Người Què Cũng Bị Ta Lừa Tới Đứng Dậy

Chương 54: Chương 54: Cố diệp: LẠI ĐÂY, ĂN HIẾP TÔI NÈ!




Đỗ Gia Nặc đeo ba lô, đúng hẹn đến ngôi trường đại học nổi tiếng thế giới Đế Đô, sau đó tìm được Thạch Oa Ngư theo lời Cố Diệp nói, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng bên trong bố trí rất lịch sự, tao nhã, đúng vào thời gian ăn trưa nên có không ít sinh viên, Đỗ Gia Nặc tìm một chỗ ngồi phía trong góc, đi ngang qua mấy bàn, đúng là có vài sinh viên nhìn cậu vì vẻ ngoài điển trai nhưng không ai nhận ra cậu.

Đợi hai phút, Cố Diệp đã đến nơi, không cần Đỗ Gia Nặc ra hiệu, cậu đi thẳng đến chỗ Đỗ Gia Nặc trong góc, lập tức tìm ra, cười tủm tỉm nói: “Ha~ Đợi lâu rồi.”

Mặt đối mặt nhìn gương mặt trẻ tuổi của Cố Diệp, Đỗ Gia Nặc sửng sốt, sau đó cười khổ một cái, “Chào cậu.”

Cố Diệp ngồi đối diện với cậu với cậu ta, “Thoạt nhìn tôi không giống người biết đoán mệnh, bây giờ cậu hối hận, tôi có thể trả tiền xe cho cậu.”

Đỗ Gia Nặc qua một cái liếc mắt đã bị người ta nhìn thấy hết, ngượng ngùng cười, “Không, tôi cũng đến đây rồi, tôi muốn đánh cược một phen, dù sao đã đến bước đường này rồi.”

“Được,“ Cố Diệp nhìn tướng mạo Đỗ Gia Nặc lần nữa, chưa từng làm tiểu phẫu, cũng không có make up, trước tiên thì không có vấn đề gì, “Đây là 50 vạn,“ Cố Diệp lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn ra, “Ngày này năm sau, nếu fans của cậu vượt qua 4000 vạn, nhớ trả tôi 500 vạn.”

Nghe được con số 4000 vạn, Đỗ Gia Nặc khiếp sợ tự nhéo tay mình, “Thật sự, tôi có năng lực trả lại số tiền này sao? Thật sự có thể có 4000 vạn fans sao?”

“Có.” Cố Diệp khẳng định: “Chỉ cần cậu không làm không phá không gây chuyện, chuyên tâm đóng phim, tác phẩm đầu tiên sẽ khiến cậu nổi nửa bầu trời. Bất quá, kịch bản một năm này phải cho tôi xem trước.”

Đỗ Gia Nặc cầm lấy thẻ, nghiêm túc nói: “Tôi nghe lời cậu.”

Cố Diệp chống cằm đánh giá cậu ta một chút, cười tủm tỉm nói: “Lại cho cậu một đề nghị, hai thàng này tránh xa chó một chút.”

“Chó?”

“Đúng vậy, chó thật, là chó chạy dưới đất, bốn chân, sủa gâu gâu ấy.”

Đỗ Gia Nặc dở khóc dở cười, “Tôi gặp hạn chó à? Bị chó cắn hả?”

Cố Diệp mỉm cười gật đầu.

“Ok, tôi nhớ rồi.”

Hai người ăn bữa cơm, Đỗ Gia Nặc cũng không muốn ở đây nữa, đặt một vé tàu hỏa cao tốc vào buổi tối, định sáng hôm sau sẽ tìm người đại diện chấm dứt hợp đồng.

Lúc ra về, Cố Diệp dặn dò nói: “Sau này có khả năng sẽ không thoải mái vậy nữa, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Đỗ Gia Nặc nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm.”

Người đại diện của Đỗ Gia Nặc, Hầu Thế Kỳ, là người đại diện có nhãn hiệu lâu đời của công ty Định Nam, đã từng nâng đỡ mấy nghệ sĩ nổi tiếng, hắn thích người ngọt ngào, biết việc, còn phải nghe lời, kêu các người đi hầu rượu thì các người phải vui phải thích, hầu hạ cho khách quý vui vẻ, hắn vui thì sẽ thương. Đỗ Gia Nặc đẹp trai, cũng trẻ tuổi, chỉ là không phối hợp với sắp xếp của hắn, đồng thời không có chỗ dựa cho nên vẫn luôn bị hắn bỏ xó, không muốn lăng xê mà bỏ thì tiếc.

Vừa nghe nói Đỗ Gia Nặc muốn đi, Hầu Thế Kỳ trực tiếp trở mặt, “Thứ ăn cây táo, rào cây sung! Mày còn muốn đi à? Ai chịu mày? Muốn kỹ thuật không có kỹ thuật, miệng thì không biết nói chuyện, hầu rượu cũng không biết làm, mày đi đâu để nổi được, mày nói tao nghe coi?”

Đỗ Gia Nặc sớm đã quen với mấy lời nhục mạ như vậy, mặt không đổi sắc nói: “Tôi chỉ là muốn đóng phim, thích ngành này, chuyện khác tôi không muốn tham dự. Cảm ơn sự chiếu cố của anh mấy năm nay, hẹn gặp lại!”

“Mày đi? Để tao xem thử mày đi thế nào? Mấy bộ mày diễn chưa bù tiền là may rồi, tiền hợp đồng mày đào đâu ra mà đền?” Hầu Thế Kỳ cười nhạo một cái, nhìn bóng dáng Đỗ Gia Nặc rời đi, vẻ mặt khinh thường, “Mày cút mẹ mày đi, mày không xéo tao cũng cho mày đóng băng!”

Đỗ Gia Nặc thong thả bước đi, lạnh lùng nói: “Vậy anh cứ chờ xem.”

Hầu Thế Kỳ đã nghĩ Đỗ Gia Nặc không đi được, trăm ngàn lần không ngờ tới, Đỗ Gia Nặc đã nộp đủ tiền đền bù hợp đồng, cùng ngày xách hành lý rời khỏi chung cư, sau khi tìm người nghe ngóng mới biết, Đỗ Gia Nực trực tiếp đến công ty truyền thông Ngọc Minh.

“Truyền thông Ngọc Minh đốt tiền à? Tên thiểu năng trí tuệ đó kéo qua làm gì? Phim không được mấy cái, đóng toàn quân chúng, kỹ thuật diễn cũng đéo có!” Hầu Thế Kỳ tức giận chửi thẳng, “Nó tuyệt đối không có đường ra!”

Tuy là chửi như thế nhưng trong lòng hắn cũng không yên, vì truyền thông Ngọc Minh nâng đỡ mấy người mới đều nổi hết, mấy tên diễn viên già vẫn luôn không nóng không lạnh giờ nổi ầm ầm, Đỗ Gia Nặc nghèo, năm mươi vạn tiền đền bù hợp đồng đối với người khác không đáng gì nhưng đối với gia đình nó mà nói chính là khổng lồ, bản thân nó không thể nào đào ra được năm mươi vạn đó, chỉ có thể là do truyền thông Ngọc Minnh đền giúp. Chẳng lẽ Đỗ Gia Nặc có kỹ thuật diễn thật à?

“Cái thằng thứ ba của Cố gia biết đoán mệnh đó à,“ Hầu Thế Kỳ cười lạnh, nheo mắt, “Chẳng lẽ nó tính ra được Đỗ Gia Nặc sẽ nổi à?”

Trợ lý lắc đầu, “Ai biết tên tiểu thiếu gia này nhìn người thế nào.”

“Nó muốn chạy, tao thả cho nó đi rồi, nếu nghệ sĩ trong tay tao muốn học theo nó, còn không phải đéo coi tao ra gì à?” Hiện tại, có rất nhiều người bên ngoài đang nói Định Nam vẫn luôn chèn ép những nghệ sĩ đó, không có bọn họ cơ hội thể hiện, bằng không họ đã nổi từ lâu rồi, rất nhiều diễn viên có khả nặng đang bị hợp đồng đè nặng, mặt ngoài không có gì nhưng trong lòng chắc chắn đã suy nghĩ đến việc bao giờ đi rồi. Hầu Thế Kỳ lạnh mặt, cười lạnh nói: “Muốn chạy à, đâu có dễ như vậy? Phòng làm việc đăng bài, Đỗ Gia Nặc bị đại gia bao dưỡng, bị khuyên giải nghệ. Vì làm trái hợp đồng với công ty nên nộp năm mươi vạn tiền vi phạm hợp đồng, đồng thời nhắc nhở những nghệ sĩ khác của phòng làm việc, cho họ lấy đó làm giới hạn. Không ai được làm chứng cho nó, không quan hệ không chỗ dựa, tao xem thử nó bay thế nào?”

Cùng ngày, tin tức này được truyền ra ngoài, cái tên Đỗ Gia Nặc liền nổi tiếng. Mọi người không ai biết cậu ta diễn bộ phim nào nhưng tai tiếng “tiểu minh tinh tuyến 18 bị phú đại gia bao dưỡng” lại vang xa. Một thằng con trai, không biết tiến thủ ngược lại bị đại gia bao nuôi, cư dân mạng đều vui vẻ, tới mắng cũng lười, chỉ gõ hai chữ: Ghê tởm!

Đỗ Gia Nặc còn chưa đến truyền thông Ngọc Minh đã bị tiếng xấu đồn khắp nơi, truyền thông Ngọc Minh vừa thấy điều này, người phụ trách ký hợp đồng liền do dự. Bản thân không có tiếng lại còn bị tin xấu bám lấy, loại người này quan trọng sao?

Mới vừa chạy ra khỏi cái công ty vô vọng kia, vất vả lắm mới thấy được hy vọng, Đỗ Gia Nặc nhìn tai tiếng này, cả người ngu đi. Cậu biết, mình không thể đi đơn giản vậy được, cậu hiểu Hầu Thế Kỳ này quá rõ, nghệ sĩ nào không nghe lời, hắn tình nguyện phá hết, cho nên cậu không chừa thời gian cho hắn ta cơ hội đã cuốn gói đi luôn trong ngày. Không ngờ, đối phương còn có chiêu này.

Cậu biết, sẽ không có ai làm chứng cho cậu, Trước khi không nói, bây giờ còn không có được cơ hội bàn hợp đồng, sợ về sau cậu có năng lực, muốn tẩy trắng bản thân cũng vô dụng, thời gian càng lâu, cậu càng không có cơ hội rửa oan. Sau này, mặc kệ cậu làm gì đều phải gánh vết nhơ này, Hầu Thế Kỳ đây là muốn giết một dọa trăm, bức cậu đi đến đường cùng.

Đỗ Gia Nặc xách ba lô, ngồi trên ghế nghỉ chân trong công viên, dựa đầu vào lưng ghế, mặt không cảm xúc nhìn trời sao mù mịt. Cậu cảm thấy nhân sinh của bản thân giống như bầu trời đêm mông lung này, không thoát khỏi khói mù. Giờ khắc này, Đỗ Gia Nặc thực sự từ bỏ, được Cố Diệp bật lên ngọn lửa hi vọng một lần nữa, giờ đã bị người ta đè tắt.

Nghề này quá mệt mỏi, cũng quá bẩn thỉu, cậu không có tâm cơ sâu như vậy, cậu chỉ muốn chăm chỉ đóng phim, sao lại khó thế này?

Tiếng chuông dồn dập vang lên rất lâu, Đỗ Gia Nặc mới bất lực nhìn thoáng qua, là mẹ gọi, Đỗ Gia Nặc do dự một lát, lựa chọn cúp điện thoại, cậu không biết giải thích với cha mẹ mình ra sao, so với việc làm cho họ lo lắng thì im lặng vẫn hơn.

Ngồi hơn một tiếng, người chạy bộ trong công viên cũng thưa dần, Đỗ Gia Nặc vẫn ngồi im như tượng ở đó, cậu không biết bản thân mình có thể đi đâu, có cảm giác cả thế giới to lớn này không có chỗ cho mình dung thân.

Lúc này, điện thoại vang lên, cậu cho rằng trong nhà gọi tới, chậm chạp không bắt máy, điện thoại vẫn chưa bỏ cuộc reo vang, cậu mệt mỏi cầm lên nhìn thoáng qua, lập tức đồng tử co rụt lại. Vậy mà là số điện thoại người đại diện cậu vừa lưu lúc sáng! Đỗ Gia Nặc khẩn trương bắt máy, lập tức nghe đối phương tức giận nói: “Sao không nghe điện thoại? Rớt vào bồn cầu à? Sáng mai 9 giờ đến tổng bộ công ty ký hợp đồng, công ty có chung cư cho nghe sĩ, đều là phòng đơn, cậu muốn ở thì có thể mang hành lý đến.”

“Tôi, còn đến được sao?” Đỗ Gia Nặc không thể tin được, nhìn điện thoại thêm một lần nữa, xác nhận bản thân không nhìn lầm.

“Đúng vậy, cậu không chú ý tình huống trên mạng à? Cậu phải cảm ơn cậu Ba, đại ân này phải nhớ kỹ.” Đối phương nói xong thì cúp điện thoại.

“Cậu Ba, là Cố Diệp à?” Đỗ Gia Nặc kích động lên Weibo, không rảnh lo xem có bao nhiêu người đang mắng cậu, trước tiên xem Weibo của Cố Diệp đã. Cố Diệp đã lâu không có cập nhật trạng thái mới nay đăng lên một cái: @Hầu Thế Kỳ, Ông nói đại gia bao nuôi Đỗ Gia Nặc là tôi à? Tiền vi phạm hợp đồng của cậu ta là tôi đưa, tôi tính cho cậu ta một quẻ, ngày này năm sau, ông tới xách giày cho cậu ta cũng đéo xứng đâu. Tôi đào góc tường nhà ông đấy, giỏi tới cắn tôi đi nè~

Đỗ Gia Nặc thấy những lời này, trước kia bị những người khác khuất nhục cậu chưa bao giờ khóc bây giờ nước mắt lại rơi xuống không ngừng, một tay cậu che mắt, ngẩng đầu lên, khóe miệng căng ra. Chưa từng nghĩ đến có một người như vậy, một người tin tưởng cậu vô điều kiện. Chưa từng nghĩ đến có người ngay lúc này đứng ra nói chuyện cho cậu. Rốt cuộc Cố Diệp vì sao lại tin tưởng cậu như vậy, là do xem mệnh hư vô mờ mịt đó sao?

Động thái của Cố Diệp vừa công bố, trên mạng có không ít người khiếp sợ, không người nào tin Cố Diệp có thể bao dưỡng Đỗ Gia Nặc. Cố Diệp mới bao lớn, gia phong Cố gia vẫn luôn rất nghiêm khắc, Cố Đức Thành lại lấy danh xưng “Chính phái nghiêm túc”, lúc phóng viên phỏng vấn nói đùa mấy câu đều khiến ông không vui, Cố Diệp dám làm như vậy, ba cậu ta không đập chết à?

Cố Diệp ngoại trừ học giỏi thì chính là biết đoán mệnh, xem ý tứ này là đoán chắc tương lai Đỗ Gia Nặc có thể nổi sao? Người sáng suốt đều hiểu rõ, đây là Hầu Thế Kỳ bất mãn Đỗ Gia Nặc đi ăn máng khác, nhân lúc cậu ra không nổi muốn trực tiếp hủy hoại.

Hầu Thế Kỳ không ngờ Cố Diệp sẽ nói giúp Đỗ Gia Nặc, chuyện này khác gì chỉ thẳng vào mũi hắn mà chửi? Mặt Hầu Thế Kỳ âm trầm, suy nghĩ một hồi cũng chưa nghĩ ra được nên đáp lại thế nào, cứng qua thì hắn không đủ can đảm, sau lưng Cố Diệp không chỉ có Ông chủ lớn Cố Lâm của giới giải trí mà còn có “Cố ba ba” nữa. Không cứng thì có vẻ như là hắn cam chịu, sau này làm thế nào đây?

Lúc hắn ta đang do dự, Cố Diệp lại đăng tiếp: @Hầu Thế Kỳ, tôi không chỉ đào Đỗ Gia Kỳ của công ty ông mà Chu La Xuân, Tỉnh Tinh Thuần, Phí Chí Đồng, Thiệu Mãnh Thấm, Mai Mỹ, Giản Văn Văn cũng là tôi cho người đào, ông đừng có lựa thằng nhóc khờ mà ăn hiếp, lại đây, ăn hiếp tôi nè!

Hầu Thế Kỳ suýt chút nữa tức đến tắt thở, “Sao có người ức hiếp người ta tới vậy hả?!”

Không chỉ có Hầu Thế Kỳ tức giận, vài người đại diện ở Định Nam cũng thiếu chút nữa bị mấy lời này làm cho tức chết, mấy người này bây giờ đều bị truyền thông Ngọc Minh đào đi rồi, nổi tiếng rất nhanh, đều trở thành cây rụng tiền cả! Nếu còn ở trong tay bọn họ, có thể kiếm được bao nhiêu tiền hả? Bị Cố Diệp chọn đi hết rồi!

Netizens phát sốt: Đậu mớ! Cố Diệp thật sự là đại sư đó! Đều tính trước hết rồi!

Mấy người này lúc còn ở giải trí Định Nam không thấy bóng dáng đâu, tới thông cáo còn không có, qua truyền thông Ngọc Minh chỉ cần một bộ đã nổi, là có kỹ thuật diễn thật chứ đùa!

Bọn họ có kỹ năng, cấp cao của giải trí Định Nam có tật về mắt hết dồi! Chu La Xuân bị chèn ép thảm ghê, lúc đi thảm đỏ mặc quần áo xin còn không cho cắt mác, khiến anh ấy thành trò cười cho cả sự kiện, Chu La Xuân là một cậu trai kiên cường, lúc đóng phim té gãy chân còn không khóc nhưng lúc ra khỏi hội trường lại sụp đổ, tựa đầu vào tường khóc dữ dội, hình ảnh đó làm tôi muốn nát tim. Tôi ở đây thay anh Chu quỳ tạ Cố Diệp đại sư đã cho ấy cơ hội trọng sinh!

Cảm tạ Cố đại sư đã chọn nữ thần của em! Bộ phim truyền hình máu chó ngày trước lúc không có ai chịu trận nên kéo Văn Văn của em ra làm bia đỡ đạn, sau đó ratings lại thấp kinh khủng, không biết tên thiểu năng trí tuệ nào nói là do trên khóe miệng của Văn Văn có một nốt ruồi, phá vận may của tên kia khiến cho công ty đóng băng chị ấy một năm! Bộ làm vậy rồi tốt lên hả?

Giải trí Định Nam quả thật không ra gì, nhiều người có kỹ thuật diễn như vậy mà đại diện không chịu push, toàn đi push mấy cái bình hoa.

Nói như vậy, Đỗ Gia Nặc là do có tiềm lực nên mới bị Cố Diệp đào đi à?

Anh giai tiền đồ vô lượng, bắt ghế ngồi chờ tin lành nha!

Đỗ Gia Nặc cố lên, Cố đại sư thật sự xem trọng cậu đó, hy vọng cậu có thể giống như vài vị trước đó, nhanh chóng nổi tiếng, tin Cố đại sư đi! Cậu có thể nổi tiếng!

..............

Đỗ Gia Nặc ngồi trên ghế công viên, gió thổi lạnh, vẫn luôn lướt đọc bình luajan, nhìn người khác cổ vũ mình, một người lại một người, không ngăn được nước mắt. Rất nhiều lần cậu muốn gọi điện thoại, nhắn tin cho Cố Diệp nhưng lại không biết nói gì, phần ân tình này quá lớn, không ngôn ngữ nào thể hiện được.

Cho đến nửa đêm về sáng, Đỗ Gia Nặc mới gom đủ dũng khí gửi tin nhắn cho Cố Diệp, chỉ một câu: Từ nay về sau tôi không sợ gì nữa.

- ----

Tin tức trên mạng truyền càng ngày càng xa, mấy nghệ sĩ bị điểm danh cũng đã nhận được tin tức, quay sang hỏi người đại diện của mình, “Cố tam thiếu tính cho tôi thật sao?”

Chuyện này, mấy người đại diện đều dở khóc dở cười, “Cậu ấy vẽ hai vòng trên đầu các cô cậu, nói đào qua đây, ông chủ chúng ta lại là đệ khống nên phái người đào mọi người qua.”

Tuy rằng chuyện này giống như nói đùa nhưng mấy nghệ sĩ này vẫn luôn khiếp sợ, trong lòng cảm kích Cố Diệp vô bờ bến. Nếu không phải bị đào đến truyền thông Ngọc Minh, bọn họ có khả năng vẫn còn là quần chúng. Thời điểm khó khăn nhất kéo bọn họ một cái, so với dệt hoa trên gấm lúc nổi tiếng còn quý hơn nhiều. Vốn dĩ vài người quen biết nhau, sau khi thương lượng, tất cả đều share Weibo đó của Cố Diệp: Cảm ơn tiểu vương gia Cố Diệp thưởng thức, mặc kệ sau này truyền thông Ngọc Minh sẽ phát triển ra sau, tôi vẫn xin cùng thuyền vượt qua giông bão. Ngọc Minh không rời, tôi sẽ không bỏ.

Nhân dịp này thổ lộ với công ty đã nâng đỡ họ nổi tiếng một phen, Cố Diệp không thấy được bọn họ share, cà khịa xong Hầu Thế Kỳ Thì đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, cầm điện thoại thì thấy có vô số tin nhắn WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Đỗ Gia Nặc, Cố Diệp mỉm cười rep một câu: Cố lên! Ông trời rất thích người nỗ lực.

Sự thật chứng minh, ánh mắt của Cố Diệp không sai!

Đỗ Gia Nặc đúng là đã tranh đua, cũng rất nỗ lực, tháng thứ nhất khi ký hợp đồng với công ty cậu chuyên tâm huấn luyện chuyên nghiệm, phái đến tháng thứ hai mới có một cơ hội casting. Dựa vào thực lực của chính mình, cướp được vai nam hai của một tác phẩm võ hiệp huyền huyễn được đầu tư lớn của đạo diễn nổi tiếng. Nhân vật này phong lưu tiêu sái, hồng nhan tri kỷ biến thiên hạ, cuối cùng lại vì bình yên của thiên hạ hiến tế mạng mình, có rất nhiều fan nguyên tác. Thời điểm ấy trong nguyên tác có không ít người bị ngược khóc muốn chọi trứng thúi tác giả. Lúc hình ảnh Đỗ Gia Nặc đi casting bị leak ra, ngoại hình soái khí cùng với ánh mắt phong lưu làm đảo điên không ít fan nguyên tác, trong ngày, Weibo của cậu tăng thêm mười mấy vạn fans.

Không phải tiểu thịt tươi nào cũng có ma lực như vậy, còn chưa chính thức khai máy, chỉ có mấy tấm ảnh là đã có thế hút fan rồi. Nghĩ đến lời nói trước đó của Cố Diệp, không ít nghệ sĩ động tâm, muốn tìm Cố Diệp tính toán tiền đồ cho mình.

Trong nhất thời, mục tin nhắn của Cố Diệp bị oanh tạc, do được mấy thần tượng lưu lượng theo dõi nên fans của cậu đã tăng lên hơn hai trăm vạn rồi.

Nhưng mà, Cố Diệp ba ngày mới online, người xin cậu tính một quẻ xếp hàng dài hằng ha sa số, muốn tìm quan hệ cũng không có cửa luôn.

Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, Cố đại sư mà ngoại giới truy lùng không ra đang mặc áo lông trắng, quần jean xanh, bên ngoài khoác thêm một cái áo gió màu xám, ưu nhã ngồi trên ghế đã trong rừng trúc ở trường học, trước mặt để một cái giá, đang vẽ hoàng hôn màu cam chiếu lên rừng trúc.

Có mấy đàn chị đi ngang qua, tò mò dừng lại, không e dè tìm góc đẹp để chụp cậu. Sống ở cái đại học này bốn năm rồi, nhóm các chị ít nhiều gì cũng có thay đổi, lúc năm nhất đối diện với người ta theo đuổi chắc chắn là “Đàn anh, xin lỗi nha.” Năm hai, “Đàn anh, em không hẹn hò đâu.” Năm ba, “Ú là la, thằng bé này đẹp zai ghê!” Năm tư: “Đàn em đừng trốn mà! Tâm sự với nhau chút đi!”

Mấy đàn chị chụp xong liền đi đến bên cạnh Cố Diệp, thoải mái hào phóng hói: “Đàn em, có thể thêm bạn được không”

Cố Diệp dừng bút một lát, mỉm cười nói: “Xin lỗi nha chị, em không có mang di động theo.”

Đàn chị cũng không giận, chọc cậu, “Thôi, có cái cớ này cậu xài nửa năm rồi, cậu đổi câu khác cho tôi xem nào.”

Cố Diệp dỏ khóc dở cười, đúng là nên đổi cái khác thật, không còn ai tin nữa.

“Á? Em vẽ chị gái hồng y này siêu đẹp luôn! Có người mẫu à? Hay đang tưởng tượng?” Một đàn chị chỉ vào mỹ nhân mặc quần áo cổ trang trên bước họa của Cố Diệp, bị shock nhan sắc rồi.

Cố Diệp nhìn bóng ma đang đứng trong rừng trúc, mỹ nhân hồng y đang múa, ôn hòa nói: “Dạ có người mẫu.”

“Wow! Đỉnh ghê! Là bạn gái em sao?”

Cố Diệp lắc đầu, “Không phải, chị ấy giống như chị gái em vậy đó.”

“À, vậy chị yên tâm rồi, cậu vẫn còn FA.” Mấy đàn chị vỗ bả vai Cố Diệp, “Tụi chị đi học đây, cậu nhớ đổi lý do cự tuyệt thêm bạn đi nha!”

Cố Diệp dở khóc dỏ cười vẫy tay tạm biệt, đến khi bọn đi đi mất, Cố Diệp gửi cho Triệu Bằng Vũ một tin nhắn.

Không lâu sau, Triệu Bằng Vũ gửi tin nhắn thoại lại mắng cậu: “Đồ làm biếng nhớt thây! Chờ đó! Bố mua cho mày! Hồng trà Mizone như cũ à?”

Hạ Tường nghe được câu này, nhăn mày, “Bằng Vũ, ông đừng có xưng bố với Cố Diệp nữa.”

Triệu Bằng Vũ không để ý đến lời cậu nói: “Nó ngày nào cũng xưng ba tôi đấy, vẽ có bức tranh còn đòi trả công, bắt bố đưa nước cho mày!”

Khóe miệng Hạ Tường động đậy, “Tôi sợ sau này ông giảm thọ.”

Triệu Bằng Vũ không hiểu tại sao, “Hả?”

Hạ Tường do dự một lát, “Không có gì, chỉ nói vậy thôi.”

“Hắt xì!” Một cơn gió lạnh thổi qua, Cố Diệp hắt xì một cái, bất mãn cầm di động, “Triệu Bằng Vũ, mày chửi tao à?”

Triệu Bằng Vũ: Mày còn là người hả?

Cố Diệp bĩu môi, cười ha hả hai tiếng, đúng là tên này chửi cậu, cái thằng mất dại này!

Lúc này, thư ký của Cố Lâm gửi một tin nhắn: Cậu Ba, tôi có một người bạn, là đại diện của ảnh hậu Đường Tĩnh Nghị. Gần đây Đường Tĩnh Nghị hình như gặp chuyện gì đó, anh ấy muốn nhờ cậu tính giúp cho một quẻ, cậu có rảnh không? . Truyện Dị Năng

Cố Diệp trả lời: Tiền vào túi rồi, tôi rảnh thôi.

Thư ký Dương: Vậy cậu xem thử tối mai cậu có thời gian không? Bọn họ sẽ đến gặp cậu.

Cố Diệp: Đến đây đi, tối thứ bảy tôi không có tiết tự học.

- --------------

Tối thứ bảy, Cố Diệp ở nhà chờ bạn của thư lý Dương là Tạ Nhân đến, còn có cả ảnh hậu Đường Tĩnh Nghị bịt kín y chang cái bánh chương, cô mặc áo khoác, đeo khẩu trang đen, kính đen, mặc còn nhiều hơn người bình thường không ít, mặc áo khoác mùa đông, rồi cả thêm cả áo lông vũ, đi đằng sau Tạ Nhân vào, cô kéo khẩu trang lộ ra gương mặt ôm yếu, mệt mỏi nói: “Cậu Ba, chào cậu, tôi là Đường Tĩnh Nghị.”

Cố Diệp nhìn hơi thở trên người cô, nhàn nhạt nói: “Gọi Cố đại sư đi, lúc tôi làm chuyện này không muốn quan hệ với anh tôi, thoạt nhìn tin nhần cô không tốt lắm.”

“Đúng vậy, đã mấy ngày không ngủ ngon rồi.” So với sự cuồng nhiệt khi người khác gặp cô, người trẻ tuổi đối diện ôm một con búp bê tinh xảo, thái độ không nói không lạnh, sự tương phản như vậy làm cho Đường Tĩnh Nghị không kiềm được đánh giá Cố Diệp một chút, giống như con búp bê trong ngực, khuôn mặt tinh xảo, cũng quá trẻ, hoàn toàn bất đồng với các đại sư từng gặp lúc trước.

Cố Diệp đóng cửa, mời bọn họ ngồi ở phòng khách, “Cô Đường, cô có thể tháo kính râm xuống được không?”

Đường Tĩnh Nghị gật đầu, tháo mắt kinh xuống, “Xin lỗi, thói quen.”

Trước khi đến, Cố Diệp đã cố ý dặn dò cố gắng đừng trang điểm, cho dù như vậy, Đường Tĩnh Nghị vẫn xinh đẹp như cũ. Khuôn mặt tiều tụy tái nhợt khó dấu được nét tuyệt sắc phong hoa, ngược lại thêm vài phần hương vị nhu nhược đáng thương, đa phần đàn ông sẽ có lòng thương tiếc. Đáng tiếc, sau khi Cố Diệp nhìn, sắc mặt lại là lạnh lùng.

Làn da trắng bệch không có khí tức người sống, sát khí nồng đậm ở giữa mày, hèn gì lại sợ lạnh như thế. Đối phương cắn môi, thoạt nhìn rất đáng thương nhưng khí tràng bén nhọn khắc nghiệt lại hướng vào mặt.

Người đại diện Tạ Nhân lo lắng hỏi: “Cố đại sư, có thể nhìn ra điều gì sao?”

Cố Diệp cười nhạt một tiếng, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Đã làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi? Nói chút nghe thử nào.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt hai người nháy mắt thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.