"Em không đi đâu." Thiên Ái siết nắm tay, sắc mặt hơi tái đi. Hồi còn
nhỏ một lần cô truyền dịch bị phản ứng nên bị hôn mê suốt mấy ngày, bây
giờ mỗi lần nghe nói phải đến bệnh viện, cô lại cực kỳ sợ hãi.
Thân Dật Lan thấy cô căng thẳng, không khỏi cúi người cầm tay cô, xiết
chặt an ủi: "Nhưng mà em đeo kính nhiều như thế này bất tiện lắm, nếu bỏ kính ra thì em nhìn mọi thứ lại sẽ không được rõ ràng."
Thiên Ái rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Thân Dật Lan, liếc cậu
một cái: "Anh Hai, anh là người lớn, em cũng đã trưởng thành rồi, từ
nay về sau anh đừng tùy tiện nắm tay em nữa, được không?"
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại khiến cho Thân Dật Lan xấu hổ, cúi
đầu khẽ ho một tiếng, suy nghĩ của cô thật là đơn giản, nhưng không ngờ
lại thành ra có ý châm chọc cậu...
Nhưng cô chỉ im lặng nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời mà lại trong suốt như nước, làm trái tim cậu nhảy loạn lên, đập thình thịch.
"Anh Hai, em đi làm bài tập đây." Thiên Ái nhìn cậu, lễ phép gật gật đầu chào rồi đứng lên đeo kính vào, xoay người đi ra cửa.
Thân Dật Lan nhìn cô rời đi, trái tim giống như là bị cái gì đó kéo đi vậy. "Ái Ái."
Cậu thoáng thu lại ý cười, giọng rất nghiêm trang gọi cô.
Thiên Ái dừng bước xoay người lại, mỉm cười nhìn cậu: "Anh Hai, anh còn có việc sao?"
"Anh có công việc cần phải ra ngoài một thời gian, em ở nhà, phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ đấy, biết không."
Lời muốn nói ra, tại thời khắc thốt ra lại thay đổi, Thân Dật Lan chỉ muốn vả một cái vào miệng mình...
"Vâng, em nhớ rồi."
Thiên Ái gật gật đầu, mở cửa phòng ra.
"Ái Ái, anh phải đi ít nhất là một năm." Thân Dật Lan nhẹ nhàng nói ra
một câu này, cậu đi từng bước một lên phía trước, dừng chân ở phía sau
Ái Ái: "Ái Ái, em sẽ nhớ đến anh chứ."
"Đương nhiên là em sẽ nhớ anh Hai rồi." Thiên Ái cười vẻ mặt đơn thuần.
Lúc cô nhìn cậu, ánh mắt cũng không có chút lưu luyến như cậu tưởng
tượng, bộ dạng vẫn giống như hàng ngày, khi cô chào tạm biệt anh vào
buổi sáng sớm, cũng không bởi vì con số một năm này mà xúc động.
Gương mặt thanh tú của Thân Dật Lan chợt hiện lên một tầng khói mù thật
dày trong chốc lát, nhưng cậu chỉ cười khổ một cái, đưa tay như muốn
vuốt ve gương mặt Ái Ái, nhưng lại rơi vào mái tóc của cô: "Em đi làm
bài tập đi, ngày mai sáu giờ sáng anh đã lên máy bay rồi, sẽ không chào
tạm biệt em được..."
"Vâng ạ." Thiên Ái cười ngọt ngào: "Anh Hai, hẹn gặp lại." Cô xoay
người, nhẹ nhàng bước ra ngoài, chỉ còn lại một mình Thân Dật Lan đứng
ngây ra như phỗng ở nơi đó...
************************
"Thân Thiên Tình, chị xác định chị và cái người giống như đầu gỗ kia ở
cùng một chỗ sao?" Thiên Tình nằm úp sấp ở trên ghế sofa, vừa nghe điện
thoại, vừa xem TV, vừa ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng lại “ừm, ừm” vài tiếng vào ống nghe .
Lúc tiểu tử Thân Dật Tuyên kia phát ra một câu hỏi như vậy, cô cuống
quít uống hết cốc coke, từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, quát to: "Cái gì mà giống như đầu gỗ, với giống như cọc gỗ hả, em thật không biết
thế nào là lễ phép hết, đồ tiểu tử xấu xa, em phải gọi anh
ấy là anh Cẩn Hiên…”
“Cắt.” Thân Dật Tuyên trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Chị Thiên
Tình, người ta đã có vị hôn thê, chị có nghĩ đến điều này
không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình suy dụp hẳn, hừ một tiếng: “Uhm.”
“Chị mà cứ như vậy thì chị chính là người thứ ba đấy, chị
hiểu không? Tiểu Tam …a… Tiểu Tam…” Thân Dật Tuyên dài giọng.
Thiên Tình tức khí lập tức quăng chiếc điều khiển ra xa: “Này,
tiểu tử thôi Thân Dật Tuyên, chị cảnh cáo em, nếu như em còn
dám bất kính với chị cả như vậy, về sau đừng có mơ tưởng chị đây sẽ để ý đến em nhé!”
Thân Dật Tuyên nghe biết là cô tức giận, tuy biết cô nói vậy
chứ không làm được, nhưng ngữ khí cũng trở nên mềm dịu xuống:
“Chị, em chỉ là muốn tốt cho chị mà thôi, chị cũng biết, từ
nhỏ em đã thích chơi đùa với chị, tuy chị lớn hơn em bảy tuổi, nhưng ở trong mắt em, chị hoàn toàn là cô bé con… Chị, hiện
tại chị vẫn chưa nghĩ được rõ ràng đầy đủ hết mà thôi, chị
vẫn còn trẻ… nhưng mà sau này chị định vẫn cứ đi theo anh ta
một cách không minh bạch như vậy sao? Anh ta không cho chị một
lời hứa hẹn, không cho chị một danh phận, chị không biết như
thế là mình bị coi thường hay sao? Chị ơi là chị!”
“Nhưng mà chị lại rất yêu anh ấy… chị cũng không có cách nào…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình trở nên nặng nề, lời nói
có chút ai oán.
“Chị à, bây giờ chị đã trưởng thành rồi, sau này chị cũng sẽ phải lấy chồng, chị sẽ gặp được người tốt, sẽ dần dần quên
được anh ta thôi.”
“Nhưng mà hiện giờ trong lòng chị, trong đầu chị chỉ có anh ấy mà thôi… Em trai à, cám ơn em… nhưng mà… chị xin em, hãy để cho
chị chút thời gian nữa…”
Thiên Tình nói tiếp với cậu ta vài câu nữa rồi cúp điện
thoại. Cô cúi đầu ngồi ở trên ghế sofa, cảm thấy món khoai tây
chiên ưa thích của mình cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Đúng vậy, anh đã có vị hôn thê, anh không cho cô một lời hứa
hẹn, không cho cô một danh phận… vậy mà cô cứ ngây ngốc đi theo
anh… cô thật là ngu ngốc… đúng, ngốc nhất trong nhà này.
Cô nhớ tới thời điểm sinh nhật ba ba Cẩn Hiên. Cho dù không tình nguyện, anh vẫn mang theo Âu Tử Di đến tham dự yến hội… thời
điểm gia tộc liên hoan, vĩnh viễn Âu Tử Di là người xuất hiện
tay trong tay với Mộ Cẩn Hiên… ở những nơi công khai, bọn họ vẫn cùng nhau phu xướng phụ tùy, bộ dáng chàng chàng thiếp thiếp…
Còn cô thì sao, phải lén lút mang kính râm cùng anh ra ngoài ăn
bữa tối, một tuần gặp nhau chỉ hai, ba lần… mới gặp vài phút, di động của anh đã réo không ngừng, sắc mặt của cha anh thì
càng ngày càng khó coi…
Thiên Tình nằm úp sấp ở trên ghế sofs, cảm thấy nước mắt muốn ứa ra, cô lấy chiếc gối ôm đè lên trên đầu… cô không muốn nghĩ
ngợi gì nữa, không muốn nghĩ đến cái gì nữa rồi… Cô chỉ muốn chết quách đi cho xong…
Qua ngày chủ nhật, chính là đến ngày bắt đầu đi làm. Kỳ thật với Thiên Tình đi làm với ở nhà nghỉ ngơi thì cũng như nhau…
Lên mạng, uống cà phê, hay là cô thực sự chỉ có thể làm sâu
gạo, mà công việc giao cho cô chẳng những ít đến thảm hại, mà
còn cực kỳ kém cỏi… Nói thí dụ như, … đem tài liệu đi đóng
dấu xong, cô chịu trách nhiệm đóng thành tập rồi mang đặt ở
trên bàn làm việc của ông chủ.
Việc này đối với Thiên Tình mà nói, quả thực là một loại vũ nhục, cho nên, lúc thứ hai đi làm, cô tự động xin ra tiền tuyến giết.
“Bây giờ đem phần tài liệu này đưa đến bộ phận kế hoạch, để
cho Lý Kinh chỉnh lý lại một lần nữa rồi đưa ra một phương
án…”
“Cà phê.”
“Điều hòa mở thấp hai độ.”
“Còn có mấy hội nghị nữa… Buổi trưa đã hẹn cùng ăn cơm với
ai? Thân tiểu thư làm ơn đi, việc này cô không thể nào sắp xếp
thỏa đáng cho tôi được, tôi không muốn chốc lại hỏi, lát lại
hỏi!”
An Gia Khải bận rộn nửa ngày, dừng lại bút lại, nhíu mày phẩy phẩy tay: “Đi gọi Co-co tới đây…”
“Không cần…” Thiên Tình cuống quít xoay quanh, không ngờ tới việc làm người khác hoàn toàn không hài lòng, cô không khỏi chu môi
lên, “Quen tay hay việc, ông chủ, ngài không cho tôi luyện tập thì khi nào tôi mới có thể làm được việc đây?”
“Tôi không phải vật thí nghiệm của cô.” An Gia Khải liếc nhìn
bàn tay xinh xắn, móng tay vẽ hoa văn của cô một cái, đầu ngón
tay như vậy làm sao có thể đi làm việc được chứ?
Chỉ có điều, xem ra ngược lại, để ngắm thì thật sự rất tốt.
“Vậy ngài còn tuyển dụng tôi để làm cái gì? Rõ ràng nên sa
thải cho xong.” Mấy ngày nay đúng vào chu kỳ sinh lý của Thiên
Tình, lại vừa đúng ngày hôm qua Thân Dật Tuyên lại gọi một cú
điện thoại làm hại tâm tình của cô thêm suy sụp, hơn nữa, ngày
hôm qua, Mộ Cẩn Hiên vẫn còn giúp đưa ba mẹ Âu Tử Di đi khám
bệnh. Tuy cô không trách anh, biết rằng loại chuyện này không
thể làm khó dễ hay tức giận được, nhưng nó lại làm tâm tình
của cô không tốt.
Chẳng lẽ, cô thật sự đúng như lời của tên tiểu tử thối Thân
Dật Tuyên kia nói, hiện giờ cô đã trở thành người thứ ba sao.
Giờ phút này trong đầu cô thật rối bời, cô hét ra một câu. Tuy
rằng tự mình làm mình oan ức, nhưng cũng biết rằng bộ dạng
mình như thế này thật sự là không hay, nước mắt từ trong đáy
mắt lập tức dâng tràn…
An Gia Khải hơi hơi nhíu mi, thật sự, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến thư ký dám quát ông chủ.
“Thực xin lỗi ông chủ, ngay bây giờ tôi liền đi viết đơn từ chức.”
Thiên Tình lau nước mắt rất nhanh kéo mở cửa chạy ra ngoài.
“Này, Thân Thiên Tình...” An Gia Khải cảm thấy quýnh lên, không
khỏi đứng dậy, lúc chuẩn bị đuổi theo cô thì “rầm” một tiếng, cô đã đóng cửa biến mất ở trước mắt anh.
An Gia Khải gãi gãi đầu, trong lòng nảy sinh nỗi buồn bực nhàn nhạt, từ trước đến nay, anh vốn không phải là một người dễ
bị người điều khiển. Huống chi anh luôn luôn làm việc sát phạt
quyết đoán, tính tình cũng cực kỳ lãnh đạm, gặp phải kiểu
phụ nữ như thế này anh nên chán ghét bực dọc mới phải… cho dù người đứng ở đằng sau cô là ai, anh cũng nên sa thải không chút do dự mới đúng. Nhưng mà hiện giờ… chết tiệt, nhìn thấy cô
khóc chạy ra ngoài, thậm chí anh lại có chút hối hận, có
phải chính mình đã đối xử với cô quá ức hiếp rồi hay không…
Thiên Tình chạy về văn phòng bắt đầu thu thập những đồ dùng
của mình. Những vật dụng cô ưa thích hết cái này tới cái
khác, chiếc thảm nhỏ mềm mại, cái đệm dựa xinh xắn, cốc
nước, đồ ăn vặt, món đồ chơi xinh xinh bày đầy trên bàn làm
việc, được cô đưa vào một cái thùng giấy, những cái đó mới
chỉ nhét vào được một nửa…