"A, tốt nhất chỉ là tao thật sự suy nghĩ nhiều, mười lăm năm trước tao
có thể làm nên chuyện, mười lăm năm sau tao vẫn có thể làm được, mày
đừng cho là hiện tại tao già rồi, không còn dùng được."
Mộ Hàm Triết nói xong liền đứng lên không để ý tới anh nữa, Âu Tử Di
cuống quýt tiến lên đỡ ông, lo lắng liếc mắt nhìn Mộ Cẩn Hiên, giọng nói Mộ Hàm Triết truyền tới từ xa xa: "Tử Di, con thấy cái này thế nào. . . . . ."
Mộ Cẩn Hiên khẽ cắn môi, anh ngồi bất động ở đó, liếc mắt nhìn quanh
phòng khách to này, ánh mặt trời nhảy múa, có thể thấy vô số hạt bụi nhỏ li ti đang xoay tròn không biết mệt mỏi, hắn ngơ ngẩn nhìn liền thất
thần.
Sau khi ông nội qua đời, toàn bộ thế giới của anh liền bị đảo lộn.
Ba anh đối với anh lạnh lùng, thành kiến và ghét bỏ, nguyên nhân hoàn
toàn do ông nội rất yêu thương anh. Ông nội vừa qua đời, cuộc sống của
anh liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, bị buộc chuyển trường, bị đưa
ra nước ngoài, anh sống hay chết cũng chỉ có mỗi mình mẹ thương nhớ đến
mà thôi.
Sau khi mẹ qua đời, cuộc sống của anh càng khó khăn hơn, Mộ Cẩn Hiên
không thể tưởng tượng mười mấy năm này mình làm sao sống được , cho đến
khi ở nước ngoài gặp được Âu Tử Di, nếu không phải cô giúp anh, nói
không chừng anh sớm đã chết ở nước ngoài. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Khi đó
anh cực kỳ nghèo túng, thế nhưng cô không hối hận đi theo anh ba năm,
mãi đén sau này, bởi vì quan hệ của bọn họ, anh mới có thể trở về nước
thừa kế một phần gia nghiệp, vì thế ngày nay mới có tất cả.
Đã qua mười lăm năm, anh không còn hy vọng xa vời được cùng Thiên Tình ở chung một chỗ, thậm chí ngay cả suy nghĩ một chút đến cô, cũng cảm thấy quá xa xỉ, sau khi cùng với Âu Tử Di ở chung một chỗ, anh càng thêm
hoàn toàn đoạn tuyệt ý nghĩ kia.
Mộ Cẩn Hiên như vậy, sao xứng với Thân Thiên Tình? Cô ấy chưa bao giờ
trãi qua cuộc sống bị người giẫm dưới chân khiến mình tham sống sợ chết, cô ấy hẳn sẽ không thể biết bây giờ anh yếu đuối và nhẫn nhịn là bởi vì cái gì.
Sau khi Thiên Tình trở về nhà không lâu, liền bệnh nặng. Vốn Thân Tống
Hạo và Hoan Nhan cố ý từ nước ngoài bay trở về chuẩn bị giáo huấn con
gái, nhưng hai người họ đau lòng khi thấy con bệnh nên một câu nói nặng
cũng không thốt ra được. Cũng may, đứa nhỏ này không biết có phải thần
kinh quá vững hay không, một trận bệnh này chỉ hai ngày đã thấy tốt lên, sau đó lại vui tươi hớn hở theo hai người họ ra nước ngoài, bắt đầu
chuẩn bị tốt nghiệp rồi nộp đơn đi thực tập.
Thiên Tình cố ý không muốn đến công ty của gia tộc, cô muốn khiêu chiến
mình, khiêu chiến cuộc sống mới, nhưng Thân Tống Hạo lo lắng con gái tìm việc khó khăn, vào lúc cô nhận lời mời đến công ty liền đánh tiếng
trước cho con mình, để cô khi phỏng vấn được thuận lợi, sắp trở thành
một người tiểu trí thức vênh váo.
Tự nhiên, bạn học Thân Thiên Tình suy nghĩ đơn thuần dĩ nhiên sẽ không
biết, bằng vào trình độ Anh ngữ kém cõi và khả năng sử dụng vi tính
không rành của cô e rằng ngay cửa đầu tiên cũng qua không nổi.
Tám giờ sáng, đồng hồ báo thức reo ầm ĩ, Thiên Tình mơ hồ quên chín giờ
phải đi phỏng vấn, theo thói quen ngủ nướng thêm chút nữa. Một lát sau,
cô chợt giựt mình tỉnh giấc, phát hiện thời gian chỉ còn lại khoảng nửa
tiếng đồng hồ, Thiên Tình hoảng hốt bật ngồi dậy, lật đật nhào vào phòng tắm rửa mặt qua loa, tay vung loạn xạ tìm bộ đồ công chức mà mẹ chuẩn
bị sẵn cho cô. Cô cũng không lựa chọn, trực tiếp mặc bộ đồ chạy như bay
xuống lầu, lái xe lao nhanh ra khỏi biệt thự, dọa chị Trương sợ hết hồn
tim đập thình thịch, chạy đuổi theo ra nhìn thật lâu vẫn còn lo lắng lẩm bẩm cằn nhằn.
Thẳng một đường vượt qua vô số đèn đỏ, mãi tới khi đến văn phòng quốc tế AC xa hoa lộng lẫy vẫn còn năm phút đồng hồ. Thiên Tình thở phào một
hơi nhẹ nhõm, dừng xe trong bãi đậu xong, cầm lấy hồ sơ xin việc của
mình bước nhanh vào đại sảnh.
"Tổng giám đốc An, đây là tất cả an bài của ngài ngày hôm nay, chín giờ
sáng có một cuộc phỏng vấn thư ký cho ngài, mười giờ là cuộc hẹn với
tổng giám đốc Trần của Trần thị, mười một giờ dự hội nghị thương vụ mô
hình nhỏ. . . . . ."
Đoàn người rầm rộ vây quanh một người thân hình cao lớn sống lưng thẳng
tắp, người đàn ông hướng nơi thang máy dành riêng đi tới, thư ký đang
lưu loát thuần thục báo cáo tất cả an bài hôm nay, An Gia Khải thỉnh
thoảng gật đầu một cái, giao phó mấy câu, đợi đến khi thang máy đinh một tiếng mở ra, anh liền dẫn đầu đi vào. . . . . .
"Này, chờ tôi với. . . . . ." Khi cửa thang máy đang muốn khép lại, chợt có một giọng nữ vui vẻ vang lên , An Gia Khải đưa tay đè lại cái nút,
đợi một chốc, mới nghe tiếng giày cao gót gõ cộp cộp truyền đến, một cô
gái nhỏ nhắn liền xuất hiện bên ngoài thang máy, cô vừa thở vừa cong mắt lên: "Oa, cũng may đuổi kịp, còn một phút nữa. . . . . . Thật là trùng
hợp! Cám ơn anh, tiên sinh!"
Thiên Tình hơi nghiêng người, chuẩn bị bước vào, An Gia Khải còn chưa mở miệng, thư ký bên cạnh liền nghiêm mặt nói: "Thật ngại tiểu thư, đây là thang máy dành riêng cho khách VIP, cô không thể. . . . . ."
Thiên Tình đôi mắt xoay chuyển, khóe môi dương lên: "Cái gì mà thang máy dành cho khách VIP, mấy người là người tôi cũng là người, tại sao mấy
người có thể đi còn tôi thì không?" Cô nói vừa xong, khẽ cong eo từ dưới cánh tay An Gia Khải lách vào thang máy. . . . . .
"Này, này tiểu thư. . . . . . Tổng giám đốc An?" Thư ký thấy cô chạy
vào, nét mặt không khỏi sợ hãi nhìn lại An Gia Khải: "Thật xin lỗi Tổng
giám đốc An, tôi cản cô ấy không được."
"Thôi, đi thôi." An Gia Khải vẻ mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn qua
vai mình cô gái nhỏ bên cạnh, anh thả tay ra, thang máy từ từ khép lại,
Thiên Tình thở một hơi dài nhẹ nhõm, đắc ý ôm lý lịch sơ lược xin phỏng
vấn thư ký nhìn sơ qua một cái.
Rất nhanh đến tầng lầu, An Gia Khải vừa mới ra khỏi thang máy, nghe sau
lưng cũng vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn cô gái kia
trong miệng vừa lẩm bẩm thành tiếng, vừa nhìn lên tấm bảng từng phòng
trong hành lang.
An Gia Khải trong lòng vừa động hình như nghĩ tới điều gì, anh xoay mặt
lại nhỏ giọng hỏi thư ký: "Hôm nay tới nộp đơn phỏng vấn làm thư ký tổng giám đốc có mấy người, tên gọi là gì?"
"Tổng cộng có ba người, một người là Lâm Thư Mạt tiểu thư, một người là
Sầm Tử tiểu thư, còn một nguòi là con gái Tổng giám đốc Thân, Thân Thiên Tình tiểu thư. Lâm tiểu thư cùng Sầm tiểu thư đều đã đến, chỉ có Thân
tiểu thư chưa tới."
"À." An Gia Khải nghe lời này, trên mặt không khỏi vẽ ra ý cười: "Hiện tại cũng đến giờ rồi, bây giờ qua đó luôn."
Thư ký có chút kinh ngạc nhìn An Gia Khải một cái, mới vừa rồi Tổng giám đốc cười?
An Gia Khải mang theo đoàn người đi qua hành lang, lại quẹo trái, đi tới ngoài cửa một phòng họp, thư ký nhanh chóng kéo cửa ra, Anja Khải liền
nhấc chân đi vào, phía ngoài cùng là một gian phòng tiếp khách không lớn không nhỏ, Lâm Thư Mạt cùng Sầm Tử đã ngồi ở nơi đó, An Gia Khải vừa
mới đi vào, hai người liền cuống quít đứng lên, ngọt ngào mở miệng:
"Tổng giám đốc An."
An Gia Khải chỉ hơi gật đầu một cái, nhìn cũng không liếc mắt nhìn cứ
tiếp tục đi về phía trước, thư ký lại đẩy ra một cánh cửa, đi vào là một gian phòng làm việc to trang hoàng tinh xảo. Anh vừa đi vào, thư ký ở
phía sau đóng cửa lại, cùng thời điểm đó Thiên Tình cũng đẩy cánh cửa
phía ngoài cùng ra đi vào.
"Hi, xin chào mọi người." Thiên Tình liếc nhìn Lâm Thư Mạt và Sầm Tử,
nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy nhiệt tình chào hỏi, Sầm Tử
cũng đáp lại cười một tiếng: "Chào bạn."
Lâm Thư Mạt chỉ nhìn cô một cái, rồi quay mặt đi tao nhã soi gương kiểm
tra lại dung nhan của mình, Thiên Tình thấy cô ta như vậy, cũng không để ý tới nữa, đi tới trước mặt của Sầm Tử: "Bạn tên là gì? Tôi tên là
Thiên Tình, rất vui được quen biết bạn."
"Sầm Tử, tôi cũng vậy rất vui được quen biết bạn, Thiên Tình." Sầm Tử là người chững chạc đàng hoàng, nhìn Thiên Tình xinh đẹp tính tình cũng
được, cũng thấy thích cô. Hai cô bé làm quen rất nhanh, vui vẻ nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Wow! Sầm Tử không ngờ cậu tốt nghiệp đại học trường Princeton, thật lợi hại!" Thiên Tình thấy lý lịch sơ lược trong tay Sầm Tử, không khỏi
ngưỡng mộ nhìn lại cô: "Cậu thật giỏi, cậu là thần tượng của mình!"
Sầm Tử xấu hổ cười cười: "Đây chỉ là một trình độ học vấn mà thôi, còn phải xem năng lực làm việc sau này."
Thiên Tình hơi nhụt chí ngồi ở chỗ đó, gãi gãi tóc của mình bẻ lấy ngón
tay nói: "Thôi xong rồi, Anh ngữ, dốt, máy vi tính, dốt, kinh nghiệm làm việc, không, trình độ học vấn, bình thường khoa chính quy. . . . . .
Mình nhất định chắc rớt rồi!"
"Biết mình chắc rớt, còn tới phỏng vấn làm gì? Tôi thấy cô được vào
phỏng vấn chắc là nhờ đi cửa sau ." Lâm Thư Mạt nhìn hai người bọn họ
nói chuyện thân mật, không khỏi mím mím môi nói tiếp lời.
Sầm Tử liếc mắt nhìn Lâm Thư Mạt, kéo tay Thiên Tình nói: "Đừng sợ, cậu
chỉ cần cố gắng phát huy hết khả năng là được, không có chuyện gì."