực châu Mỹ, nếu như Thân Tống Hạo sang định cư ở Mỹ sẽ rất thuận tiện trong việc nắm bắt thị trường và điều hành hoạt động của chi nhánh tại Mỹ, cũng như của cả tập đoàn.

Khi Thân Tống Hạo tuyên bố điều này, bọn trẻ đều rất thích thú, chỉ riêng có Dật Tuyên hơi buồn. Cậu ta túm áo mẹ hỏi: “Mẹ, thế chúng ta có về đây chơi nữa không? Con không muốn xa Ngải Ương đâu, không thấy con, em ấy sẽ khóc...”

Hoan Nhan cười dịu dàng: “Chúng ta sống ở Mỹ, nhưng chúng ta vẫn giữ lại nhà ở đây. Nghỉ hè các con có thể về chơi, vẫn còn thím Tần và bác Trương ở trông nhà mà, con có thể đến thăm Ngải Ương.”

Dật Tuyên gật gật đầu: Vậy thì được, nghỉ hè con sẽ về đây ở, sẽ đến thăm ông bà ngoại, chơi với Ngải Ương...”

“Hi Hi, tiểu Ương Ương xinh đẹp thế, thiếu gì bạn trai ở trường thích, coi chừng em đi là mất cô dâu đấy!” Noãn Noãn gặp dịp cười chế giễu em trai.

“Chị, không được nói bậy, Ngải Ương đã nhận lời với em rồi.” Cậu quay sang giật giật tay mẹ: “Mẹ, hay là cho Ngải Ương sang Mỹ ở với nhà chúng ta được không?”

Hoan Nhan chưa kịp trả lời con trai thì Noãn Noãn lại xen vào: “Ái chà, chưa chi đã em sợ người khác cướp mất tiểu Ương ...”

“ Chị, thật đáng ghét! Em không chơi với chị nữa.” Nói xong cậu ta vùng vằng bỏ đi.

Hoan Nhan vội giữ Dật Tuyên lại nói dàn hòa: “Được rồi Noãn Noãn, không được trêu em. Dật Tuyên này, việc Ngải Ương sang Mỹ sống cùng nhà ta là điều không thể, nhưng sang chơi một thời gian thì được. Để lát nữa khi sang nhà ba nuôi Trần Nhị chào tạm biệt, mẹ sẽ xin phép ba mẹ nuôi của con nhân dịp đang nghỉ hè cho Ngải Ương sang Mỹ chơi với con một tháng, được không?”

“Vâng, con sẽ đi cùng với mẹ. Con phải nói với Ngải Ương, không có em ấy sẽ rất buồn.” Nói xong cậu chạy tót lên gác chuẩn bị để đến nhà cô bạn nhỏ tiểu Ương Ương.

*****************

Về chuyện của Dật Tuyên thích tiểu Ương Ương thì cũng rất tình cờ. Hôm ấy là ngày sinh nhật của Trần Nhị, các cặp ba mẹ còn mải hàn huyên nói chuyện trong nhà, lũ trẻ cũng đã kịp chơi đùa, chạy nhảy khắp khu sân vườn rộng mênh mông.

Như thường lệ, cứ có dịp gặp nhau là Dật Lan lại mải mê chơi cờ vua với cậu cả nhà Kỳ Chấn. Tuy tuổi tác khá chênh lệch nhưng xem ra Dật Lan lại là tay chơi cờ vua gần như ngang ngửa với Kỳ Phong.

Dật Tuyên lúc này đã lên bảy, dắt Thiên Ái đi lững thững dạo quanh những luống hoa đủ màu đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy một cô bé thật xinh xắn có đôi mắt to đen láy với đôi bím tóc buộc cao đang ngồi trên ghế xích đu. Khuôn mặt cô bé hồng hào, cặp mà bầu bĩnh. Chiếc váy trắng bồng bềnh khiến nhìn cô bé giống như một thiên thần bé nhỏ. Dật Tuyên ngây người ra nhìn, sau đó cậu buông luôn tay em gái ra chạy đến bên cô bé để làm quen. Cô bé ấy chính là Trần Ngải Ương, con gái đầu lòng của Trần Nhị. Sau khi nghe cô bé thổ lộ ý định muốn đi xem cá bơi ở ngoài ao, Dật Tuyên còn bắt cô bé phải hôn mình một cái, sau đó còn dọa Ngải Ương, bắt cô bé thề nếu như dám chơi với bạn trai khác thì mũi sẽ bị dài như cậu bé Buratino, sẽ không có ai thương, rồi mới chịu dắt Ngải Ương đi xem cá, bỏ mặc Thiên Ái ngây người đứng đó gọi anh trai. Thiên Ái gọi Dật Tuyên mãi không được òa lên khóc, chạy đi tìm Dật Lan.

Trong bữa tiệc ngày hôm ấy, Dật Tuyên đã hùng hồn tuyên bố: “Ba, mẹ con đã chọn Ngải Ương là cô dâu của con, em ấy cũng đã đồng ý rồi, từ lúc này con sẽ là vệ sĩ nhỏ của Ngải Ương. Ba nuôi, ba không được gả Ngải Ương cho ai khác đấy!”

Mọi người trong bữa tiệc cười phá lên. Trần Nhị vỗ vỗ vai Thân Tống Hạo: “A Hạo, nghe chừng con trai của cậu đã bị con gái tớ thu mất hồn vía rồi! Hay là chúng ta tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ luôn nhỉ?”

“Anh nói gì vậy?” Tống Ương Ương phản đối: “Con còn nhỏ mà anh đã định gả đi sớm vậy sao, đừng có đầu độc con trẻ sớm như vậy chứ.”

“Bà xã à, em cũng 19 tuổi đã gả cho anh đấy sao. Yên tâm đi, A Hạo sẽ không bạc đãi con gái mình đâu! (Về chuyện tình của vợ chồng Trần Nhị mời các bạn đón xem “Cô dâu 19 tuổi” sắp ra mắt bạn đọc).

Mọi người cười rần, Dật Tuyên càng khoái chí. Ngải Ương ngây thơ nói: “Con chỉ theo anh Dật Tuyên đi xem cá thôi mà...”

Hoan Nhan chợt thoáng mơ mộng, cô vẫn biết đây chỉ là chuyện trẻ con, nhưng biết đâu đấy, tình yêu thanh mai trúc mã từ thủa nhỏ sẽ lớn dần lên theo năm tháng. Ví như Noãn Noãn, từ năm cô bé mới 5 tuổi, đã định sẵn chỉ gả cho Mộ Cẩn Hiên. Cho đến tận bây giờ cô bé đã bắt đầu bước sang tuổi thiếu nữ, vẫn luôn luôn giữ hình ảnh của Mộ Cẩn Hiên tận sâu trong trái tim, từ chối mọi sự làm quen của các nam sinh cùng lớp...

Cô cũng chợt thoáng nghĩ đến Dật Lan và Thiên Ái. Hiện tại bây giờ hai đứa trẻ vẫn không biết rằng chúng không phải là anh em ruột. Trong thâm tâm, chưa bao giờ Hoan Nhan coi Dật Lan không phải là đứa con ruột thịt của mình. Nhưng nhìn con bé Thiên Ái ngày càng ỷ lại vào Dật Lan, cô cũng không khỏi lo lắng, không biết nếu sau này Dật Lan có bạn gái, liệu Thiên Ái có bị tổn thương hay không. Nếu như muốn hai đứa được ở bên cạnh nhau thì cô sẽ phải nói với Dật Lan làm sao đây. Chắc chắn với trái tim nhạy cảm, Dật Lan sẽ không chịu nổi khi biết được thân thế thực sự của mình. Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt. Bất cứ đứa con nào trong bốn đứa con của cô bị tổn thương cô cũng đều đau lòng. Thôi thì cũng đành phó mặc cho duyên số định đoạt mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.