Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 188: Chương 188: Vị khách bất ngờ




Thân Tống Hạo cảm thấy bốc hỏa, anh đi qua vài bước, rồi đem chăn vén lên, cắn răng nghiến lợi lạnh lùng mở miệng: “Hứa Hoan Nhan, cô định ngủ cho tới chết luôn sao?”

Nửa mê nửa tỉnh, Hứa Hoan Nhan chẳng qua là bị giọng nói oang oang của anh quấy rầy nên ừ một tiếng, lại mơ mơ màng màng thiếp đi… “Đáng chết!” Thân Tống Hạo một cước đem cái chăn cản trở đá văng đi, đưa tay nắm bả vai, kéo cô ngồi dậy, nhưng khi chạm tay vào người cô thấy thân nhiệt bổng dưng nóng bỏng, khiến cho anh rụt tay về, mi tâm không khỏi nhíu lại, anh đang nhìn cô ánh mắt dần dần tức giận, vươn tay kiểm tra trên trán cô, quả nhiên nóng đến dọa người, thật đáng chết người phụ nữ này lại đang bị sốt.

Thân Tống Hạo bước vội ra cửa phòng ngủ, hướng lầu dưới kêu: “Quàn gia, lập tức kêu bác sĩ tới đây…”

“Dạ, thiếu gia.” Quản gia đứng nghiêm chỉnh, cũng không hỏi nhiều, chỉ lập tức đi gọi điện thoại, nhìn ông bấm số, Thân Tống Hạo đột nhiên đổi ý, mở miệng nói: “Thôi khỏi, không cần gọi nữa.”

“Thiếu gia?” Quản gia có chút nghi ngờ, nhưng vẫn buông điện thoại xuống.

Thân Tống Hạo xoay người đi trở về phòng ngủ, mặt cô nóng đỏ giống như hoa đào bộ dáng kiều diễm, Hứa Hoan Nhan ốm đau cảm thấy khó chịu, trên mặt cô cũng đổ một tầng mỏng mồ hôi, kể từ lúc nhìn thấy di chúc, Thân Tống Hạo đối với cô cũng không còn thấy tín nhiệm nữa, cho dù cô làm cái gì, anh cũng mang theo thành kiến.

Thong thả ung dung tìm bộ đồ mặc vào, một cái áo sơ mi đen tuyền, quần tây bao phủ phía ngoài đôi chân rắn chắc, tiện tay vuốt vuốt mái tóc, thỏa đáng nhìn thấy mái tóc cũng đẹp mắt. Thân Tống Hạo không nhanh không chậm lấy ra một cái mắt kính râm màu café, xoay người kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài… “Thiếu gia, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngài bây giờ có muốn dùng không? À, còn thiếu phu nhân đâu?”

Chị Tần cười khanh khách, vừa bày cơm vừa hướng trên lầu nhìn quanh.

“Công ty có chuyện, tôi bây giờ lập tức phải đi đến, trong người Thiếu phu nhân không thoải mái, nói Quản gia kêu xe đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Anh tùy tiện …nói mấy câu, không để ý đến khuôn mặt chị Tần đang ngạc nhiên/ liền đi thẳng ra phòng khách…Ánh mặt trời tháng năm hết sức rực rỡ, làm anh chói cả mắt, cầm mắt kính đeo lên, đi tới nhà để xe chỉ có một đoạn ngắn, nhưng lại cảm thấy bước chân thật nặng nề, nhắm mắt lại, liền nhớ tới cô đang sốt, tâm mơ hồ hơi rối loạn một chút.

Anh thật rất muốn hỏi một câu, Hứa Hoan Nhan, đến tột cùng còn giấu tôi cái gì? Cô đến tột cùng có lừa gạt tôi hay không…Cô biết không, từ trước đến nay đối với phụ nữ, nhất là người phụ nữ tôi thích, sẽ không hẹp hòi, sẽ rất độ lượng, nếu tôi thích cô, thì sẽ đem tất cả toàn bộ những gì của tôi đều cho cô hết, đến mắt cũng không nháy một cái, nhưng tôi không cho phép ai lừa gạt, không cho phép ai đùa giỡn trái tim tôi, hơn nữa người hoàn mỹ kia nhìn như là cô.

Trước hôn nhân tôi có dẫn cô đến gặp ông nội, rõ ràng cô ở trong phòng ông rất lâu, chắc hẳn nói không phải rất nhiều chuyện, thế tại sao khi tôi hỏi nói cái gì, cô chỉ trả lời qua loa đại khái, bây giờ nghĩ đến, cô thật là thông minh, biết trong lòng tôi cũng không cảm giác gì đối với cô, cho nên cố hất sức cái gì nắm được trong tay thì nắm, cô tính sau khi ly hôn với tôi, cô sẽ chịu thiệt thòi…. Tính toán thật là khôn khéo, chỉ có ông nội bị cô lừa gạt, bị cô che mắt, ông nội thích cô, coi trọng cô, nhưng tôi thì không!

Hung hăng cắn răng một cái, Thân Tống Hạo vẫn tràn đầy tức giận, đập một cái trên tay lái, tôi trước đây chịu thua đối với cô ôn tồn mọi cách, lời ngon tiếng ngọt, thậm chí tôi còn muốn cùng cô cứ như vậy gần nhau cả đời, nhưng cho tới bây giờ, tôi mới phát hiện, lại bị một nha đầu hoang tàng lừa gạt xoay quanh.

*********************************************Vừa mới bớt sốt một chút, nước biển lạnh lẻo được truyền vào trong cơ thể, làm cho cơn sốt nóng bừng trong người tản đi một tí.

Lúc tỉnh lại là đang ở trong bệnh viện, chị Tần nói là do anh phân phó đưa cô tới bệnh viện, vậy tại sao anh không bồi ở bên cạnh cô? Đáy lòng ôm ấp ước mơ, chợt thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp, Hoan Nhan nhìn chăm chú không chớp mắt vào cánh cửa phòng bệnh đang khép chặt…Suy nghĩ lại tối hôm qua, cô không khỏi cong môi lên, anh luôn luôn nói chuyện không nghiêm chỉnh, buổi tối cố tình nói nhiều như vậy, đều là khi say rượu nói lời thật, cái lần cô uống say rượu, còn không phải đem lời nói trong lòng mình ngây ngốc nói ra…..

Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác cả khuôn mặt ửng hồng, nghiêng mặt áp gò má đang nóng bừng xuống nệm giường mát lạnh, cảm thấy dễ chịu hơn, cuộc sống sau này của bọn họ, không nên còn lăn tăn vấn đề gì, sau lại có thêm vài đứa bé, thật hoàn mỹ…Đang tâm tư suy nghĩ, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, Hoan Nhan vui mừng ngẩng đầu lên kêu: “A Hạo…”

Nhìn thấy người đang tới giọng nói chợt cứng đờ, Hứa Hoan Nhan cắn môi, hơi sợ hãi nhìn Thích Dung Dung nghiêm mặt đi tới, giọng nói không lưu loát hô lên một tiếng mẹ…Thích Dung Dung cũng là hiếm khi nào cười với cô, nhẹ nhàng gật đầu đi vào đóng cửa phòng lại.

“ Thân thể đã đỡ hơn chưa?” Bà ngồi ở mép giường, trên khuôn mặt không còn xinh đẹp mấy trồi lên tia ân cần, Hứa Hoan Nhan cảm thấy không được tự nhiên, hơi sợ hãi nhìn bà, nặn ra chút ý cười: “Tốt hơn một chút rồi…”

“Vậy thì tốt, muốn ăn cái gì thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ kêu thím Thẩm làm cho con ăn!” Bàn tay đeo nhẫn đắt tiền của Thích Dung Dung nắm chặt tay Hứa Hoan Nhan, ẩn dưới khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ có chút ân cần cùng lấy lòng.

Hứa Hoan Nhan cảm thấy kỳ lạ, muốn rút tay ra nhưng lại cảm thấy làm vậy kỳ quá, không thể làm gì khác hơn, cả người cứng ngắc đứng ngồi không yên, bởi vì bà nắm lấy tay cô.

“Không cần phiền phức đâu mẹ, chị Tần hầm canh mang đến đây rồi…” Hứa Hoan Nhan lặng lẽ quan sát ánh mắt của bà, nhìn vẻ mặt bà giống như có chuyện muốn nói, rồi lại như không tiện mở miệng, không khỏi nghi ngờ, bà là có việc gì muốn nhờ vả mới đến sao?

“Ừ….vậy thì tốt.” Thích Dung Dung nhiệt tình quá mức, nhẹ nhàng vuốt tay cô, vẻ mặt ra vẻ từ ái: “Nhan Nhan à, trước khi kết hôn con và A Hạo đến nhà, ông nội trò chuyện cùng con thật lâu, hình như…..Có cho con một ít đồ, phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.