Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú

Chương 2: Chương 2




Hắn nghĩ đến tập trung vào.

Thân thể cách áo sơ mi, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc dây thừng thô lệ.

Bị ghìm nhanh chóng đau đớn, để cho hắn yên tâm vứt bỏ hết thảy tạp niệm.

– tạp niệm: ý nghĩ mờ ám, đen tối.

Tâm thần của hắn đã vượt đến một không gian khác.

Chỉ còn dư lại thân thể, bị dây thừng phác hoạ ra cơ thể, quỳ gối ở chỗ cũ.

Hắn chuẩn bị xong bản thân.

Đột nhiên, ngắn ngủi một tiếng “Két”.

Là cửa phòng bị cấp tốc mở ra lại đóng.

Một luồng khí nóng trong nháy mắt tràn vào phòng mát nhờ máy điều hòa.

“Cùm cụp”, cửa phòng bị khoá lại.

Hắn lập tức từ trong ảo tưởng hoàn hồn, nghe thấy động tĩnh giày thể thao ma sát mặt đất phát ra.

Động tác xa lạ kia, hơi chút do dự.

Hiển nhiên,cảnh tượng nội thất khiến người đến rất ngạc nhiên.

Hắn vẫn quỳ ở trên ghế sa lon, muốn quay người, mới hơi động. Người đến lập tức xông lên trước, ngon lành đem hắn đè ngã.

Cả khuôn mặt hắn liền bị ấn vào bên trong da đệm ghế sô pha, ma sát khơi ra đau đớn.

Hết thảy đều cực kỳ chân thực.

Người đến nhấc đầu gối lên chặn sau đầu của hắn.

Một hai bàn tay lung tung ở sau lưng hắn tìm tòi.

Tìm tới đoạn dây thừng cuối cùng, không tốn sức chút nào đem nút thòng lọng biến thành nút chết. (nút thắt, kéo cái là mở trói)

Người đến phun ra một hơi thở.

Hắn cảm thấy lực áp chế mình trên ót cùng xương đùi hơi có thả lỏng.

Nhanh chóng mất công tốn sức chuyển động cái cổ, làm miệng mũi cùng da ghế rời đi một cái khe.

“Anh —— là ai?”

“Muốn —— làm gì?”

Mồm miệng không có cách nào rõ ràng.

“Đừng nói nhảm.”

“Thành thật nằm úp sấp ở đây cho tao.”

Người đến cúi đầu tới gần lỗ tai của hắn, thấp giọng phát ra mệnh lệnh nguy hiểm.

Mà hắn, lại khó giải thích cảm nhận được, một trận mùi hương giữa hè mặt trời chói chang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.