"Phải, tôi tuyển cô." Anh gật đầu thầm nghĩ, chẳng qua là mình nể mặt
mũi ba cô ấy nên mới tuyển, chứ người như cô ấy thật chẳng khác gì một
cô bé con, cái gì cũng không biết!
Ách. . . . . . Thật ra thì, thật ra thì mình cũng nhận thấy cô ấy rất có ý tứ, rất thú vị, sau này chỉ cần mình chú ý nhiều hơn một chút giúp cô ấy điều chỉnh lại một số thứ là được.
"Vậy anh có thể tuyển luôn cả Sầm Tử không, người có tiền như anh có thể tuyển nhiều thư ký mà?" Thiên Tình nịnh hót cười ngọt ngào, hoàn toàn
không có cảm giác mình bây giờ vẫn chưa phải là người của công ty.
"Tiểu thư Sầm Tử rất có năng lực, tôi đã quyết định bố trí cô ấy vào
phòng quan trọng hơn, để cô ấy làm thư ký thật uổng phí nhân tài." Anh
đóng bút lại đứng lên nói: "Tốt lắm, bây giờ cô trở về đi, sáng sớm ngày mai nhớ tám giờ rưỡi có mặt, không được đi trễ, lại đi sai thang máy. . . . . ."
Anh nói xong, hơi kinh ngạc phát hiện, hôm nay mình thế nào lại nói
nhiều như vậy, từ trước đến giờ trong giới doanh thương anh nổi danh
kiệm lời tiếc chữ như vàng, ra tay vừa chuẩn lại vừa ngoan, ôi chao!
"Vâng!" Thiên Tình lập tức ngoan ngoãn đứng lên ngay ngắn, theo sau anh bước ra ngoài.
An Gia Khải lập tức khẩn trương tập trung vào công việc, Thiên Tình nộp đơn thành công, vui mừng hớn hở tíu tít như chuột con.
Trước tiên cô gọi một cú điện thoại đi Mỹ: "Alô, ba, mẹ. . . . . ."
"Nộp đơn thành công chứ?" Thân Tống Hạo vừa tiếp điện thoại liền mở
miệng hỏi ngắn gọn trực tiếp, Thiên Tình ngẩn người, lát sau hiểu ra,
cười hì hì nói: "Ba, có phải ba biết con gái ba giỏi nhất, vừa ra tay là bách chiến bách thắng, nên mới hỏi như thế phải không?"
Thân Tống Hạo im lặng, thật lâu mới miễn cưỡng cười, gật đầu nói: "Đúng rồi, ba biết con gái ba giỏi nhất."
Dong dài hồi lâu với ba mẹ, Thiên Tình lại gọi điện thoại cho cậu cũng
đang ở đấy: "Cậu nhỏ! Cháu sắp được đứng vào hàng ngũ thành phần trí
thức rồi đấy!"
"Phốc. . . . . ." Duy An ở đầu dây bên kia phun ra ngụm nước: "Cậu nói
này Noãn Noãn, ông chủ nào không có mắt nhìn lại tuyển dụng cháu vậy,
hay là cháu vào Thân thị đó?"
Vô Song cầm một quả cam tựa vào trên người Duy An, nhỏ giọng mắng: "Anh dám xem thường Noãn Noãn. . . . . ."
"Ah, Noãn Noãn nhà ta dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại thông minh có năng
lực, ông chủ nào mướn được cháu quả thực là biết nhìn người, Bá Nhạc
biết Thiên Lý Mã. . . . . ."
"Cậu nhỏ. . . ” Thiên Tình không chịu, dậm chân nói: "Cậu giễu cợt cháu, cháu sẽ bắt cóc mợ đi khoảng nửa năm, để cậu một mình lẻ loi trông
phòng cho biết!"
Hai người lại tám chuyện hồi lâu, mới cúp điện thoại, Thiên Tình vừa
muốn tiếp tục gọi điện thoại cho Mạt Mạt, ai ngờ một cú điện thoại lạ
lẫm gọi đến.
Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại đi, nên cũng thuận tay rất nhanh nhận cuộc gọi đến: “Xin chào, xin hỏi là ai ở đầu dây?"
"Thiên Tình, là anh."
Bước chân Thiên Tình lập tức dừng lại, cô hít một hơi thật dài, nụ cười
trên mặt hơi ngưng lại: "Ah, Mộ. . . . . . Tiên sinh, có chuyện gì
không?"
Mộ Cẩn Hiên lập tức cảm giác ngực mình như bị tảng đá đập vào, đè nén
không cách nào thở nổi, anh im lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Bệnh
của em đỡ nhiều chưa, Thiên Tình?"
"Ừm, khỏe hơn nhiều rồi, cám ơn anh đã quan tâm." Thiên Tình đáp lại
thật nhanh, một câu nói nhẹ nhàng có lực, không kiêu ngạo không tự ti,
nhưng mà tay của cô, cũng đang vô ý thức vạch lên trên vách tường, móng
tay cô từng nhát từng nhát kéo dài vạch vào bức tường màu trắng, trong
lòng Thiên Tình cảm thấy ngột ngạt, huyệt Thái Dương hai bên tai giật
thình thịch. Cô cắn môi, nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt bên kia
truyền đến, nước mắt cô thiếu chút nữa rớt xuống.
"Nếu như không có chuyện gì, tôi cúp máy đây." Thiên Tình nói xong như muốn cúp điện thoại. . . . . .
"Đừng, Thiên Tình, đừng cúp. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên gấp rút nói, giọng
nói của anh nghe như van nài, khiến động tác Thiên Tình lập tức dừng
lại, cô che điện thoại di động lại, khụt khà khụt khịt, đợi đến khi mình bình tĩnh một chút, mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nơi cô đang đứng phía sau lưng là bức tường kính thật lớn, đứng ở đó
nhìn vào bên trong không thấy gì, nhưng người ở bên trong lại thấy rõ
ràng tất cả phía ngoài.
An Gia Khải trong phòng làm việc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng
lưng tinh xảo, cô cúi đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn sau cổ, không biết
đang cùng người nào nói điện thoại.
"Anh... Anh chỉ là nghe nói em bệnh nặng nên hơi lo lắng." Mộ Cẩn Hiên
cảm giác được giọng nói lạnh nhạt của cô, trong lòng chất chứa bao nhiêu lời muốn nói, rốt cuộc cũng không thốt ra được.
"Em đã khỏe nhiều rồi." Thiên Tình lặp lại một lần nữa, nước mắt từng
giọt lớn bắt đầu rơi xuống, anh còn gọi điện tới làm chi? Anh đã không
cần cô, anh thích người phụ nữ khác, vậy còn giả mù sa mưa quan tâm cô
làm gì?
Anh im lặng không nói, Thiên Tình chúa ghét cái kiểu im lặng như vậy,
không nhịn được cô hét to: "Mộ Cẩn Hiên, rốt cuộc anh muốn sao đây? Gọi
điện thoại đến em coi như xong rồi sao?"
"Thiên Tình. . . . . . Anh chỉ là, chỉ là nhớ đến em." Mộ Cẩn Hiên thở dài, hơi ngại ngùng nhẹ nhàng nói.
"Nhớ tới em? Ở bên cạnh em, lúc nào anh cũng nhớ đến vị hôn thê của
mình, hiện tại anh trở về bên cô ấy lại nói nhớ tới em? Mộ Cẩn Hiên anh
thật buồn cười!" Thiên Tình bốp một tiếng cúp điện thoại, tức giận đến
toàn thân phát run, cô nghĩ không ra, sao cô lại có thể yêu một người
đàn ông như vậy!
Cách mấy giây, điện thoại lại vang lên, Thiên Tình tức giận vô cùng, nhưng vẫn nhận cuộc gọi: "Anh lại muốn gì nữa?"
"Thiên Tình, em đừng tức giận. . . . . . Là anh không tốt. . . . . ."
"Cút!" Thiên Tình vung tay quăng điện thoại vào vách tường, thân máy
lập tức chia năm xẻ bảy, cô vẫn còn tức giận run cầm cập, nói tới nói
lui vẫn như vậy, nói tới nói lui mãi hồi lâu vẫn là câu thật xin lỗi. Cả đời này Thân Thiên Tình cô không muốn nghe nhất chính là câu thật xin
lỗi!
Thiên Tình xoay người tính rời đi, nhưng hai chân lại mềm nhũn, cô vịn
vào tường miễn cưỡng đi hai bước, nhưng rồi nhịn không được ngồi xổm
xuống.
Đều ức hiếp cô, ai cũng muốn ức hiếp cô, tâm tình cô vốn đang tốt, ai
ngờ cú điện thoại kia của Mộ Cẩn Hiên chết tiệt lại khiến cô tức giận
thành như vậy, anh chính là khắc tinh của cô, anh chính là muốn cô tức
chết mà!
Tại sao anh lại nhu nhược như vậy? Có nổi khổ gì thì anh cứ nói ra,
chuyện gì cũng giữ kín trong lòng, quỷ mới biết anh đang nghĩ gì!
An Gia Khải thấy mình giống như đang xem kịch, anh quyết định tạm ngưng công việc, hết sức chuyên chú nhìn cô gái nhỏ biểu diễn.
"Mộ Cẩn Hiên, anh còn dám xuất hiện trước mặt của em, nhất định em sẽ
đánh anh thành đầu heo!" Thiên Tình cảm giác hơi sức khôi phục, đứng bật dậy giơ chân đạp đổ thùng rác nhỏ trước mặt.
Mi tâm An Gia Khải nhảy một cái, anh có chút nhức đầu, hình như khi nãy cô không nói cô cũng biết Taekwondo.
Thiên Tình tóm lấy túi xách liêu xiêu chạy vào thang máy, An Gia Khải
hơi giương mắt nhìn bình hoa vương vãi trên mặt đất, nếu như anh kết
hôn, rồi có con, dứt khoát sẽ không nuôi dạy con mình tánh tình bốc đồng giống Thân Thiên Tình.
Thiên tình chạy xe thẳng về đến nhà, ai ngờ mới vừa xuống xe đi vào
phòng khách, nhìn thấy Âu Tử Di đang ngồi uống trà trong phòng khách.
Bước chân Thiên Tình lập tức khựng lại giây lát, cô cười nhạt, quay mặt
qua nói với thím Trần: "Trong nhà có khách? Tôi không ở nhà sao thím còn để khách chờ ở đây?"
Vừa dứt lời, cô xoay người bước lên lầu: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi rất mệt mỏi, không thể tiếp khách."
"Thân tiểu thư, tôi tới tìm cô là vì chuyện Cẩn Hiên. . . . . ." Âu Tử Di thấy cô lên lầu, cuống quít đứng lên gọi cô lại nói.
Bước chân Thiên Tình vẫn không ngừng đi lên lầu: "Âu tiểu thư cô đã thắng, chúng ta không có gì để nói."
"Chẳng lẽ cô. . . Không muốn biết nguyên nhân Cẩn Hiên nhất định phải cùng tôi kết hôn sao?"
Bước chân Thiên Tình, rốt cuộc dừng lại, cô nắm chặt tay vịn cầu thang,
sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, môi dưới bị cắn hằn nguyên hàng dấu răng, trông thấy mà xót lòng.
"Được thôi, giống như bị kêu án tử hình, vậy thì làm rõ nguyên nhân rồi
chết cũng tốt ." Thiên Tình buông tay, xoay người xuống lầu, cô quét mắt một vòng nhìn thím Trần và quản gia: "Mọi người ra ngoài trước đi, tôi
và Âu tiểu thư nói chuyện một chút."
Cô trực tiếp đi tới ngồi xuống đối diện Âu Tử Di, liếc mắt nhìn khuôn
mặt trang điểm tinh xảo của cô ấy, gu ăn mặc của cô ấy cũng không tệ
lắm, khiến cho người nhìn vào không có cảm giác dung tục, dáng vẻ ngược
lại trang nhã giản dị.
"Nói đi." Thiên Tình chậm rãi nói, cầm tách trà lên thổi, cũng không nhìn Tử Di.