Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 468: Chương 468: Ngoại truyện: Tự lập




Bằng sự quyết tâm nỗ lực không ngừng, Dật Lan đã giành giải ba trong cuộc thi lập trình viên sáng tạo trò chơi. Cậu được nhận vào làm trong phòng thiết kế đồ họa.

Công việc mới mẻ đòi hỏi khá nhiều thời gian, nhưng Dật Lan vẫn còn là học sinh, phải bốn tháng nữa mới đến kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học, do đó chỉ được làm bán thời gian và chỉ được giao những việc rất đơn giản, chủ yếu là sửa lại những maket của các anh chị trong phòng.

Tuy vậy Dật Lan vẫn làm việc rất nghiêm túc, chăm chỉ học hỏi. Do vậy mọi người đều rất quý mến chàng trai trẻ này. Nhưng từ khi không biết từ đâu loan ra cái tin Dật Lan là bạn trai của Jenny, thiên kim đại tiểu thư của Tổng giám đốc công ty Công nghệ thông tin Anpha, cái nhìn của mọi người với cậu cũng thay đổi. Họ nghĩ thầm chắc là cậu chàng này làm cho vui mà thôi, đời nào ông chủ của họ lại để cho con rể của mình làm chân sai vặt kia chứ, do vậy công việc của Dật Lan cũng gặp nhiều khó khăn.

Dật Lan cũng đã mấy lần cải chính nhưng lại chỉ càng khiến cho mọi người tin vào lời đồn ấy hơn.

Trong phòng thiết kế Dật Lan thân nhất với Mike, một chàng trai có dòng máu lai Trung – Mỹ. Mike tính tình vui vẻ, hòa nhã, luôn tận tình chỉ bảo cho Dật Lan những điều cậu còn bỡ ngỡ.

Kể từ khi Dật Lan được nhận vào làm công việc bán thời gian ở công ty Anpha, thời gian của anh giành cho Thiên Ái rất hạn chế. Buổi sáng Dật Lan ba chân bốn cẳng đến làm việc ở công ty. Sau giờ nghỉ trưa, Dật Lan lại đến trường học, chuẩn bị cho giờ học buổi chiều. Mặc dù Dật Lan không đồng ý nhưng Jenny vẫn đến công ty đón Dật Lan cùng đến trường.

Vì chương trình học đã xong, các tiết học chủ yếu là ôn tập lại kiến thức chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, nên lượng bài vở tương đối nhiều. Hôm nào Dật Lan cũng cặm cụi cho đến khuya mới nghỉ ngơi.

Dật Lan chủ yếu chỉ gặp Thiên Ái trong bữa cơm tối.

Từ dạo Dật Lan đi làm, rồi buổi chiều lại đến trường cùng với Jenny, Thiên Ái không chịu cười với anh trai nữa.

Cô cho rằng anh đã có bạn mới nên đã quên cô, Mỗi khi Dật Lan tỏ ra ân cần hỏi han thì cô lại lạnh lùng tránh đi. Dật Lan chỉ biết cười khổ.

May Dật Lan còn có mẹ bên cạnh động viên, an ủi. Thân Tống Hạo vẫn lặng im quan sát thái độ của Dật Lan. Anh cũng cảm thấy rất mừng khi con trai biết tự lập, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng cho Thiên Ái.

Con bé vốn nhút nhát, sống hướng nội, nay lại càng ít nói hơn. Tuy trước mặt mọi người Thiên Ái không còn vồn vã với Dật Lan như ngày trước. Không phải Thiên Ái ghét bỏ Dật Lan, bằng chứng là nó vẫn chịu nói chuyện với Dật Lan, nhưng thái độ chủ yếu vẫn là im lặng. Thỉnh thoảng Thiên Ái ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại hạ mi xuống, hai bàn tay cứ vặn xoắn vào nhau đầy bối rối...

Ngày trước bất cứ chuyện gì Thiên Ái cũng bám lấy anh hỏi không ngừng. Nhưng bây giờ cô bé cứ lẳng lặng một mình, ngay cả khi Dật Lan hỏi về bài vở, Thiên Ái cũng chỉ đáp lại rằng đã nhờ bạn cùng lớp giảng hộ rồi, sau đó cô bé lại lẳng lặng về phòng của mình, đóng cửa lại.

Có lần lúc mang ít đồ điểm tâm vào phòng cho con gái, Hoan Nhan chứng kiến Thiên Ái sau khi đánh con gấu bông mà Dật Lan đã tặng hồi trước, lại ôm con gấu vào lòng vừa khóc vừa nói chuyện một mình: “Mày nói xem, anh Hai có bạn gái mới rồi bây giờ anh ấy còn nhớ đến tao không? Tao buồn lắm, tao rất nhớ anh ấy... Nhưng mà anh ấy không còn thời gian dành cho tao nữa rồi... Tao ghét anh ấy đi chung với Jenny, nhưng tao không thể làm gì được...”

Cuối cùng sau mấy tháng vất vả ôn luyện, Dật Lan đã vượt qua được kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học. Hôm nay, Hoan Nhan tổ chức bữa tiệc mừng cho Dật Lan.

Sau bữa ăn, khi cả nhà còn đang rôm rả bàn chuyện Dật Lan nên thi vào trường đại học nào cho phù hợp nhất thì Dật Lan lễ độ lên tiếng: “Ba, mẹ tạm thời con chưa muốn thi đại học, con muốn đi làm để trải nghiệm đã, sau đó con học đại học sau cũng không muộn!”

Câu nói của Dật Lan giống như một trái bom nổ ầm trong phòng khách. Cả nhà nhìn anh khó hiểu... Mọi người đều nghĩ thời gian làm tại công ty Anpha vừa qua đã là quá đủ, Dật Lan cần phải tiếp tục học lên để sau này cùng với Dật Tuyên quản lý và phát triển Thân thị ngày càng lớn mạnh hơn. Đó là một điều đương nhiên, không cần bàn cãi, nhưng ý kiến của Dật Lan lúc này lại trái ngược hẳn, hay nói cách khác, Dật Lan muốn tự mình vạch cho bản thân một con đường khác đi tới tương lai...

Thân Tống Hạo cau mày nhìn con trai: “Dật Lan, con nên xem xét lại suy nghĩ vừa rồi của con, ý của ba là con không nên để phí hoài những kiến thức con vừa mới học xong. Con có dám đảm bảo rằng, sau một thời gian nữa con vẫn có thể nhớ được kiến thức thật vững vàng để bước vào kỳ thi đại học không? Thời gian qua ba mẹ để cho con đi làm là muốn để cho con hiểu được rằng lao động là rất cần thiết, nhưng kiến thức thì vô cùng mênh mông, phải trải qua đào tạo cơ bản thì con mới phát huy tốt nhất khả năng của mình được. Hơn nữa, tập đoàn Thân thị cũng rất cần những người trẻ tuổi có kiến thức để Thân thị ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Nhà họ Thân này không phải là không đủ lực nuôi nổi con ăn học thêm mấy năm nữa... Con nên suy nghĩ lại đi!”

“Ba, mẹ! Con cám ơn ba mẹ đã chăm sóc con suốt mười mấy năm qua. Nhưng ba mẹ cũng đã từng hứa sẽ cho con sống tự lập, con vẫn luôn nhớ mình là ai. Con biết ba mẹ rất thương yêu con, nhưng con không quên thân phận thật sự của mình, dù sao con vẫn chỉ là đứa con được ba mẹ nhận về nuôi...”

Câu nói của Dật Lan vừa dứt, gần như cùng một lúc cả Thiên Tình và Dật Tuyên cùng kêu lên: “ Hả, cái gì?”

Dật Lan là con nuôi sao, đúng là một tin sét đánh!

Cả phòng khác rộng lớn như vậy chợt ắng hẳn lại.

Thiên Ái sững sờ, nhìn anh Hai mà, trong lòng như dậy sóng!

Không trách được, không trách được anh lại có thể bỏ mặc cô, qua lại với Jenny... Hóa ra vì anh Hai chỉ là thương hại cô yếu đuối nên mới cưng chiều cô như vậy, còn bây giờ anh đã trưởng thành, anh cần cưng chiều bạn gái của mình hơn cô...

Vì vậy anh nên không còn quan tâm đến cô nữa... Nước mắt của Thiên Ái đột nhiên trào ra. Cô nức nở, ôm mặt chạy lên lầu, về phòng của mình đóng sập cửa lại.

Không khí trong phòng khách như đông cứng lại.

Dật Lan cúi đầu, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “ Ba, mẹ con xin lỗi, nhưng con không thể làm khác được, con phải tự mình đi trên con đường của chính mình. Con dựa dẫm vào ba mẹ như vậy là quá đủ rồi, ba mẹ hãy cho con tự quyết định vận mệnh của chính mình... Con biết con tự ý nói ra những điều này sẽ làm ba mẹ buồn, nhưng con xin ba mẹ , ba mẹ hãy hãy cho con hai năm tự trải nghiệm cuộc sống được không?

Thân Tống Hạo trầm ngâm nhìn con trai. Anh biết đứa con này ít nói nhưng rất cá tính, đã nói gì là quyết làm cho bằng được. Phải chăng tính cách ấy cũng một phần ảnh hưởng từ anh.

Hoan Nhan bước đến ngồi xuống bên cạnh Dật Lan. Cô ôm con trai như những ngày con còn bé bỏng: “Dật Lan, mẹ biết con có chí hướng, mẹ không ngăn cản được con. Nhưng mẹ đề nghị con, sau lễ đón năm mới con hãy ra ngoài ở riêng. Mẹ không muốn những ngày Tết nhà ta lại vắng bóng con, thêm nữa hai ngày cuối tuần con phải trở về nhà ăn cơm cùng với ba mẹ, có được không con?

“Dạ, được ạ!”

Dật Tuyên đến gần, cậu ôm chặt lấy Dật Lan: “Anh trai, anh hãy nhớ rằng, cho dù thế nào anh vẫn là anh trai của em, anh đừng quên chúng ta vẫn mang họ Thân, cánh cửa nhà họ Thân này vẫn luôn rộng mở chào đón anh.”

“Đúng vậy Dật Lan, chúng ta mãi mãi vẫn là chị em một nhà!” Thiên Tình cũng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.