Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 157: Chương 157: Ôm như vậy có được mấy lần




Hoan Nhan thu lại nụ cười, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ừm, Duy An không lừa anh, tôi thật sự, là chị của cậu ấy, nhưng quan hệ của chúng tôi là chị em cùng mẹ khác cha.”

“Cái…. Cái gì?” Thân Tống Hạo trừng mắt, giống như không dám tin.

“Hai mươi năm trước mẹ tôi li hôn với ba, khi đó tôi mới hơn hai tuổi, sau khi li hôn lập tức biến mất, ba tôi đợi vài chục năm, sau đó nản lòng lại vì chăm sóc tôi, sau khi được người giới thiệu mới kết hôn với Hoàng Thư Quyên, những điều này anh cũng biết rõ rồi.”

Giọng nói Hoan Nhan khàn khàn lẩm bẩm, vừa nhắc đến ba, hốc mắt cũng chua xót, ba nếu biết mẹ quay về, lại làm phu nhân nhà giàu còn sinh một đứa con trai, trong lòng chỉ sợ sống không bằng chết.

Thân Tống Hạo gật đầu một cái trả lời: “Ừ, những thứ này tôi đều biết.”

“Mẹ tôi đến Quý gia, gả cho Quý Vân Trạch, sau đó sinh một đứa con trai, chính là Quý Duy An, kém tôi ba tuổi, những năm qua họ ở nước ngoài, tháng năm mới về nước, tôi vô tình gặp Quý Duy An ở quán cà phê, sau đó biết tên của tôi, hôm đó ôm tôi, bởi vì cậu ấy biết tên tôi là Hứa Hoan Nhan, vì mẹ tôi luôn nhớ tới đứa con gái bị bỏ rơi đó, chị của cậu ta.”

Hoan Nhan thở dài, không nghĩ mình lại có thể bình tĩnh nói chuyện này với Thân Tống Hạo, chuyện khiến lòng cô khó chịu, không thể tiếp nhận, rồi lại không thể bỏ qua được.

“Nói như vậy…. Đấy chính là nguyên nhân của cái ôm đó?” Thân Tống Hạo mở miệng, đột nhiên có chút áy náy, anh lo lắng nhìn cô, nhưng vẫn sảng khoái mở miệng: “Nhan Nhan, chuyện kia là do tôi sai, em có thể tha thứ cho tôi không?”

“Tất nhiên.” Hoan Nhan gật đầu, lấy mu bàn tay lau nước mắt, tại sao lại không chứ? Cô đã quyết định rời khỏi anh, cũng không muốn những thứ đó làm tổn thương mình.

“Nhan Nhan” Anh bỗng nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, chỉ một lát sau, nước mắt thấm ướt áo anh, anh xoa xoa tóc cô, đè thấp giọng mở miệng: “Muốn khóc thì cứ khóc, Nhan Nhan, không phải sợ, khóc đi….”

Hoan Nhan bỏ xuống phòng bị, ngực của anh quá ấm áp, khiến cô không muốn rời, đôi tay quấn quanh hông anh, cô khóc nức nở, anh không nói một lời, chỉ môm cô, bởi vì cô đem nước mắt nước mũi bôi hết lên người anh, sự tin cậy của cô, khiến anh cảm thấy đau lòng.

Khóc xong, cô nghẹn ngào ngủ thiếp đi, mà trên đường đi, anh cũng không nhúc nhích ôm chặt cô, sợ đánh thức cô, đáy lòng chợt nảy sinh một ý niệm, nếu con đường về nhà này không kết thúc, thật là tốt biết bao.

Anh sợ, anh sợ sau khi cô khóc tỉnh dậy lại biến thành dáng vẻ xa cách, cái ôm hạnh phúc như vậy, phải yên tĩnh mới có thể có sao?

Anh không biết, anh không biết tại sao khi ôm cô, khóe môi cũng mỉm cười.

*********************************

Thời tiết cũng thay đổi, những quán kem cũng thưa thớt, mọi người cũng mặc áo sơ mi thay áo ngắn, nhưng vẻ mặt chờ đợi của anh mỗi ngày cũng không thay đổi.

Mỗi tuần, vào ngày này,anh đều lấy cớ đua xe, đi qua thành phố này, anh tính toán thời gian, lần đầu anh mất 2 giờ 38 phút 20 giây, lần sau thì chỉ con 1 giờ 50 phút 12 giây, anh tin, tốc độ của anh càng lúc sẽ càng nhanh.

Chỉ tiếc là, cô gái kia, anh vẫn chưa một lần gặp lại.

Từ sáng sớm, đợi đến hoàng hôn, đến lúc ông lão bán tiệp tạp hóa chuẩn bị dọn dẹp về ăn cơm tối, Tằng Á Hi vẫn giống như là tượng điêu khắc đứng yên, ngẩng đầu nhìn về phía đầu ngõ hẻm lần trước cô đã đi vào.

Ánh mặt trời màu đang xuống dần, gió nhẹ cuốn những lá vàng bay thành một vòng xoáy, còn bóng dáng kia đâu? Có phải cũng mặc váy màu trắng, chân thành đi về phía anh?

Tiệm tạp hóa đã lưu lại một xấp ghi nhớ thật dày của anh, mỗi một lần đến, anh sẽ ghi lại số điện thoại của mình, còn ghi thêm một câu: Hứa Hoan Nhan, tôi là Tằng Á Hi, xin hãy liên lạc với tôi.

Bóng tối che phủ? Giống như lòng anh đang một mực chờ đợi, năm nào đó là một thiếu niên lông bông, không biết lùi bước, cũng không biết buông tha.

Khởi động xe, trên người anh khoác một tầng ánh dương, bả vai rộng, chân dài, trên người cũng đã có cơ bắp, anh rất muốn nhìn thấy cô, muốn nói cho cô biết, anh thích cô.

Nhưng cô lại biến mất.

Lúc tới đáy lòng tràn ngập hi vọng, muốn lái thật nhanh, mà bây giờ anh gần như mệt mỏi, khởi động xe, xe đi một đoạn khá xa, anh vẫn còn quay đầu nhìn xung quanh, nhìn đến khi không còn thấy rõ, biến thành một điểm sáng lóe lên, rồi tới lúc không rõ ràng… Tuần sau? Còn được không? Được, nhất định sẽ được, mùa thu đợi không được, anh sẽ đợi đến mùa đông, anh có thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.