Vào ngày sinh nhật Cố Đức Thành, ông trực tiếp bao hết một hội sở thương vụ cao cấp mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Sinh thật 60 tuổi, nói lớn không lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Thế hệ trước của Cố gia đã qua đời hết hồi mười mấy năm trước, Cố Đức Thành được xem như có bối phận cao nhất Cố gia, làm đại thọ cũng không quá. Ông có hai người em họ, lúc còn trẻ quan hệ không tốt, ngày thường cũng không mấy liên hệ, bất quá khi nghe được tin tức đều cử con cái tham dự, ra vẻ bên ngoài.
Anh cả thông cảm với Cố Đức Thành, cha ở tuổi này rồi, đám em út nói gì cũng không chịu giúp đỡ, làm ảnh lớn chỉ có thể gánh hết trách nhiệm, chuẩn bị dời công ty về quốc nội, giúp đỡ cha. Cố Đức Thành vui vẻ, cảm thấy chính mình đã về hưu, mỗi ngày thong thả đi đánh golf, dẫn Cố Sâm đi làm quen với bạn bè trong giới làm ăn.
"Anh không thay ba đâu, toàn mấy ông già, không vui gì hết." Cố Lâm nghếch cằm, khóe miệng cong lên một nụ cười trêu chọc, đôi mắt xinh đẹp híp lại, đứng một bên xem náo nhiệt.
Động tác của Cố Diệp không khác Cố Lâm là mấy, hai anh em hiểu nhau, nhìn bộ dáng bận rộn của anh cả, lén cười trộm, "Anh cả thì được, anh cả nghiêm túc lên có thể đấu với bọn họ."
Cố Sâm bưng chén rượu đứng một bên nghe rõ ràng lời đối thoại của hai anh em, ông anh cả không nề hà trừng mắt liếc hai đứa em mình một cái, đặc biệt là Cố Lâm, ánh mắt cảnh cáo anh nhanh vào hỗ trợ, đừng trốn tránh như mấy đứa con nít nữa.
Cố Lâm cầm ly nước trái cây, chạm ly với Cố Diệp, giả vờ như không hiểu, chọc anh cả tức điên lên.
Buổi tiệc sinh nhật này, nhân vật nổi tiếng của các giới đều tụ tập, không chỉ có các đại tiểu thư nhà giàu có mà còn có minh tinh tai to mặt lớn tham dự, Cố Diệp nhìn mấy cô gái trẻ tuổi ở đây đều vô tình lẫn cố ý quét ánh mặt về hai ông anh, nhỏ giọng hỏi Cố Lâm: "Anh, mấy bà chị kia đều nhìn hai anh đó, hôm nay chắc chắn không phải đơn giản là tham gia tiệc sinh nhật đâu, có khi nào ba sắp xếp liên hôn cho hai anh hông?"
Cố Lâm ghét bỏ nói: "Tại sao không liên hôn cho em?"
Cố Diệp vui vẻ, "Bởi vì em không ngoan, em là đứa không nghe lời nhất."
Cố Lâm nhướng mày, "Hai anh đây nghe sao?"
Nói xong hai ông anh tập thể nhìn về phía thằng tư, sau đó liếc nhau, vui vẻ, không nói cũng hiểu, có gì thì đem thằng tư ra bán. Tuy rằng không thể đem nó bán đi thật nhưng ngẫm lại chỉ số thông minh của thằng cu này, bị bán còn giúp bọn họ đếm tiền, nghĩ đã thấy vui vẻ rồi.
Lúc này, đại sảnh ồn ào trong nháy mắt đột nhiên an tĩnh, Cố Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngữ điệu bỗng trở nên không đạm không bạc, "Úc Trạch đến."
Ánh mắt Cố Diệp sáng lên, "Ở đâu ở đâu ở đâu vậy?"
Đứng ở cửa là Úc Trạch đến một mình, cả người là bộ tây trang cắt may vừa vặn, đem dáng người cao gầy càng thêm đĩnh bạc, gương mặt tuấn mỹ không khác ngày thường, cho dù bị người khác vây quanh vẫn ít nói ít cười như cũ, chỉ lễ phép gật đầu, không mất lễ cũng không thân thiện. Anh vừa đến, như hạc trong bầy gà tồn tại trong đám giàu có, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, trở thành tiêu điểm toàn sảnh.
Cố Diệp chống cằm, nheo mắt, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật Úc Trạch, cảm thán một câu: "Quá đẹp trai!"
Cố Lâm im lặng đánh giá biểu tình của Cố Diệp một chút, "Thưởng thức anh ta như vậy sao?"
Cố Diệp dùng sức gật đầu, "Trên người Úc Trạch đều là ưu điểm, cao ráo, đẹp trai, năng lực mạnh, tu dưỡng tốt, nhân tính cũng tốt, còn thường xuyên làm từ thiện không màng danh tiếng, nhìn thế nào cũng thấy ngầu."
Khóe miệng Cố Lâm méo một cái, thanh âm trầm xuống, chỉ vào một cô gái mặc váy hồng nhạt hỏi: "Cô gái kia khó nhìn sao? Tuổi cũng xấp xỉ nhau, cũng môn đăng hộ đối."
Cố Diệp nhìn cẩn thận, lắc đầu, "Anh không cảm thấy Úc Trạch ngũ quan tinh xảo, đẹp hơn cô ta luôn hả?"
Cố Lâm buông ly xuống, đổi thành rượu, "Em nói Úc Trạch đẹp, chắc chắn không?"
Cố Diệp sợ bị hiểu lầm là mình nông cạn, gấp gáp giải thích: "Mọi phương diện đều rất ưu tú, đẹp chỉ là một trong đấy thôi, anh xem, nói chuyện với ba mình lập tức không cao lãnh nữa, còn rất lễ phép."
Không biết vì lý do gì, nghe cậu giải thích như vậy, sắc mặt anh hai càng khó nhìn hơn, "Mày......mày ngồi yên ở đây cho anh, không được chạy lung tung." Nói xong liền cầm ly rượu bước xuống lầu.
Vẻ mặt Cố Diệp ngơ ngác, bộ cậu nói sai gì hả? Đừng có ỷ lớn hơn mấy tuổi rồi ăn hiếp người ta nhen!
Cố Đức Thành thấy Úc Trạch tự nhiên vui vẻ, hơn nữa Cố Sâm lại là bạn học với Úc Trạch, lúc còn đi học quan hệ cũng không tồi, sau này còn hy vọng hai người giao tiếp, giúp đỡ nhau nhiều hơn nên lôi kéo Úc Trạch nói chuyện. Rất vất vả mới chờ đến úc Cố Đức Thành rời đi, Úc Trạch lại bị người khác vây quanh, không ít phú hào đem con gái đến chào hỏi, mục đích thì không cần hỏi cũng biết. Vẫn không thấy Cố Diệp đâu còn bị bu đen bu đỏ, sắc mặt Úc Trạch càng ngày càng lạnh, trong mắt không có chút độ ấm.
Cố Lâm bưng ly rượu, cười tủm tỉm đi đến cạnh Úc Trạch, cười nói: "Biểu tình này của Úc tổng hù không ít con gái nhà người ta rồi."
Úc Trạch đơ mặt nhìn con hổ mặt cười này, nhàn nhạt nói: "Ừa."
Tay Cố Lâm bưng ly rượu run run, trăm ngàn lần không ngờ tới, Úc Trạch đáp lại một chữ 'ừa', có cảm giác như đấm vào bông, không có chỗ dùng sức.
Cố Lâm chạm ly Úc Trạch, mỉm cười hỏi: "Có phải Úc tổng đang tìm người không?"
Ánh mắt Úc Trạch hơi tối sầm lại, không che không giấu, "Tôi tìm Cố Diệp."
Cố Lâm bĩu bĩu môi, ánh mắt hơi lạnh, "Anh đúng là không giấu diếm gì cả."
Úc Trạch không đạm không bạc nói: "Cần phải giấu sao?"
"Không sợ nó biết sao? Rồi xa lánh anh?"
Úc Trạch nhìn thấy Cố Diệp xuống lầu, rốt cuộc trong mắt đã có độ ấm, anh cũng không cố tình hạ giọng, không nhanh không chậm nói: "Em ấy sẽ không để ý người khác nói như thế nào, tôi phải cảm ơn cậu đã nói cho em ấy trước, đỡ cho việc em ấy luôn không hiểu."
"Ha ha." Sắc mặt Cố Lâm không thay đổi nhưng trong lòng đã đổi tám lần rồi. Nhìn nhiều mấy chuyện tình cảm hỗn loạn trong giới nghệ sĩ nên lúc thấy ánh mắt của Úc Trạch nhìn Cố Diệp, Cố Lâm đã tìm ra được manh mối, không ngờ Úc Trạch lại nói huỵt toẹt ra như thế, trực tiếp thừa nhận ý nghĩ của mình, "Nó mới 19 tuổi, Úc tổng nghiêm túc à?"
Khóe miệng Úc Trạch nhấp nháy, "Tôi chờ em ấy bốn năm thì có là gì? Thật lòng hay không, tự em ấy phán đoán được."
Cố Lâm nhịn không được thay đổi sắc mặt, "Chờ nó đến tuổi phán đoán được thì đã bị anh bắt cóc rồi, nội tâm nó bây giờ được mấy tuổi? Nó có nhân sinh của nó, nó muốn cưới vợ sinh con, đạo lý này không cần tôi nói Úc tổng cũng đã rõ, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn nó bị người ta phê bình sao?"
Úc Trạch cười khẽ một tiếng, thong thả ung dung nói: "Tôi không cản được miệng đời nhưng tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không một câu nào em ấy không thích có thể truyền đến tai, so với việc em ấy phải che chở người phụ nữ khác cả đời, không bằng vui vẻ để tôi bảo vệ cả đời."
Cố Lâm bị sự bá đạo của Úc Trạch chọc cười, "Tư thái này của anh, nó từng thấy chưa?"
Úc Trạch mỉm cười chạm vào ly Cố Lâm, động tác ưu nhã, thậm trí trên mặt còn treo nụ cười nhạt người khác khó có thể nhìn thấy, anh gằn từng chữ một nói: "Em ấy không cần thấy."
Cố Lâm bị chọc tức tới cứng họng, ánh mắt nhìn Úc Trạch giống như nhìn tên dụ dỗ con cái nhà lành phạm pháp! Rốt cuộc tới trình độ nào nhỉ? Lúc này còn dám bá đạo lật bài ngửa với người làm anh trai như anh?
Lúc này Úc Trạch đi tới, nhìn đôi mắt mỉm cười của Úc Trạch, vui vẻ chạy qua, "Hai người nói gì vậy? Sao vui thế?"
"Ha ha!" Cố Lâm cười lạnh, "Bạn nhỏ quá ngây thơ rồi, trên mặt người lớn có đôi khi cười không phải là cười, em phải phân biệt được."
Cố Diệp có cảm giác vi diệu, khí tràng giữa hai người không đúng lắm, sáng suốt may mồm lại, khó hiểu nhìn ngó.
Lúc này, có người đến nói với Cố Lâm, "Cậu hai, bánh kem tới rồi, ngoài ra có một vài chi tiết sắp xếp nhờ ngài xác nhận lại."
Cố Lâm tức giận nhéo mặt Cố Diệp một cái, i
"Ui da!" Cố Diệp vô tội bụm mặt, bị niết đau, vẻ mặt câm nín nhìn anh cậu tức giận đi xa, "Anh ấy uống lộn thuốc hả?!"
Úc Trạch nhăn mày, hơi cuối đầu, nhìn mặt Cố Diệp bị niết đỏ, tay vươn đến giữa không trung, lại buông xuống.
Cố Diệp dở khóc dở cười bụm mặt, oan ức quá chời, "Nhân loại, đúng là hỉ nộ vô thường!"
Úc Trạch vẫn không nhịn được, lấy thân thể ngăn trở tầm mắt người khác, ngón cái đặt trên mặt Cố Diệp, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, há miệng thở dốc, lời an ủi đến cuối cùng chỉ còn lại một chữ, "Ừ."
"Phụt!" Cố Diệp bị chọc cười, nhìn thấy có người muốn bu lại, kéo Úc Trạch chạy đi, "Đi đi đi, ở đây quá nhiều người, nói chuyện không tiện, tôi tìm được một góc yên tĩnh, không có người quấy rầy."
Cố Lâm vội vã quay về, phát hiện Cố Diệp và Úc Trạch đã mất tăm, Cố Lâm tìm khắp hội trường lôi Cố Dương ra, "Anh ba chú đâu?"
Cố Dương ngơ ngác, "Em không thấy."
Khóe miệng Cố Lâm giật giật, muốn đập thằng cu này, "Đi tìm!"
"Dạ." Cố Dương gãi đầu, không biết tại sao anh hai lại tức giận, nhóc cũng không dám hỏi, tung tăng đi tìm. Nửa đường gặp được thằng bạn, quay đầu đã quên mất tiêu nhiệm vụ rồi.
Trong một góc không ai quấy rầy, Úc Trạch hỏi Cố Diệp bên cạnh, "Tiệc trà cậu có đi không?"
"Tiệc trà nào?" Cố Diệp buồn bực hỏi: "Năm nào lão gia tử cũng làm vậy, cụ thể là muốn làm gì?"
Úc Trạch mệt mỏi nói: "Sửa mệnh cho tôi."
Cố Diệp lắc đầu, khẳng định nói: "Không đổi được, lão gia tử cũng không cần nhọc công nữa đâu."
"Vì sao?"
"Tử khí trên người anh nặng như vậy, ai đụng tới anh thì người đó xui xẻo, sửa mệnh cho anh chính là tự tử đó, chết cũng không đổi được, chết chắc luôn."
Úc Trạch nghiêm túc hỏi: "Năm nay hẳn là năm cuối cùng, sang năm ông ấy sẽ không tìm người tính nữa."
Cố Diệp nghiêng đầu, có chút không hiểu, lão gia tử cũng không phải là người dễ dàng buông xuôi như vậy.
Úc Trạch nhìn vào mắt Cố Diệp, "Tôi sẽ cho ông ấy biết, tìm cũng vô dụng thôi."
Cố Diệp gật đầu, vỗ vỗ bả vai Úc Trạch, "Anh vất vả rồi, tôi chắc là đi đó, đáp ứng với Úc lão rồi, không để ông ấy buồn đâu."
"Hôm ấy tôi đón cậu."
"Tôi tự đi được."
"Tôi đón cậu."
Cố Diệp cười, "Cũng được."
Lần đầu tiên Cố Diệp có cảm giác rằng quan hệ với Úc Trạch thật vi diệu, không giống như bạn bè, nhìn vào, Úc Trạch lớn hơn cậu 7 tuổi, cậu mới chập chững làm sinh viên, Úc Trạch đã dựng thành công công ty rồi. Kỳ lạ chính là mỗi lần hai người nói chuyện phiếm vô cùng hợp nhau.
Hai người anh một câu, tôi một câu, nói chuyện rất lâu cho đến khi Cố Sâm vô tình phát hiện được họ, bưng ly rượu bước đến, buồn bực nói: "Hai người vậy mà lại nói chuyện hợp ý tới vậy à?"
Úc Trạch mỉm cười giơ chén rượu lên, chạm nhẹ với Cố Sâm, cũng không giải thích gì.
"Sau khi tốt nghiệp thì không có thời gian ngồi bên nhau nói chuyện phiếm như vậy nữa," Cố Sâm cười nói: "Tôi về nước rồi, thường xuyên gặp nhau đi."
Sắc mặt Úc Trạch ôn hòa, "Tùy thời phụng bồi."
"A, lão gia tử lại tìm tôi rồi," Cố Sâm vỗ vai Cố Diệp giống như dỗ con nít, "Tôi xuống xem đã, bé ba nói chuyện với anh Úc Trạch đi, đừng uống rượu nha."
Khóe miệng Cố Diệp giật giật, Úc Trạch là bạn học của anh cả, kêu anh cũng chẳng là gì nhưng cậu lại là bạn học của Triệu Bằng Vũ mà Triệu Bằng Vũ là cháu của Úc Trạch, bối phận này quá rắc rối, không thể trình bày.
Cố Diệp hỏi Triệu Bằng Vũ: Nếu tao kêu cậu mày bằng anh, mày có đập tao hông?
Triệu Bằng Vũ: Đập!!!
Cố Diệp gật gật đầu, ngón tay đặt trên "Chạm để nói chuyện", cười tủm tỉm nhìn Úc Trạch, "Anh Úc Trạch, có thể cho em xin một ly nước trái cây không?"
Úc Trạch ngẩn ra, cả người cứng đờ nhìn đôi mắt cười xấu xa của Cố Diệp, biểu tình phức tạp phản ứng lại, hỏi: "Cái này à?"
Cố Diệp nhận lấy, "Dạ, cảm ơn anh."
Úc Trạch cứng đờ nói: "Đừng ngại."
Cố Diệp uống nước trái cây, nhấc ngón tay lên, gửi đi, tưởng tượng đến biểu cảm muốn đánh mình mà đéo được của Triệu Bằng Vũ, Cố Diệp hạnh phúc nhét điện thoại vào túi, vui muốn chớt.
Lúc ăn cơm, Cố Diệp vốn định ngồi cạnh Úc Trạch nhưng giữa đường lại bị Cố Lâm xách đi mất, kẹp cậu vào giữa anh và Cố Dương. Người khác không thấy gì lạ, anh hai, anh ba, em tư, thứ tự này cũng không có bất thường. Khóe miệng Úc Trạch hơi cong, anh là khách quý, tự nhiên là được mời ngồi chung bàn với Cố Đức Thành, thế nên anh đang ngồi bên cạnh Cố Dương. Cố Đức Thành vừa thấy vị trí này, chỉ chỉ thằng con, "Thằng tư đổi chỗ với anh ba con đi, hai người họ nói chuyện cũng tiện hơn."
Mặt Cố Lâm lập tức xụ xuống, cả nhà này chỉ có mình tui sáng mắt hay sao hả?!
Kết thúc bữa trưa, Cố Diệp đưa Úc Trạch về, sau khi ngồi vào xe, Úc Trạch nghiêng đầu, ghé vào cửa sổ nói với Cố Diệp: "Liên hệ WeChat."
Cố Diệp gật đầu cười, "Được."
Sau khi về nhà, Cố Diệp nhìn bộ dáng Cố Lâm có chuyện muốn nói nhưng lại không nói nên lời, theo bản năng sờ mặt mình, xoa xoa.
Cố Lâm: "......."
- ------------
Buổi chiều lúc ở nhà, Cố Dương liền quấn lấy Cố Diệp: "Anh! Em nghe nói ngày mai mọi người muốn đến Hoan Nhạc đại thế giới phải hông? Dẫn em theo với!"
Cố Diệp nằm trên giường đọc sách, trả lời: "Cũng được, chú muốn chơi cái gì?"
"Chơi mấy trò kích thích ấy, thuyền hải tặc nè, thang máy ma quỷ, nhảy cực, tiến vào dòng nước xiết,.... Gì em cũng chơi được, em còn muốn đi nhà ma nữa!"
Cố Diệp lật sang trang mới, nhàn nhạt nói: "Đừng đi nhà ma, chú sợ tuột quần đó!"
Vẻ mặt Cố Dương cao ngạo, cực kỳ tự tin: "Thằng nào sợ làm chó!"
Cố Diệp thở dài, "Cũng được, hy vọng chú mày nói chuyện có xài não."
Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp liền dẫn Cố Dương ra ngoài, Cố Dương không não xông xông vào mấy trò chơi mạo hiểm kích thích giống như mấy đứa tăng động, điên đéo cản nổi. Nhưng mà, khúc cuối vào nhà ma, Cố Dương liền chết lặng, sợ hãi đu trên lưng Cố Diệp, được Cố Diệp lôi đi, nhắm mắt không dám nhìn, "Anh ơi! Đây là giả hết phải không anh?!"
Cố Diệp mệt mỏi nói: "Không phải mày nói mày gan lớn không sợ ma sợ quỷ sao? Cứ vậy nữa sao mai mốt anh dám dẫn mày đi theo hả? Đưa nào sợ là chó mà, chính mày nói đó."
"Anh......"
"Gì?"
"Gâu!"
Cố Diệp: "......"
"Anh ơi!"
"Nói!"
"Gâu gâu."
Cố Diệp tức giận bóp chặt mặt Cố Dương, "Nói nữa anh đánh chết mày!"
Nhìn biểu tình ủy khuất của Cố Dương, Cố Diệp lại nhéo thêm một cái lên mặt nhóc, tâm tình đột nhiên vui vẻ lên rất nhiều.
- -------------
Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, Úc Trạch đúng hẹn đến đón Cố Diệp, Cố Dương vừa thấy anh nhóc ra ngoài, lại muốn đi theo.
Khóe miệng Cố Diệp cong lên một nụ cười lanh, "Mày mà đi theo anh ra khỏi cửa thì anh bán mày qua biên giới liền."
Cố Dương uất ức ôm con chó, giờ đã to tổ bố, ngồi xổm trên cỏ, nhổ hai cọng cỏ nhét vào miệng nó, lẩm bẩm: "Anh không thể nào vì anh hai khi dễ mà khi dễ ngược lại em, ai quy định cứ nhỏ là phải bị ăn hiếp hả hả?"
Cố Diệp chà xát tay, nói xàm là nhéo nữa bây giờ!
Một giây sau, Cố Dương đã đàng hoàng trở lại, chờ Cố Diệp ra khỏi cửa, oán niệm nhéo mặt chó một trận, "Không cho đi thì không đi, dù sao anh cả ăn hiếp anh hai, anh hai ăn hiếp anh ba, anh ba ăn hiếp em út, em út chỉ có thể ăn hiếp mày thôi."
Sau khi lên xe, Úc Trạch nhìn sắc mặt Cố Diệp có vẻ lạ, quan tâm hỏi cậu.
"Không có gì đâu, dạy dỗ thằng cu mấy câu ấy mà." Cố Diệp cúi đầu, nhìn tay Úc Trạch đặt cạnh bên người mình, tức khắc bị hoảng sợ. Đại khái là trước được nhan sắc che, lại được tử khí chống phía sau thế nên cậu không phát hiện được trên ngón tay áp út của Úc Trạch có một sợi tơ hồng, đây là người có duyên xuất hiện rồi sao? Cơ mà một đầu khác nối ở đâu, Cố Diệp lại nhìn không thấy.
Úc Trạch nghi hoặc nhìn tay mình, "Làm sao vậy?"
Cố Diệp cười cười, "Người có duyên với anh xuất hiện rồi."
"Phải không?" Úc Trạch nhìn tay mình, lại nhìn Cố Diệp, "Còn cậu?"
Cố Diệp xấu hổ lắc đầu, "Nghề này của tôi không tự đoán mệnh cho mình được đâu, càng không soi được chính mình, dù đối phương đứng trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn ra được đối phương là người nào đâu."
Úc Trạch tiếc nuối nhìn tay mình, thâm ý nói: "Đáng tiếc."
Cố Diệp gật đầu, "Đúng vậy."
Thời điểm hai người đến, đã có không ít đại sư đang uống trà nói chuyện phiếm ở trong sân, bởi vì nhiều người nên Úc lão trực tiếp cho người mang bộ bàn ghế bằng gỗ đỏ ra giữa sân, trên bàn bày điểm tâm và trà, mái vòm bằng thủy tinh phía trên được đóng lại, mở máy điều hòa, không khí rất mát mẻ. Hai người bọn họ vừa đến, không ít đại sư nhìn qua, bầu không khí náo nhiệt đột nhiên trầm xuống, biểu tình cũng trở nên cổ quái.
Cố Diệp đứng ở cửa, đáy mắt hiện lên mấy phần bất đắc dĩ, trước kia cậu chính là như vậy, luôn bị người ta nhòm ngó, không ngờ đổi thân thể rồi, vẫn không chịu nổi người ta nhòm ngó.
Úc Trạch lạnh mặt, kéo Cố Diệp đi xuyên qua đám người, "Gặp mặt ba tôi xem như xong chuyện, không cần để ý đến ánh mắt bọn họ."
"Tôi cũng cảm thấy thế, hà tất phải lãng phí tâm tình lên đám người không quen biết phải không?" Cố Diệp nghênh ngang đi vào thư phòng của Úc lão, nhìn lão gia tử vậy mà lại đang viết chữ, mỉm cười hỏi: "Lão gia tử khỏe không ạ?"
"Tốt, tốt lắm!" Úc lão gia tử dừng bút, hòa ái hỏi: "Ba cậu có khỏe không?"
"Dạ cũng khỏe, từ lúc nhận được tranh chữ của ngài, ông tìm người lồng kính treo ở thư phòng, mỗi ngày phải cúng bái thật tốt, nhìn xong thân thể cũng cường tráng hơn, còn có thể làm thêm hai mươi năm nữa."
Cố Diệp nói mấy câu đã chọc được Úc lão vui vẻ, "Hôm nào có dịp mời ông ấy đến nhà tôi làm khách, ông ấy coi trọng bức nào thì cứ mang đi."
"Con thay ba cảm ơn ngài!" Cố Diệp cười, vừa thưởng thức tranh chữ của Úc lão, vừa hỏi: "Con không thấy Đường lão, dịp này sao ông ấy lại không tới nhỉ?"
Úc lão viết xong chữ còn lại, mỉm cười nói: "Ông Đường rời hội học rồi, những người này phần lớn thuộc Hội Huyền Thuật Học, ông ấy không muốn thấy bọn họ nên không tới."
Cố Diệp nhăn mày lại, "Rời khỏi rồi? Không phải Đường lão là người sáng lập đầu tiên của Hội Huyền Thuật Học sao? Đã lùi về sau rồi, sao lại còn rời đi nữa?"
"Vì cậu và sư huynh cậu nên trở mặt với đại đồ đệ." Úc lão không thèm để ý nói: "Rời đi cũng tốt, cái học hội này đã lệch khỏi quỹ đạo lúc thành lập rồi, Cảnh Liên Trung tham quyền, cái gì cũng muốn quản, lão Đường cũng muốn trục xuất nó khỏi sư môn luôn rồi."
Cố Diệp giật mình, "Vì con?"
"Cậu không cần suy nghĩ nhiều, không vì cậu thì sớm muộn gì cũng trở mặt, " Úc lão buông bút, "Tôi đã sớm nói với ông ta, học hội rác rưởi như vậy sớm muộn gì cũng toang thôi."
"Phụt!" Cố Diệp nhìn Úc Trạch không nhịn cười nỗi nữa, lão gia tử nhà anh teen vậy luôn hả? Mấy từ trend vậy cũng xài luôn.
Úc Trạch câm nín lắc đầu, không lời nào để nói.
Úc lão kéo góc áo Cố Diệp, híp mắt lại nhìn rất giống Úc Trạch, lén lút nói: "Cậu cố lên, kéo Cảnh Liên Trung xuống, cậu lên làm hội trưởng đi, tôi với lão Đường chống lưng cho."
Cố Diệp dở khóc dở cười, "Úc lão, ngài đừng chọc con nữa mà, con tự do quen rồi, sao làm được chức đó?"
"Bây giờ không muốn làm không có nghĩa là sau này không làm, đến lúc đó tôi với lão Đường đi kéo phiếu cho, cố lên!"
Cố Diệp cười gượng, "Cứ vậy đi, ngài cao hứng là tốt rồi."
Mắt nhìn đề tài càng ngày càng xa, Úc Trạch nhận ra Cố Diệp khó xử, kéo người đến cạnh mình, "Người thì ba cũng gặp rồi, con dẫn cậu ấy đi đây."
Úc lão bất mãn, "Con muốn dẫn đi chỗ nào? Ở đây còn chưa xong đâu."
Úc Trạch không dao động dẫn Cố Diệp đi, "Đem đi sửa mệnh cho con, mấy đại sư ở bên ngoài đó ba cứ từ từ hầu hạ đi."
"Á? Thằng nhóc này!" Úc lão tức giận dậm dậm chân, "Ba còn chưa nói xong đâu!"
Cố Diệp quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫy vẫy tay, an ủi nói: "Lần sau nói tiếp ạ."
Úc lão thở dài, còn chưa hỏi tiểu tiên sinh mệnh của Úc Trạch có thể sửa được hay không nữa.
Úc lão không ngờ, Cố Diệp bị dẫn đi chỉ là bắt đầu, chỉ trong lát sau liền có người đến từ biệt ông, chỉ nói một câu: "Thiên mệnh đã định, không đổi được."
Úc lão thất vọng đưa tiễn vị đại sư này, sau đó lại thêm hai người đến, vẫn là câu nói đó: "Thiên mệnh đã định, thứ cho chúng tôi bất lực."
Úc lão ngăn họ lại, "Các người năm người còn nhìn một chút, sao năm nay lại không nhìn gì nữa?"
Hai vị đại sư xin lỗi lắc đầu, "Thiên mệnh đã định, đã thấy rõ."
Không bao lâu, lại đến thêm vào người, nói không khác mấy, từ biệt với Úc lão, lần này Úc lão cũng không ngăn cản, trong lòng nguội lạnh nói: "Thiên mệnh đã định đúng không, tôi biết rồi, đa tạ các vị hôm nay đã đến đây."
Có một người trẻ tuổi muốn nói chuyện, bị sư phụ trừng mắt liếc một cái, cản lại. Sau khi ra khỏi nhà họ Úc, tiểu đồ đệ khó hiểu nói: "Sư phụ, vì sao không cho con nói?"
Sư phụ tuổi cũng không nhỏ, nói mấy câu thâm ý giải thích với đồ đệ: "Nói thế nào nhỉ? Nói đường nhân duyên của con trai con xuất hiện rồi, còn dây dưa với một người đàn ông à? Úc lão gia tử lớn tuổi vậy rồi, mong con dâu mong cháu nội, ông ấy chịu được đả kích này sao?"
"Cố Diệp cũng có thể tính, sao hắn ta lại không tự thấy được?"
"Tính càng hay thì càng không tính rõ được mệnh mình, bằng không sư huynh hắn ta có thể chết sớm vậy sao?"
...........
Lúc Cố Diệp ăn điểm tâm xong quay về, phát hiện người trong sảnh đã đi một phần ba, sắc mặt Úc lão cũng khó coi, Cố Diệp nhìn nhìn Úc Trạch, "Sao vậy? Anh có muốn dỗ một chút không?"
Úc Trạch không thèm để ý nói: "Năm nào cũng là biểu tình này, qua hai ngày là bình thường."
Cố Diệp: "...... Vậy thôi."
"Đừng nghĩ nữa, ra ngoài ăn cơm." Úc Trạch cầm chìa khóa xe, anh nhìn ra được, những người năm rồi tự xưng là đại sư có bản lĩnh đều đã đi rồi, còn lại toàn là mấy gương mặt mới, đều dùng ánh mắt nhìn động vật quý hiếm nhìn anh. Úc Trạch thật sự chịu không nổi nữa, cũng chưa cho trong nhà hay đã dẫn Cố Diệp trốn mất.
Chiều, Úc Trạch đến công ty còn Cố Diệp thì về nhà ngủ, cũng không để tâm mấy lời Úc lão đã nói nữa, rất đúng với câu nói: Không tim không phổi, sống không mệt.
- ------------
Rất nhanh đã đến tết Trung Nguyên, hôm nay group lớp hoạt động rất tích cực, cả đám đã hẹn nhau đúng 6 giờ tối tập hợp ở tiệm ăn của bà dì gần trường. Ăn uống no say thì đi qua tiệm karaoke đối diện hát, hát không tới 12 giờ thì không được về, nhất định phải chơi với nhau bữa cuối trước khi khai giảng đại học, chơi là phải chơi cho đã!
Lớp trưởng chọn tiệm ăn này là đã suy tính rồi, giá cả của tiệm tương đối hợp lý, hương vị cũng không tồi, thích hợp với túi tiền học sinh. Các bạn trong lớp cũng không có ý kiến, lịch sử trò chuyện trong một giây đã nhảy tới 99+.
Cố phu nhân cầm hai bộ quần áo gõ của phòng Cố Diệp, "Mẹ chọn cho con hai bộ đồ, con định mặc bộ nào đi chơi với lớp?"
Cố Diệp buông điện thoại xuống, tin nhắn trong group quá nhiều, cậu xem không kịp nữa rồi, "Bộ nào cũng được, chỉ là ăn uống với bạn thôi mà."
"Mặc bộ này đi, tươi mát tự nhiên, con trắng, mặc bộ này tôn da." Cố phu nhân đã chọn một bộ vừa ý, áo sơ mi tay ngắn màu lam, quần jean trắng, không quá nổi bật so với mọi người, lại vừa là thiết kế riêng, rất tinh tế, "Bên trong mặc áo ba lỗ, khỏi cần cài nút áo, lỡ như về trễ, trời lạnh thì cài nút lại là được."
Cố Diệp bĩu môi, nhìn thôi đã mệt muốn chết, "Cho con ăn mặc đẹp thế để làm gì?"
Mẹ còn muốn nhiều hơn, "Đẹp trai chứ gì! Thích cô gái nào thì nhớ dẫn về nhà nha con trai."
Cố Diệp mệt mỏi nằm trên giường không muốn nhúc nhích, "Con mới 19 mà."
Từ khi nghe Cố Diệp nói không biết mình thích giống loài nào, người làm mẹ như đã sợ muốn hoảng, Cố phu nhân lôi Cố Diệp từ trên giường dậy, "Tuổi tác không quan trọng, bây giờ phải tích lũy kinh nghiệm."
Cố Diệp dở khóc dở cười, "Nếu con dẫn một con quỷ về thì sao?"
"Phì phì phì! Con phải dẫn con gái về."
"Quỷ nữ được hông?"
Cố phu nhân tức giận mắng cậu: "Con phải dẫn người về! Người!"
"Dạ dạ dạ, sau này con sẽ dẫn người về, mẹ đừng kích động, con thay đồ liền."
Lúc này Cố phu nhân mới đi ra ngoài.
Sau khi Cố Diệp thay quần áo, vừa bước đến cửa đã không yên tâm lấy là bàn ra tính một quẻ, thử xem đêm này có gặp quỷ hay không. Không ngờ, quỷ tưởng biểu thị đêm nay không chỉ cậu sẽ gặp quỷ mà còn có thể đụng vào ác quỷ, cuối cùng cậu còn gắn bó keo sơn với "thứ gì đó" nữa. Do tính cho bản thân nên Cố Diệp không thể tính rõ được "thứ gì đó" là cái gì, bất quá gặp quỷ là chắc kèo rồi. Cố Diệp tưởng tượng đến ác quỷ, tinh thần chấn động, hưng phấn vẽ phù chú, cầm hai cây bút chu sa, chạy như tên lửa ra khỏi nhà.
Cố đại sư đột nhiên hưng phấn!