Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 144: Chương 144: Rơi lệ tỏ tình




Anh nhất thời mất hồn, cô đã thật nhanh vùng ra, chạy lên lầu, Thân Tống Hạo đứng trong phòng khách trống trải, ánh hoàng hôn chiếu vào khiến căn phòng trở nên thần bí, anh quay người, chỉ thấy bóng dáng của cô lảo đảo nghiêng ngả biến mất trong phòng ngủ.

Anh theo bản năng bước lên vài bước, rồi đành dừng lại.

Anh cuối cùng là bị làm sao? Thay đổi thất thường, vui buồn không khống chế, bị cuốn quanh cô, không nên, không nên như vậy.

Anh kinh ngạc lùi về phía sau, đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, để bản thân an tĩnh lại.

Ánh sáng màu vàng chợt tan biến, bàn tay anh đặt trên bệ cửa sổ, nhớ lại một đêm kia khi cô say rượu, những lời nói của cô khiến đáy lòng anh cảm thấy vui sương, đi Ý mười ngày, anh càng không để ý tới gì, yên lặng nhớ thương cô, anh không thể phủ nhận, anh có ý nghĩ muốn ở chung với cô thật tốt, muốn bắt đầu lại lần nữa.

Cô không ngăn anh dùng biện pháp an toàn, có lẽ khiến anh tức giận, cô không nhớ sinh nhật anh, không hiểu sao anh lại cảm thấy tức tối.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, không tiền không thế không xinh đẹp, cũng chỉ lấy phương thức đó để gặp gỡ anh “Cô gái hư hỏng!”

Anh cưới cô, một nửa là giận dỗi, một nửa vì ông nội, anh không thương cô, anh biết.

Nhưng bây giờ Tô Lai đã kết hôn, anh cũng kết hôn, nếu đã là số mệnh, không bằng chung sống hòa bình, anh cũng không ghét cô, ở chung một chỗ với cô không phải là không vui vẻ, ở với những tình nhân khác của anh thì không thế.

Ngày ngày trôi qua, bất kể là khổ sở hay đau lòng, đều muốn đi lên phía trước, nếu cô có thể khiến anh quên Tô Lai, như vậy, anh cam tâm tình nguyện cùng cô duy trì cuộc hôn nhân này.

Nghĩ đến đây, anh dập điếu thuốc vào tàn thuốc lá, bước lên lầu.

Lúc chuẩn bị mở cửa phòng, anh ngừng thở, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, rất yên tĩnh, không một tiếng động, giống như trong phòng không có ai.

Đẩy cửa đi vào, trong phòng ngủ không có người, anh đi tới phòng tắm, cửa lại khóa trái.

“Hứa Hoan Nhan.” Anh gõ cửa, lại chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, giống như muốn che dấu cái gì.

Khi anh muốn tiếp tục dùng sức gõ cửa, thì cửa lại mở, cô cúi đầu đứng đó, mắt hồng như quả đào, cánh tay bị bỏng buông thõng, toàn nước.

Anh không biết nói gì, cô cũng im lặng, không khí yên tĩnh đến dọa người, cây bỏng nước trên ban công vừa nở hoa, chắc là cô trồng.

Ngay cả trình độ thưởng thức cũng khác biệt, Tô Lai trước giờ không thích cách loại cây cỏ… Anh chợt lắc đầu đuổi đi hình bóng đó, bóng đêm lúc này giống như là trong nháy mắt bao phủ, vẻ mặt cô hoảng hốt.

Đi băng bó vết thương.” Anh thở dài, thỏa hiệp, dắt tay cô ra ngoài, cô không giãy giụa chỉ yên lặng đi theo.

Nhìn thấy anh cầm thuốc bỏng quay lại, đôi mắt cô càng hồng.

“Đưa tay cho tôi.” Lúc anh không dùng lời cay nghiệt hay trêu chọc, nghe thật thoải mái.

Cô đưa tay ra, cả lòng bàn tay đều sưng lên, bọng nước không biết bị vỡ từ lúc nào, nhìn thấy mà ghê, anh cầm thuốc trị bỏng tay run run nâng lên hạ xuống, giọng nói khàn khàn: “Tôi gọi bác sĩ qua, em bị bỏng rất nặng.”

Cô ngẩng đàu, hai mắt sưng to, nhìn rất chật vật, khiến anh đau lòng.

“Thân Tống Hạo, tôi làm sai cái gì, để cho anh chán ghét, làm phiền anh cái gì, anh không vừa mắt cái gì, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa.”

Giọng nói của cô khàn khàn giống như đã khóc thật lâu, những lời nói lấy lòng này của cô nói ra lại mang theo đau thương và tuyệt vọng.

Anh phiền não bước vài bước, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bàn tay của cô: “Tôi đi gọi bác sĩ tới.”

Anh muốn tránh né, cô lại đứng dậy đuổi theo, hai tay bắt được cánh tay anh, dùng sức.

Anh kinh hãi, cô điên rồi, tay bị thương như vậy còn dám dùng sức!

“Mau buông ra.” Anh cau mày, quay người cẩn thận bỏ tay cô ra, trên cánh tay đã dính vết máu, khiến lồng ngực anh chua xót, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cô đầy thương tâm, cô ngồi trên ghế salon, ngây ngốc mở miệng: “Tôi rất mệt, Thân Tống Hạo… Mệt muốn chết!”

Anh nhìn cô, giống như đau thương của cô lây sang mình, anh giống như bị cái gì dẫn dắt, đi tới bên cạnh cô, đứng trước mặt cô gọi: “Nhan Nhan.”

Cô giơ tay lên, giãy giụa một lúc, nhưng cũng không chạm vào mặt anh, chỉ đau xót cười một tiếng: “Tống Gia Minh là mối tình đầu của tôi, tôi thật tâm thật ý yêu anh ta, nhưng anh ta lại phản bội tôi, tôi vốn nghĩ, cả đời sẽ không yêu một người đàn ông hoa tâm nào, nhưng, tôi lại gặp anh.”

Nước mắt cô rơi xuống, nhìn anh thật sâu, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Tôi không biết, tôi không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đối với anh có chờ đợi, có lẽ do lần đầu tiên cho anh… Về sau, có thể là do tôi bị cường bạo, chạy đi tìm anh, lúc anh ôm tôi, có lẽ khi tôi có con của anh tôi ngây ngốc chờ anh trở về, có lẽ do anh đưa cái nắp vỏ lon đeo vào ngón tay tôi, cũng có thể lúc anh nói muốn tôi gả cho anh, lúc anh dẵn tay tôi đi trên thảm đỏ… Thân Tống Hạo, tôi động lòng….”

Anh bị lời nói của cô làm cho chấn động, ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi không khống chế được khẽ nâng lên: “Nhan Nhan, em nói, em nói em thích anh?”

Cô nghẹn ngào, lại vẫn cố chấp cười khẽ, cô cười cười nhìn anh lắc đầu: “Nhưng người anh yêu không phải là tôi, đúng không?”

“Nhan Nhan…” Anh hơi nhếch môi, cảm thấy trong lòng đang rối loạn, do dự một lúc lâu, anh mới mở miệng: “Cho tôi thời gian, cho tôi chút thời gian, có được không?”

“Tôi biết, ở cùng người mình yêu, mới có thể hạnh phúc.” Đầu ngón tay cô khẽ chạm vào mặt anh, lưu luyến hạ xuống: “Anh đi tìm cô ấy đi, cùng tôi li hôn, cưới cô ấy, để cô ấy ở cạnh anh… Tôi, tôi không sao cả, thật sự.”

“Nhan Nhan.” Anh bỗng nhiên giơ tay, ôm chặt cô vào trong ngực: “Tin tưởng tôi, chúng ta bắt đầu lại được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.