Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 221: Chương 221: Văn Tĩnh đánh đến tận cửa




Hoan Nhan đứng ở ven đường, dùng váy ôm lấy những thứ trái cây bẩn thỉu kia, chỉ cảm thấy trong hốc mắt nước mắt tùy ý đảo quanh, cô thiếu chút nữa sẽ khóc lên.

Tăng Á Hi Viễn núp ở một cột điện phía xa, anh nhìn cô, chỉ cảm thấy đau lòng, rồi lại không dám tùy tiện đi ra, sợ sẽ làm cô tự ái. Những ngày qua anh một mực không xa không gần đi theo cô, cô đi làm, anh đi sau lưng cô hộ tống cô, cô tan việc, anh cũng đi theo phía sau, cô không biết, mỗi một buổi tối, anh đều đứng trong ngõ hẻm cho đến khi ánh đèn trong phòng cô tắt hết, mới một mình rời đi.

Anh chưa từng thấy có người đàn ông nào đi vào nhà cô, nhất định là cô đã xảy ra chuyện gì.

Hoan Nhan thử lại mấy lần, rốt cuộc vẫn phải quyết định buông tha, cô xoay người, gian nan khom lưng cầm mấy bó rau cải trên mặt đất rồi tập tễnh đi lên lầu, cô mới có bầu hơn bốn tháng, thì toàn thân bắt đầu bị phù to lên, chân cô chen chúc trong chiếc giầy chật ních, lúc nào cũng cảm thấy thật khó chịu.

Nhìn cô đi vài bước, sẽ phải dừng lại vịn tường nghỉ một chút, Tăng Á Hi cũng không nhịn nổi nữa, anh sải bước xông ra, đuổi theo cô, đem những thứ trong ngực cô lấy ra, đặt xuống trên mặt đất, đôi mắt anh có chút ửng đỏ, nhìn khuôn mặt xanh xao của cô, cô luôn luôn thích đẹp và chỉnh tề, nhưng bây giờ ngay cả mái tóc của cô cũng không được chải ngay ngắn.

"Tại sao lại gạt tôi?" Anh nghẹn ngào mở miệng, bỗng nhiên đưa tay ra lập tức ôm cô vào trong ngực, hầu kết khẽ lên xuống, anh cố gắng đè nén, mới không để cho nước mắt rớt xuống.

"Chồng cô căn bản không có trở lại, cô vẫn luôn ở một mình, cuộc sống của cô thực sự rất không tốt, cô đang gạt tôi, Hứa Hoan Nhan, cô không thương bản thân mình, nhưng bảo bảo trong bụng cô biết làm thế nào?"

Anh càng nói càng kích động, chợt kéo tay cô chạy ra ngoài, "Cô không thể ở chỗ này nữa, cô xem một chút đi cô mua mấy thứ này làm sao mà ăn được? Hứa Hoan Nhan, tôi thật sự hận không thể đem cô đánh cho một trận! Tại sao không đến tìm tôi? Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao?"

"Tăng Á Hi, anh buông tay tôi ra!" Hoan Nhan bấu víu một bên lan can đứng lại, cố gắng rút bàn tay của mình từ tay của anh ra, cô có chút tức giận, anh tại sao có thể tùy tiện động tay động chân với cô như vậy? Cô không ở đây thì phải đi đâu? Cô dựa vào chính mình ăn cơm mặc quần áo, thuê phòng, cô không cảm thấy có gì không ổn! Cuộc sống khổ sở cũng không phải là cô chưa từng trải qua, cô không yếu ớt!

"Anh đi đi, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm." Hoan Nhan đi xuống cầu thang, chỉ yên lặng bắt đầu nhặt những thứ tán loạn trên mặt đất.

"Hứa Hoan Nhan, cô có thể nhịn, nhưng tôi nhẫn nhịn không được!" Tăng Á Hi chợt điên cuồng ném ra một câu nói, sau đó liền xoay người sải bước đi ra ngoài!

Hoan Nhan trố mắt, nhưng không biết anh muốn làm cái gì, chỉ luôn miệng hỏi: "Tăng Á Hi, anh định làm cái gì?"

Tăng Á Hi cũng không quay đầu lại, anh chỉ hung hăng cắn chặt răng, không chịu mở miệng, anh muốn đi tới thành phố nơi cô đã sống, anh muốn đi làm thịt người đàn ông kia!

"Tăng Á Hi!" Hoan Nhan mơ hồ có chút dự cảm không tốt, một lần nữa cô lại lớn tiếng gọi, trong thanh âm đã mang theo sự lo lắng vô cùng.

Tăng Á Hi nghe tiếng cô hét lên, đúng là vẫn còn không đành lòng không để ý tới cô, anh dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Chỉ một chữ một câu khàn khàn mở miệng: "Hoan Nhan, ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm tên khốn kia, tôi muốn hỏi anh ta một chút, tại sao anh ta không ở cùng với cô, tại sao để cho cô và đứa bé phải chịu đựng một cuộc sống khổ sở như vậy, tại sao gã đàn ông đáng chết đó lại dám phụ cô, vứt bỏ cô! Nếu anh ta không nhận lỗi, không chuộc tội, tôi sẽ đánh anh ta, đánh đến khi anh ta chịu nhận lỗi thì mới dừng lại!"

Tăng Á Hi nói xong, nhấc chân lên định đi tới chỗ chiếc xe của anh đang dựng ở bên ngoài, anh quả thật không cách nào tưởng tượng trên đời còn có người đàn ông nào lại nhẫn tâm như vậy, có thể đem một người phụ nữ tốt như cô vứt bỏ, phụ bạc!

"Tăng Á Hi! Nếu anh dám đi thì sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Những thứ trong tay Hứa Hoan Nhan lộp bộp rơi xuống đất, cô bám vào vách tường, vô lực trợt xuống trên bậc thang. . . . Cho dù cô có cùng đường, cũng sẽ không đi cầu xin anh, Hứa Hoan Nhan cô cũng là một người có tôn nghiêm, có cốt khí, cô tuyệt đối không để cho anh nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác bây giờ của cô, cũng sẽ không để cho người vợ mới của anh thấy cô – người vợ trước nghèo túng, tới nhục nhã cô!

Cánh tay đang vịn vào chiếc xe, cuối cùng vẫn dừng lại, Tăng Á Hi chỉ cảm thấy trong lồng ngực tức giận đến mức sắp nổ tung, lòng anh thương cô, còn đau lòng cho cô, anh đối tốt với cô, trợ giúp cô, không phải là vì để cho cô gần gũi anh hơn, anh chỉ là không nhìn nổi cuộc sống như thế này của cô, không thể nhìn nổi cảnh cô phải chịu khổ.

"Tôi nên làm gì với cô bây giờ?" Tăng Á Hi quay người lại, nâng cô dậy, anh nhìn lại cô, đáy mắt thương yêu sâu đậm. Cô cắn răng ẩn nhẫn rơi lệ, cũng không để cho mình khóc ra thành tiếng, cô không biết sao, cô cứ như vậy, càng làm cho anh đau lòng hơn, chỉ muốn cố hết khả năng của mình đối xử với cô thật tốt.

"Hoan Nhan. . . . . ." Tăng Á Hi cúi người xuống, đem nước mắt trên mặt cô lau đi, "Cô đừng quá để ý tới việc tôi giúp cô, chỉ là tôi đau lòng cho bảo bảo trong bụng cô, không nỡ để nó phải chịu khổ mà thôi."

****

"Tần tẩu, tôi muốn uống cà phê!" Văn Tĩnh đỉnh đạc ngồi trong phòng khách của biệt thự Thân gia, trên người cô là một bộ váy chiffon màu đỏ thẫm, áo khoác màu đen, với chiều cao 170cm lại thêm đôi giày cao gót chừng mười phân, trông phách lối không chịu được.

Đôi đôi mắt đẹp của cô quét lên người đối diện là Tô Lai, khóe môi Văn Tĩnh là một nụ cười như ẩn như hiện, cô không nhúc nhích quan sát Tô Lai, thỉnh thoảng sẽ làm như các loại biểu tình hoặc là kinh ngạc hoặc là thở dài. . . . . Tô Lai bị cô nhìn làm cho da đầu căng cả lên, tóc dựng thẳng, trong lòng cô ta cũng biết người phụ nữ trước mặt này không phải cái dạng hiền lành gì, mà A Hạo không có ở nhà, những người giúp việc trong nhà không cùng cô ta có cùng ý tưởng đen tối, cô ta vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng, cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, bất kể Văn Tĩnh như thế nào đi chăng nữa, Tô Lai cũng vẫn đoan trang mỉm cười.

"Ah. . . . . . !" Văn Tĩnh nhìn một chút dứt khoát đứng lên, cô đến gần Tô Lai, khom lưng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của cô ta, rồi bày ra một bộ không dám tin kêu la: "Ai nha, Tô tiểu thư, mới vừa rồi nhìn cô như mới chỉ chừng hai mươi, làm sao bây giờ vừa nhìn, trên mặt cô chẳng những đầy một đống nếp nhăn, còn có nhiều tàn nhang như vậy trời ạ, không phải là da đồi mồi chứ!"

Văn Tĩnh làm ra vẻ mặt kinh sợ, ngón tay dùng sức nhéo vào khuôn mặt của cô ta luôn miệng khoa trương hét to lên. . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.