" Tổng giám đốc An, bây giờ tôi đi pha lại cho ngài một ly khác được
không ạ? Tôi pha rất nhanh, chỉ cần 2 phút. . ." Vừa nói Thiên Tình vừa
bưng ly cà phê trên bàn lên, hướng phòng trà nước chạy biến. An Gia Khải còn chưa kịp mở miệng, người nọ đã biến mất nhanh như gió. . .
Thần sắc trên mặt của Coco vẫn như cũ, không chút thay đổi, chỉ có
mi tâm càng nhíu lại sâu hơn: " Tổng giám đốc An, ngài xác định là ngài đã không chọn phải một người phiền toái để làm thư ký đấy chứ?”
"Chắc là do ngày đầu tiên đi làm, nên cô ấy quá căng thẳng
thôi..." An Gia Khải nhìn cửa phòng trà nước lên tiếng giải thích.
" Tổng giám đốc An này, hình như ngài đang nói đỡ cho cô ấy thì phải? Coco hỏi lại không chút khách khí .
An Gia Khải không khỏi ngẩng đầu lườm Coco, cúi đầu ho một tiếng: "Không biết trên dưới gì cả."
"Dựa theo nội quy của phòng thư ký, người kiểu như cô ta đều đã bị sa thải hết."
"Vậy thì để cho cô ấy là người đầu tiên dỡ bỏ quy tắc của phòng thư ký xuống đi!" An Gia Khải nói xong, cũng không buồn nhìn vẻ mặt co rút
lại của Coco, chuyển sang đề tài khác: "Vừa rồi cô có nói đến chuyện
Công ty thương nghiệp Kinh Nhuận tuyên bố phá sản, hãy báo cáo tường tận lại cho tôi một lần nữa, sau đó nói bộ phận dự toán đưa ra một cái giá
hợp lý hơn giá đã đưa ra."
Nét mặt của Coco giật giật, nhìn tổng giám đốc nhà mình: "Tổng giám
đốc, giá cả ngài đã đưa ra, đã khiến cho Chủ tịch Kinh Nhuận muốn hộc
máu rồi, ngài vẫn còn muốn ép xuống nữa sao?"
"Đã muốn hộc máu chẳng phải là vẫn còn chưa hộc máu sao? Tôi là
thương nhân, có cách nhìn theo lập trường kinh doanh , tôi nhất định
muốn dùng giá cả thấp nhất để lấy được lợi nhuận lớn nhất. Nếu như hắn không đồng ý, cũng được thôi... tôi dám cam đoan, trừ A.C của chúng
ta, không ai muốn dọn dẹp cái cục diện rối rắm kia của bọn hắn đâu. Được rồi, hãy ép xuống thêm mười điểm, tôi biết cô có thể làm được."
Suốt buổi nói chuyện vẻ mặt của An Gia Khải không chút thay đổi,
nhưng lại khiến cho trái tim của Coco bị co giật không ngừng. Ép xuống
thêm mười điểm... thế này thì rõ ràng là người nhà Kinh Nhuận mang công
ty tặng lại cho anh, sau đó lại tặng tiếp một món tiền lớn nữa làm của
hồi môn rồi còn gì.
Từ trước đến nay cô vẫn biết ông chủ của mình vốn “tâm ngoan thủ
lạt” (thủ đoạn độc ác), trong mắt chỉ nhìn thấy tiền bạc, ra tay khiến
đối thủ nghe tin đã sợ mất mật. Nếu không làm vậy, thì làm sao chỉ mới
qua hai năm trời, sản nghiệp của công ty đã biến đổi ngày một phát triển hơn như thế?
Suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, 80% sự việc này là do cô
thiên kim tiểu thư kia làm liên lụy tới Kinh Nhuận. An Gia Khải, ông chủ của cô, chẳng những lòng dạ độc ác mà còn có tính thù dai. Chẳng qua
người ta là một thiên kim tiểu thư đã động lòng với anh, có ý muốn cùng ông chủ “trường tương tư thủ” (tay trong tay cả đời), nên mới bày ra
một một mưu kế nho nhỏ, nói mình mang thai rồi tới bức hôn, khiến thời
gian trước anh bị sứt đầu mẻ trán một chút mà thôi. Hiện tại anh tóm
được cơ hội, liền ra tay chỉnh đốn người nhà cô ta đến mức trở thân
không được... chậc, chậc, chậc, chậc... Đúng là một trái tim cực kỳ tàn
nhẫn, cực kỳ độc ác.
Nhưng mà. . . Vì sao ông chủ lại đối xử với cô gái thư ký nhỏ kia
giống như kiểu “thủ hạ lưu tình” thế nhỉ ? Chẳng lẽ đây là do anh nể
nang mặt mũi Thân tiên sinh hay sao?
Mà lại cũng không giống với tính cách của anh chút nào... Coco vừa
thắc mắc ở trong lòng, vừa xác định một kết luận cho sự việc vừa rồi của ông chủ, đó là, anh bị ông trời phái một người làm tiểu yêu tinh đến để dạy dỗ, giáo huấn anh một trận.
****************
Trong phòng làm việc rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình anh.
An Gia Khải nghĩ đến cô gái nhỏ liều lĩnh, lỗ mãng kia đã đi quá 10
phút, vẫn còn chưa trở lại, không khỏi đứng lên đi về hướng phòng trà
nước. . .
"A. . ." vừa mới đi tới cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng thét
chói tai, tiếp theo An Gia Khải cũng cảm thấy trên người mình truyền đến một cỗ nóng bỏng. Anh còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy tiểu nha
đầu kia mặc đồ công sở nghiêm trang, ôm một bàn tay vừa nhảy, vừa hét
như điên. . .
Mi tâm của An Gia Khải nhíu chặt lại không sao giãn ra nổi. Ngay cả
vết cà phê bị đổ hắt vào, loang trên bộ tây trang thành một mảng lớn
anh cũng đã quên biến, bản thân cứ ngơ ngẩn nhìn người kia biểu diễn.
"Ôi trời. . . Ngài không có mắt sao, tôi là một người sống sờ sờ, to như thế này, ngài không nhìn thấy tôi đang đi hay sao mà lại va vào
người tôi, làm tôi bị bỏng đau chết đi được đây này!"
An Gia Khải nghe cô trách móc mình, trong cơn tức giận, cô nói một
mạch không hề có một dấu chấm dấu phẩy, khóe miệng anh không khỏi giật
giật một phen, cảm thấy hơi oan ức.
Thấy cô đi lâu quá không trở lại, anh tốt bụng định đến xem cô thế nào, vậy mà lại bị cô mắng không có mắt. . .
Rõ ràng là chính tại cô đi giày cao gót, bưng cà phê đến chậm, nên
phải chạy thật nhanh , do đó cô mới va vào người anh. . .
Đúng là oan ức chồng lên oan ức... Nhưng anh vẫn nhìn cô, còn cực
kỳ lịch sự hỏi thăm cô vẻ rất quan tâm: "Cô bị bỏng có nghiêm trọng lắm
không, có cần tôi đưa cô đi bệnh viện băng bó một chút không?"
"Anh nói đi!" Thiên Tình mắt đầy lệ nóng, kêu một tiếng rồi duỗi một ngón tay nhỏ đưa sang. An Gia Khải mở to hai mắt tìm nửa ngày, cũng
chỉ tìm được đúng một vết bỏng nhỏ bằng hạt gạo. Anh lại cúi đầu, nhìn
vết cà phê loang thành mảng lớn ở trước ngực mình, không khỏi lấy tay
gạt gạt, cảm thấy có chút mệt mỏi: "Tiểu thư, cô cực kỳ tài giỏi, đã đem toàn bộ cà phê hắt vào ngực áo của tôi rồi. . ."
Thiên Tình rút ngón tay về, nhìn ngực anh, rồi lại cắn đầu ngón tay của mình, cực kỳ xấu hổ nhìn vết bẩn trước ngực anh: "Uh’m... để tôi
bồi thường cho ngài bộ tây trang mới, còn cả phí trị liệu và phí tổn
thất tinh thần nữa. . ."
Vốn muốn nhân cơ hội này để dùng khổ nhục kế, ai ngờ ngay bản thân
mình cũng không hạ thủ được. . . Hu hu, sớm biết vậy, mình bị bỏng to
bằng móng tay có phải là tốt hơn không. . .
An Gia Khải cảm thấy mình đã hiểu ra...một người con gái có thân
phận như cô, mong muốn tự mình ra ngoài làm việc vất vả, không chịu sống dựa vào gia đình, trước nay cũng thật hiếm thấy. Huống chi từ nhỏ cô
đã được một đống người cưng chiều cho đến tận khi lớn lên, bây giờ tuy
bị tủi thân, nhưng cũng không có cái kiểu õng ẹo điệu bộ của thiên kim
tiểu thư. Trong lòng anh thoáng có chút thiện cảm với cô.
"Không cần đâu, tôi cũng không bị bỏng, nhưng mà trên người cô có
chỗ nào bị thương không?" Tất nhiên An Gia Khải sẽ không để cô bồi
thường tiền quần áo cho mình, anh vẫn chưa yêu tiền bạc đến mức ấy.
"Ông chủ, ngài đừng cho là tôi khách khí, thật đấy! Tôi mang quần áo bẩn của ngài đi, đền lại ngài một bộ khác là chuyện đương nhiên mà!"
Thiên Tình thấy anh nói như vậy, cho rằng anh xấu hổ, vì thế cô liền dứt khoát tiến lên một bước, cười tít mắt đầy nhiệt tình, tay chân lanh lẹ
bắt đầu cởi bộ tây trang của anh. . .
"Không, không cần, thật sự không cần đâu. . ." An Gia Khải lui về
phía sau từng bước một, tim nhảy vọt lên đập thình thịch... Anh không
hề nghĩ tới việc cô sẽ trực tiếp làm như vậy, còn cô lại nhất định muốn
cởi hết cúc áo trên bộ âu phục của anh... Anh cảm thấy sự việc tiến
triển quá nhanh, có phần đột ngột, hơn nữa cô lại nôn nóng như vậy...
khiến anh hơi khó chấp nhận, xem ra, thật sự là anh đã già rồi. . .
" Tổng giám đốc, ngài không cần xấu hổ đâu. . . Thật sự không có
việc gì mà. . ." Thiên Tình thấy anh lui về phía sau từng bước một,
lại cho là anh thẹn thùng, vì thế cô càng chủ động bổ nhào tới, dứt
khoát cởi âu phục của anh ra, lôi tuột xuống. . .
Nhưng mà thật không may, cô lại giẫm phải mảnh vỡ của ly cà phê bị
rơi khi nãy, cả người giống như đang đứng trên tấm ván trượt cứ thế
xông lên...
"A...” Thiên Tình nhắm chặt mắt lại, phát ra một tiếng thét thật chói tai...
"Này...này... cô làm cái gì vậy? Thân Thiên Tình. . . A. . ." An Gia Khải thấy cô biến đổi đột ngột, khả năng sẽ xông tới đây, không khỏi
trợn tròn hai mắt đầy vẻ kinh hãi, mà cô, do lúc này bị mất trọng tâm
nên cả người liền nhào vào trong lòng anh. An Gia Khải không kịp lùi
về phía sau nên bị cô bổ nhào vào người, anh lảo đảo lui lại về phía
sau mấy bước rồi ngã ngồi ở trên ghế sofa... Thiên Tình cũng theo đà
liền cưỡi lên người anh, cả thân thể cô ngã gọn vào trong lòng anh. . .
" Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy. . ." Coco vừa trở về, nghe
thấy tiếng động ở bên trong, liền cuống quít đẩy cửa chạy vào. . .
"A. . ." Cô lập tức che miệng lại, nhìn thấy một màn ướt át ở bên
trong. . . Ông chủ của cô, một người luôn luôn phúc hắc, cẩn thận, lão
luyện, ác nghiệt, lại bị người khác “Bá Vương ngạnh thượng cung” sao ?
Hơn nữa... hơn nữa, không ngờ ông chủ lại bị một cô bé con tấn công, thậm chí ngay cả áo cũng đã bị cởi ra hết. . . Mà cơ thể lại đang ở tư thế nữ trên, nam dưới. . . omg! Thế giới hỗn loạn thật rồi. . .
"A. . ." Thiên Tình sững sờ hồi lâu, mới phát hiện ra tư thế của
mình thật quá mức nóng bỏng. Cô bật dậy ngay lập tức, che kín đôi mắt,
kêu the thé...
"Tôi...tôi... tôi không nhìn thấy gì hết... tôi, tôi không hề nhìn
thấy Tổng giám đốc đùa giỡn với nữ thư ký. . . Tôi sẽ không nói ra
ngoài. . ."
Coco thấy thế, lui ra ngoài theo đúng phép tắc, còn thuận thế đóng
cửa lại rất nhanh. . . Nhưng còn tiếng hét rất to kia, dù thế nào nghe
cũng thấy không được thích hợp. . . Âm thanh có thể tốc cả mái nhà lên
ấy, đoán chừng đã sớm truyền khắp cả phòng thư ký rồi cũng nên. . .
An Gia Khải bày ra khuôn mặt đen sì, dường như nước bắt đầu chảy ra thành giọt rồi.
Thiên Tình, người vừa có tiếng thét chói tai đến “bách chuyển thiên
hồi” (rung chuyển trời đất) kia, cúi đầu lúng ta lúng túng, từ giữa kẽ
tay cô len lén ngắm nghía vẻ mặt tối tăm của ông chủ, trái tim cô không khỏi nhảy dựng lên , đập thùng thùng thùng rất nhanh...
*******************
(*) Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy
tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế
bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng
vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với
Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp
tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.”
Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã
tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết.
Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến
lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh
kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, chính
là… R.A.P.E. “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng
cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường
cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là
“qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên
lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay
thế cho hai từ “cưỡng gian”.