Thiên Tình ngẩng mặt lên nhìn anh, cô cực kỳ cố gắng nở một nụ cười:
"Chẳng thế thì còn có thể thế nào nữa đây? Đúng hay không. . ."
"Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên rốt cục khẽ cắn môi cố kìm nén, anh chợt
ngẩng đầu nhìn lại cô: "Thiên Tình, anh hỏi em, nếu như anh chỉ còn hai
bàn tay trắng, nếu như bây giờ anh trở thành một kẻ nghèo hèn, em còn
yêu anh nữa không?"
"Anh Cẩn Hiên, anh biết cái mà em để ý đến là anh, chỉ là con người thực của anh mà thôi."
"Thiên Tình, hãy cho anh một thời gian, anh sẽ nghĩ ra biện pháp vẹn toàn cả đôi bên. . ." Mộ Cẩn Hiên lại nhẹ nhàng ôm cô vào
lòng, anh không nỡ rời bỏ cô, không nỡ cứ như vậy mà dứt bỏ tình cảm của cô, nếu có thể, hãy cho anh ích kỷ một lần đi.
"Có thể có biện pháp khác sao?" Thiên Tình có chút không dám tin
tưởng. Cô ghé đầu vào vai anh, giống như hồi còn nhỏ khi anh cõng cô
trên lưng, cô chơi đùa lọn tóc của anh: "Cô ấy yêu anh như thế, lại vì
anh mà hy sinh nhiều như thế, anh Cẩn Hiên anh nỡ bỏ rơi cô ấy sao?"
"Huống chi, xem ra Âu Tử Di cũng không phải là một người xấu. Trước
kia, em còn tưởng rằng cô ấy là một cô gái cực kỳ có tâm kế, hoặc đã sử
dụng những thủ đoạn gì đó, khiến anh không thể không ở cùng với cô ấy,
hiện giờ xem ra, cô ấy thật đáng thương. . ."
"Thiên Tình, em đừng nói nữa. . ." Mộ Cẩn Hiên ngắt lời cô: "Đừng
nói chuyện về cô ấy nữa, để anh đưa em ra ngoài ăn cơm có được hay
không?"
Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bật cười:"Anh nhớ hồi còn nhỏ
khuôn mặt của em tròn tròn, giống như một quả táo, dễ thương biết bao.
Sau này anh cũng muốn nuôi em thành như vậy."
"Em không cần, trẻ con khác người lớn, đang mập muốn giảm bớt rất dễ dàng. Anh là đồ hư hỏng, anh muốn em biến thành người tròn xoe để
không ai thích hả ! Anh là đồ bại hoại. . ." Thiên Tình bổ nhào tới, bắt đầu đấm đá anh, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Mộ Cẩn Hiên cũng không ngăn
cản cô, để mặc cô đánh mình giống như đang gãi ngứa, chỉ cười hì hì nhìn cô.
"Hình dáng em thế nào anh đều thích, tốt nhất. . . tốt nhất... là em biến thành cô bé Tròn, sau đó em chỉ có thể sống bên cạnh anh thật
ngoan ngoãn . . ."
Anh tóm hai nắm đấm của cô, gắt gao nắm lấy ở trong lòng bàn tay
mình, đôi mắt đen nhìn không rời vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng như
một trái táo, không kìm được nụ cười thật ôn nhu: "Noãn Noãn. . ."
"Uh`m. . ." Noãn Noãn miễn cưỡng ừ một tiếng. Cô nằm úp mặt ở trên
vai anh, ra sức lắc đầu, như muốn gạt bỏ hình ảnh người con gái kia vẫn
đang hiển hiện trong đầu cô ra ngoài. Nhưng cô lại phát hiện ra mình
nhận ra mình không thể làm nổi, khi cô ôm anh Cẩn Hiên, lại luôn nghĩ
tới gương mặt của Âu Tử Di kia.
Trên đời này, cũng có một người con gái yêu Mộ Cẩn Hiên sâu sắc, giống như cô yêu anh Cẩn Hiên vậy.
Cô không có quyền cướp đoạt tư cách yêu của một người khác. Huống
chi đối với cô gái kia, trong lòng cô vẫn đang hết sức cảm thông.
"Anh Cẩn Hiên, hồi trước anh và Âu Tử Di bắt đầu như thế nào?" Thiên Tình thật sự cảm thấy mình không nên xem nhẹ vấn đề này, chi bằng hỏi
luôn một câu cho rõ ràng minh bạch.
"Hồi đó ở Hà Lan, chính vào thời điểm anh nghèo túng nhất thì quen
biết Tử Di, cô ấy đã giúp anh quá nhiều. Cho nên sau đó, khi cô ấy đề
xuất muốn làm bạn gái, anh không có cách nào từ chối được, hơn nữa khi đó. . ."
Ngón tay của Mộ Cẩn Hiên thoáng cuộn lại, xiết chặt. Khuôn mặt anh
nổi lên vẻ thống khổ xoắn xuýt, hàng mi dài cụp xuống che khuất đôi con
ngươi đen bóng: "Khi đó khắp người anh cực kỳ dơ dáy, bẩn thỉu... Noãn
Noãn, em không thể tưởng tượng nổi đâu ... Em không thể biết anh đã trải qua những gì. Anh đã hết hy vọng, đã sửa soạn không bao giờ xuất hiện ở cuộc đời này nữa...”
Mộ Cẩn Hiên ôm chặt lấy cô, cơ thể ấm áp này dường như cho anh một
sức mạnh vô cùng. Bây giờ có lúc anh tỉnh mộng giữa đêm khuya, vẫn có
thể cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, sờ trên người toàn mồ
hôi lạnh. Vào một mùa đông ở Hà Lan, anh đã trải qua một đêm đen tối
đầy tuyệt vọng và bi thảm nhất của cuộc đời. Nếu không phải mạng của anh lớn, nếu không phải anh may mắn, chắc hẳn anh đã sớm bị những người Ấn
Độ cực kỳ tàn ác kia chơi đùa đến chết rồi.
Ở nước ngoài, người Hoa có tiền có thế cũng đều bị người ngoại quốc
khinh thường, càng không cần phải nói đến một người như anh, ngay cả
tiền thuê nhà cũng không thể đóng nổi. Vào một ngày tuyết rơi nhiều anh
bị đuổi ra khỏi cửa, phải đến khu ổ chuột của người Hoa, sống tạm bợ ở
trong bãi phế liệu ngập tràn rác rưởi.
Nếu không phải vừa vặn gặp được Tử Di, nếu không phải cô thu nhận và giúp đỡ, chữa bệnh cho anh, dành cho anh một nơi ở ổn định, cho anh một sự ấm áp quý giá khó tìm như vậy, chắc chắn anh hoàn toàn không có khả
năng biến thành một Mộ Cẩn Hiên như hôm nay với quần áo lịch sự, được
người đời ao ước, thán phục.
Nếu bây giờ anh không có cái bộ dạng Mộ Cẩn Hiên này, làm sao anh có thể có dũng khí đối mặt với Noãn Noãn một lần nữa, làm sao có thể ôm
lấy cô, ngồi ở bên cạnh cô giống như lúc này?
"Anh Cẩn Hiên, nếu anh không muốn nói, cũng không cần nói, hết thảy
mọi chuyện trong quá khứ đều đã xảy ra, đều đã trôi qua rồi, nếu vẫn giữ lại ở trong lòng, sẽ chỉ làm anh khổ sở. Chúng ta không đề cập tới
chuyện trước kia nữa, có được hay không?"
Thiên Tình cảm giác được sự thương tâm của anh, vội vã gạt đi, sờ
vào khuôn mặt anh cười hì hì, làm cho anh vui vẻ: "Em thật đói bụng quá, để em bảo thím Trần nấu cơm, anh ăn cơm cùng với em có được hay không?"
"Uh`m." Mộ Cẩn Hiên ra sức gật gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười
sáng lạn của cô, bao u ám ở trong lòng dường như được từng chút, từng
chút tan đi. Vào giây phút này , Mộ Cẩn Hiên thật sự cực kỳ ích kỷ , cái cực kỳ ích kỷ được bột phát ra từ trong đầu của anh, nếu trên đời này
không có Âu Tử Di, có phải anh sẽ được sống cùng với Thiên Tình, mà
không hề có chút trở ngại nào không ?
Ngày đi làm đầu tiên.
Tâm tình của Thiên Tình cực kỳ tốt đẹp. Cô lái xe thẳng đến công ty. Uh`m, thời gian vẫn còn cực kỳ dư dả, cô đi thẳng vào thang máy dùng
cho nhân viên đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lúc đến tầng 26, vừa vặn 8h25’. Thiên Tình soi gương sửa soạn lại
quần áo của mình một chút, xem xét lại phần trang điểm, xong xuôi mới
nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Một giọng nói đàn ông trầm ổn truyền ra , Thiên Tình đẩy
cửa bước vào, sắc mặt tràn ngập vẻ đẹp ngọt ngào tươi cười: "Tổng giám
đốc, chúc ngài buổi sáng tốt lành."
An Gia Khải cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Trước hết cô chuẩn
bị cho tôi một ly cà phê, không thêm đường, sau đó mang tập tài liệu này đi sao chép và đóng dấu."
"Vâng, tôi sẽ làm ngay." Thiên Tình phản ứng rất nhanh. Vốn dĩ cô
nghĩ ngày làm đầu tiên sẽ cực kỳ nhàn nhã, chỉ là làm quen một chút với
quy trình công việc ở nơi này, không nghĩ mình lại được trọng dụng
nhanh như vậy .
Thiên Tình cất túi sách sau đó đi pha cà phê, nhìn thấy chị Coco,
thư ký cao cấp của An Gia Khải, dùng cầm máy tính cầm tay đang sắp xếp
lịch trình làm việc trong ngày một cách lão luyện, Thiên Tình mở to hai
mắt nhìn không khỏi bội phục. Lúc rót cà phê, cô vẫn mải mê suy nghĩ khi nào thì mình mới có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, lợi hại như thế?
Thả viên đường, thêm sữa, Thiên Tình ngây ngất hít một hơi thật sâu hương vị cà phê mà cô rất thích này !
" Tổng giám đốc An , cà phê của ngài đây ạ." Thiên Tình đặt ly cà
phê xuống, nhìn thấy An Gia Khải ký tên rất nhanh, bận đến mức cũng
không ngẩng đầu lên được, cô biết điều lui về phòng làm việc của mình,
đem tập tài liệu anh vừa mới đưa sắp xếp lại xong xuôi, sau đó mang đi
photo và đóng dấu. Mọi việc làm xong, Thiên Tình mở Computer, định vào
QQ một chút, nhưng vô tình lại click chuột vào trong trò chơi giải trí
bắn đạn Tencent, cô đang say sưa xem máy tự chơi, chợt nghe thấy tiếng
giày cao gót gõ cốc cốc đi đến, vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt đầy
nghiêm nghị của chị Coco xuất hiện tại cạnh cửa. . .
"Chị Coco , chị có việc cần phân phó sao?" Thiên Tình nhanh chóng đứng lên, tay cầm chuột đóng trang web rất nhanh.
"Tổng giám đốc gọi cô." Coco lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi xoay người bỏ đi .
Thiên Tình cuống quít ra ngoài, đi đến trước bàn làm việc của An Gia Khải, thấy anh nhíu mày nhìn ly cà phê ở trên bàn, biểu tình trên mặt
không tốt lắm.
" Tổng giám đốc An, ngài có việc gì cần dặn bảo tôi ạ?" Thiên Tình
thấp thỏm nhìn anh đầy băn khoăn, cô đã quên sạch sẽ lời dặn “cà phê
không thêm đường” anh nói lúc nãy. . .
Ngón tay thon dài của An Gia Khải hơi hơi gõ một chút lên bàn, nhìn
thấy vẻ sợ hãi của cô, biểu tình trên mặt anh thoáng hòa hoãn một chút,
ngay cả những lời nói trách cứ anh định nói ra cũng biến thành câu hỏi
đầy quan tâm: “Vừa rồi tôi nói “cà phê không thêm đường”, chắc cô chưa
nghe rõ có phải không?"
"A. . . Chết thật, Tổng giám đốc, thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhất
thời tôi quên mất, tôi lại pha cà phê theo sở thích của mình. . ." Sắc
mặt Thiên Tình thoáng đỏ bừng xấu hổ. Sao cô có thể phạm phải một lỗi đơn giản như vậy được nhỉ? Ngay đến việc pha cà phê cũng dựa theo ý
thích của riêng mình, mà hoàn toàn không để ý sở thích riêng của người
khác.
Cho dù ngày đầu tiên cô đi làm không bị cãi vã, cô cũng sẽ bị ba ba cười nhạo, sẽ bị cậu nhỏ chê cười, còn có thể bị ba người em trai em
gái cũng cười cô chết mất. Nhất là tên hỗn đản Thân Dật Tuyên miệng lưỡi độc địa kia, mỗi lần đấu võ mồm với nó cô đều bị tức đến gần chết... cô là chị cả cơ mà, vì sao lại bị một tên tiểu tử còn măng tơ khinh thường chứ?