Hoan Nhan thấy bọn họ nghe tiếng gió đoán trời mưa, từng bước từng bước
nói giống như là cô thật có em bé vậy, không khỏi sẳng giọng: "Chuyện
chưa có gì chắc chắn, mọi người nói cứ như là...."
Cô thật lo lắng, hồ sơ bệnh lý từng tờ một cũng viết rõ ràng. Lúc trước
hai người họ cũng nỗ lực rất nhiều, nhưng vẫn không hy vọng, cô gần như
đã chấp nhận số phận.
Cho đến khi ngồi lên xe rồi, Hoan Nhan vẫn không tập trung tinh thần
được. Cô chợt hối hận, biết thế thì một mình len lén đi kiểm tra, nhỡ
đâu không đúng lại khiến mọi người hụt hẫng. Còn nếu thật sự là có,
người đầu tiên cô muốn chia sẻ tin vui lại không có ở bên người thật
tiếc nuối biết bao?
Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra, toàn thân Hoan Nhan đều run rẩy,
khát vọng trong lòng như dây leo cây tử đằng, từng chút từng chút quấn
lấy cả người cô.
"Chị, đừng lo lắng quá." Duy An nhẹ nhàng cầm tay của cô: “Cho dù thật sự không có, anh rể vẫn yêu thương chị như trước."
Cô gật nhẹ đầu, trong lòng dần bình tĩnh lại. Cuộc sống không như ý
nguyện, chuyện gì cũng vậy được tám chin phần mười đã là quá tốt, nếu
muốn mọi chuyện đều hoàn mỹ, vậy cũng quá mức tham lam.
"Xin chúc mừng....Chúc mừng cô, cô đã có thai, thai nhi được bốn tuần lễ rồi." Bác sĩ cười híp mắt cầm tờ giấy kết quả đi vào. Hoan Nhan vừa
nghe bác sĩ nói xong, chợt cảm thấy trong lòng nhẹ hẫng đi, cô đứng bật
dậy hai tay đè chặt xuống mặt bàn kiếng đến mức trắng bệch, cô ấn mạnh
đến hơi nhói đau ....
Cô mới thì thào nói: "Đây là sự thực?" Duy An và hai người già bên cạnh cũng vui mừng, cười đến không khép miệng được.
"Đương nhiên là thật, chúc mừng cô!" Nữ bác sĩ tóc vàng mắt xanh nhìn
dáng vẻ vui mừng của mọi người, không khỏi bị cuốn hút theo, cười nói:
"Hy vọng cô bình an mạnh khỏe, thuận lợi sinh một đứa bé xinh đẹp!”
"Cám ơn bác sĩ.” Hoan Nhan thực vui quá mà khóc, cô cầm lấy tờ giấy có
kết quả kiểm tra, từng người một cẩn thận nhìn vào, trong bụng của cô đã có một mầm sống nho nhỏ, sẽ từ từ lớn lên, trở thành một đứa nhỏ đáng
yêu, đó là con của cô và Thân Tống Hạo.
"Mẹ.... Mẹ có em trai rồi có còn thương Noãn Noãn nữa không?" Noãn Noãn
thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ, không khỏi lo sợ mở miệng hỏi, cô bé khẩn
trương nhìn chằm chằm Hoan Nhan, chỉ sợ mẹ có em rồi, không còn thương
mình nữa....
"Dĩ nhiên là vẫn thương con." Hoan Nhan lật đật ôm con gái vào lòng, cô
hiểu tâm tư đứa con gái bé nhỏ này, cô bé nhạy cảm và yếu ớt, từ nhỏ
cuộc sống không có ba ở bên cạnh, khiến cho lúc nào cô bé cũng có cảm
giác thiếu an toàn, sợ bị người ta vứt bỏ, bị người ta xem nhẹ.
"Mẹ, con sợ...." Noãn Noãn ôm chặt lấy Hoan Nhan, lại nói: "Còn ba thì
sao, ba có thể thương em trai nhiều hơn thương con không?”
"Noãn Noãn, đừng sợ, bé ngoan, con là đứa con đầu tiên của ba mẹ, không
gì có thể thay thế được , con hiểu không?" Cô nhẹ giọng dỗ con gái:"Ba
đã nói với mẹ rằng, cho dù sau này có thêm em nữa hay không, cũng sẽ
thương yêu con nhiều nhất, bởi vì trong lòng ba con mãi là quan trọng
nhất."
"Có thật không?" Rốt cuộc cô bé cũng vui vẻ lên, ngước khuôn mặt nhỏ
nhắn nhìn lại Hoan Nhan: "Mẹ, tại sao bỏ ba ở lại nhà một mình, con nhớ
ba."
"Ngoan, ba rất nhanh sẽ tới đây, chờ khi ba con hết bận chuyện của công
ty, sẽ ngày ngày chơi đùa cùng với con, có được hay không?" Hoan Nhan
nghĩ đến anh, trong lòng không khỏi ngọt ngào, nếu như anh biết tin mình mang thai, chắc mừng đến phát điên không biết giống bộ dáng gì đây?
Cùng thời khắc đó, ở thành phố A.
Thân Tống Hạo đi công tác vừa trở về , không quản mệt mỏi liền chạy
thẳng về nhà. Lần này đàm phán thành công một việc, thật đúng là thoải
mái hơn phân nửa. Chắc không quá ba ngày nữa, có thể kết thúc mọi việc ở công ty sau đó đưa cô đi nghĩ dài hạn rồi. Bước xuống xe, anh cảm thấy
không khí trong nhà có cái gì không đúng, bây giờ mới bảy tám giờ, lúc
này phải là vừa ăn cơm tối xong cô đang trong phòng khách cùng với Noãn
Noãn xem phim hoạt hình mới đúng, thế nhưng đèn trong phòng khách cũng
không thấy bật sáng.
Thân Tống Hạo hơi nghi ngờ , chẳng lẽ cô đưa Noãn Noãn về
nhà ba mẹ?
Anh bật đèn phòng khách, quay mặt nhìn quản gia vừa theo vào tới: “Nhan Nhan đâu rồi?”
Quản gia cúi đầu không dám hé răng, phu nhân muốn giữ bí mật, thiếu gia bên này lại muốn ông nói, làm thế nào trả lời đây.
Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ của quản gia, không hiểu sao tim như bị xiết
chặt, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Nhan Nhan đi đâu? Có phải tôi
không ở nhà, các người không ai giữ cô ấy lại?”
“Không phải, không phải vậy… Thiếu gia, không phải như thế…” Quản gia sợ hãi khoát tay lia lịa: “Phu nhân không cho nói…”
“Không cho nói?” Thân Tống Hạo bước mấy bước lên cầu thang, đẩy cửa
phòng ngủ đi vào, mở tủ treo quần áo ra xem, quả nhiên có vài bộ quần áo không thấy, lại đi tới phòng tắm, mỹ phẩm dùng hằng ngày cũng không
thấy…
“Nhan Nhan đi đâu, mau nói thật cho tôi!” Thân Tống Hạo cảm thấy sợ hãi
không nói thành lời, tình cảm hai người thời gian này rất nồng thắm, mặc dù anh bởi vì bận nhiều công việc nên không quan tâm cô được chu đáo,
nhưng cũng không có mâu thuẫn gì ghê gớm, bây giờ đang êm đẹp tại sao cô lại bỏ đi?
Quản gia nhìn anh tức giận, không dám giấu diếm nữa, đành phải nói: “Phu nhân dẫn theo tiểu thư, còn có cả hai vợ chồng Hứa tiên sinh, Đại thiếu gia họ Quý cùng nhau ra nước ngoài du lịch…”
Trái tim Thân Tống Hạo đang treo lơ lửng bỗng chốc rơi xuống, thật lâu
sau anh mới ấn vào sau đầu đang đau nhức của mình, giọng khàn khàn hỏi:
“Cô ấy ra nước ngoài du lịch tại sao lại muốn các người giấu tôi?”
“Phu nhân nói là nhìn thấy thiếu gia quá cực khổ, cho nên mới nghĩ ra
biện pháp này. Phu nhân nói cô ấy vừa đi, thì khẳng định thiếu gia cũng
không tiếp tục chờ được, muốn thiếu gia không cần liều mạng làm việc
phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Quản gia nhìn sắc mặt anh hơi giãn ra, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Cô ấy quả thật nói như vậy?” Thân Tống Hạo đi tới trước sofa ngồi xuống, khóe môi không nhịn được câu lên một nụ cười nhỏ.
“Đúng vậy thiếu gia.” Quản gia nhìn hắn cười, trong lòng biết lần này
không sao, âm thầm cảm thán, xem ra có thể hàng phục thiếu gia, cũng chỉ có phu nhân thôi.
“Ông đi làm việc đi, tôi ngồi đây một lát.” Thân Tống Hạo phất tay ý bảo quản gia đi ra ngoài, trong phòng khách dần dần yên ắng, ngoài sắc thái ấm áp của ánh sáng bóng đèn, trong phòng dường như còn có hơi hướm của
cô, khiến cho anh không khỏi ngẩn người.
Anh ngồi thật lâu, không thể tưởng tượng, nếu như bây giờ là sáu năm
trước cô kiên quyết bỏ đi, anh có thể sụp đổ hay không? Cũng may, hoàn
hảo cô chỉ đi du lịch, chỉ là hai ba ngày không thấy cô mà thôi, không
sao, thời gian rồi cũng trôi qua mau.
Muốn gọi điện thoại cho cô, rồi lại nhớ tới múi giờ bên kia chênh lệch, bây giờ là đêm khuya, sợ rằng cô đã ngủ.
Người phụ nữ này cũng lớn rồi, còn nghĩ ra chủ ý này, anh cũng không
muốn ngày ngày chỉ biết đến công việc. Nhiều việc quá nên thời gian dành cho cô cũng không có, nhưng không làm xong tất cả công việc, sao có thể đi chơi vui vẻ được đây.
Anh muốn cho cô cuộc sống hạnh phúc và thanh thản, để cô và con gái cả
đời không lo âu suy nghĩ. Anh nhớ đã từng nói với Tô Lai, muốn làm tất
cả mọi chuyện vì cô, chắc chắn vượt qua mức tưởng tượng của cô. Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn một mực cố gắng thực hiện.
Dù anh biết, mong muốn của cô chỉ là cuộc sống bình thường, nhưng là đàn ông không ai nghĩ như thế, nếu như không thể cho người mình yêu một
cuộc sống tốt nhất, cả đời anh sẽ hổ thẹn.
Sáng sớm khi tỉnh dậy, anh thế nhưng ngủ quên, cầm điện thoại di động
lên xem giờ, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là mã số nước ngoài,
anh biết là do Hoan Nhan gọi về, liền lấy điện thoại di động gọi lại cho cô. Không ngờ vừa nhấn một cái thì màn hình tối đen, điện thoại của anh vang lên tích tích hai tiếng báo hiệu máy hết pin, tự động tắt màn
hình. Thân Tống Hạo khẽ rủa một tiếng, xuống giường đi lấy máy sạc điện, chợt cửa phòng ngủ bị người sốt ruột gõ ầm ĩ, là giọng nói của quản gia vang lên…
“Thiếu gia, ngài rời giường chưa? Mới vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới…”
Thân Tống Hạo vừa nghe quản gia hỏi, lập tức tỉnh ngủ, nhất định là bệnh của ba không tốt rồi, anh quýnh lên, thả điện thoại di động xuống, nói
nhanh: “Tôi đang mặc quần áo, các người mau chuẩn bị xe…